Trong trận pháp điển lễ tế trời, Bùi Cửu Chi đứng dậy.
Kim quang của trận pháp sau lưng hắn đang dần dần ảm đạm, sự chuyển dịch tiên châu linh khí đã kết thúc.
Con phù điểu giấu trong chiếc túi gấm của Ô Tố còn lưu lại vài phần thần thức của hắn, cho nên hắn có thể cảm nhận được chỗ của Ô Tố bất chợt truyền đến tà khí.
Hắn cầm kiếm, vội vàng đi ra khỏi trận pháp, Trường kiếm Thanh Quang vẽ ra một vệt sáng.
Phía sau, đại Công chúa và Thái Tử đuổi theo.
“Cửu Chi, đã xảy ra chuyện gì?” Đại Công chúa hỏi.
“Trong thành Vân Đô có yêu.
” Bùi Cửu Chi lạnh lùng nói, tay áo vì bước nhanh mang theo một trận gió.
“Bên dưới Vân Đô phong ấn nhiều yêu quái như vậy, cho dù có đi chăng nữa thì cứ để Hoàng Thành ti đi tìm là được rồi.
” Đại Công chúa nói.
Lúc này, có người từ bên ngoài tế đàn chạy vội tới, Hứa Lăng quỳ trên mặt đất, vội vàng bẩm báo.
“Cửu điện hạ, cô nương người muốn mang về, đã bị yêu ma len lỏi trong Vân Đô bắt đi…”
Y còn chưa nói xong những lời này, Bùi Cửu Chi đã leo lên con ngựa trắng dừng ở bên ngoài tế đàn, xách kiếm phóng ngựa mà đi mất.
Đại Công chúa và Thái Tử sững sờ ở tại chỗ, cả hai cùng quay ra nhìn đối phương một cái.
“Cô nương… Cửu Chi quen biết một vị cô nương từ lúc nào thế?”
…
Bên trong một dịch quán tầm thường ở Vân Đô, Ô Tố và Vệ Lệ bị cỗ hắc khí kia trói chặt, hai người bị ném trên mặt đất.
Lần này ngã rất đau, thân thể của Ô Tố không chịu nổi, nàng đau đến mức cau chặt mày lại.
Ô Tố vốn định sử dụng pháp thuật để thoát khỏi đám hắc khí này, nhưng pháp lực của nàng ít ỏi, mà yêu quái này lại quá mạnh, nàng không có sức chống cự.
Vệ Lệ vẫn còn đang thét lớn đến chói tai, nhưng giọng của nàng ta truyền đến rìa sân nhỏ thì đã lập tức bị một rào cản vô hình hấp thụ.
Ô Tố bị tiếng kêu ồn ào của nàng ta làm cho lỗ tai đau nhức, lúc bị ném trên mặt đất, hình như cánh tay của nàng lại bị thương rồi.
Nàng còn yếu ớt hơn cả người bình thường, trước mặt con ác yêu bậc này lại càng giống như keo dán giấy.
Đám hắc khí kia quẩn quanh hai vòng chỗ Ô Tố và Vệ Lệ, không ngừng ngửi ngửi ở sườn cổ và trước ngực của các nàng, như thể là một con chó đang kiếm đồ ăn vậy.
Cuối cùng, hắc khí “Xùy” một tiếng với Ô Tố, như đang bày tỏ ăn nàng cũng chẳng ngon.
Đương nhiên là ăn Ô Tố không ngon rồi, trong cơ thể nàng ẩn chứa năng lượng không thể dung hợp được với linh khí của thế giới mà.
Yêu quái khác ăn thịt nàng, sẽ chỉ có cảm giác chúng đang nhai một miếng sáp vô vị.
Vệ Lệ co rúm lại tại chỗ, không ngừng tựa người về phía Ô Tố.
Nhưng Ô Tố lại không muốn dựa vào quá gần nàng ta nên cũng tránh đi, thế là cả hai người đều dịch về phía sau một khoảng khá xa.
Sau khi xem xét đồ ăn của bản thân xong, cỗ hắc khí này đột nhiên tập hợp tại một chỗ, hóa thành hình người.
Chỉ là hắc khí trói buộc các nàng còn chưa biến mất, khiến các nàng vẫn không thể nào nhúc nhích được.
Yêu quái biến thành loài người, hầu hết chúng đều có vẻ ngoài mê hoặc, bởi vì hình tượng như vậy dễ dàng mê hoặc nhân loại hơn.
Hắc khí tà ác này cũng vậy, chỉ trong chốc lát, một nam tử âm trầm tuấn tú đã xuất hiện trước mặt các nàng.
Hắn ta cúi đầu, đôi mắt ngoại trừ con ngươi ra thì bộ phận bên ngoài đều là màu đen, dưới ánh trăng chiếu rọi âm thầm lóe một chút ánh sáng sắc bén.
Cảnh tượng này cực kỳ quỷ dị, Vệ Lệ lại bị dọa sợ tới mức thét lên chói tai.
Ác yêu tự vỗ vào lồng ngực của chính mình, nghi hoặc lẩm bẩm: “Vì sao, ăn tim của hai người rồi mà vẫn không có ích gì chứ?”
“Chẳng lẽ là ta ăn quá nhanh à?” Hắn ta tự trả lời câu hỏi của chính mình, lại xoay người đi, lôi hai cô nương từ trong phòng ra.
Hai vị cô nương này cũng bị hắc khí trói lại, không thể nhúc nhích được.
Ô Tố liếc mắt nhìn một cái thì hơi kinh ngạc, bởi vì nàng nhìn thấy hai người quen thuộc.
Một người là đại phu Thu Tự đã chữa thương cho nàng ở Vân Vệ thự.
Một người khác là cô nương đã giúp nàng nhận biết mặt chữ ở trong tàng thư lâu Vân Đô.
Cô nương này mặc quân phục của Hoàng Thành ti, mái tóc dài được một sợi dây đỏ buộc lên thật cao.
Đây vẫn là lần đầu tiên Ô Tố nhìn thấy nàng ấy không mặc thường phục.
Bởi vì tay chân và miệng đều bị trói chặt, cho nên nàng ấy chỉ có thể bảo vệ Thu Tự ở sau người, nhìn chằm chằm vào ác yêu trước mắt.
Ác yêu ném cả bốn người vào trong viện, hắc khí trói chặt cơ thể họ buông lỏng, biến thành nhà giam nhốt các nàng lại.
Dưới chân các nàng đều có xiềng xích, hạn chế cử động của các nàng.
Hắn ta lấy một thanh đoản đao thon dài sắc nhọn từ trong tay áo ra.
Mượn ánh trăng xem mặt đao trong vắt như tuyết như tấm gương, liếc nhìn bản thân ở trong gương.
“Xem ra, ta nên dùng cách tinh tế hơn một chút để ăn nó, cẩn thận nếm thử, có lẽ sẽ có thể tìm ra được điều tuyệt vời.
”
Hắn ta nheo mắt, mỉm cười nhìn bốn người Ô Tố: “Các ngươi, ai tới làm món ăn đầu tiên trong bữa tiệc này nào?”
Vệ Lệ sợ tới mức lui về phía sau, trong miệng không ngừng gào khóc: “Ta ta ta… Có ai không tới cứu chúng ta với!”
Ô Tố bị nàng ta kéo lùi cơ thể về phía sau.
Nàng nhìn thấy cô nương đeo cột tóc màu đỏ kia giãy dụa bò dậy, đến tận bây giờ nàng cũng không biết tên của nàng ấy.
Nhưng nàng ấy lại bảo vệ che chở ba người các nàng ở phía sau.
“Ngươi đừng có tới đây.
” Nàng ấy dang rộng hai tay, run rẩy nói: “Loại ác yêu như ngươi, không lâu nữa sẽ chính là ngày chết của ngươi.
”
“Hoàng Thành ti, người của Vân vệ… Đều sẽ tìm được ngươi, ngươi trốn không thoát đâu!” Nàng ấy trừng mắt với yêu quái kia, cao giọng nói.
“Nhưng điều này có mâu thuẫn gì với việc ta muốn ăn tim các ngươi bây giờ à?” Yêu quái cười nói.
“Ngươi đứng đầu tiên, vậy thì là ngươi đi.
” Hắn ta đi lên trước, chuẩn bị mở lồng ra.
Nhưng Thu Tự ở sau lưng nàng ấy lại vươn tay run rẩy khoác lên bả vai cô nương kia, khóc thút thít nói.
“Đại nhân, đừng… Ngài đừng như vậy, chúng ta… Đêm nay chúng ta đều sẽ bị hắn giết chết rồi.
”
“Hoàng Thành ti bảo vệ bá tánh của Vân Đô, chỉ cần ta còn sống thì chắc chắn sẽ không để cho các ngươi gặp nguy hiểm.
”
Thân thể cô nương kia dâng lên một luồng sức lực không biết từ đâu đến, đẩy Thu Tự ra.
Ba người Ô Tố, Thu Tự và Vệ Lệ bị đẩy vào lồng giam phía sau, cô nương mặc váy đỏ ở phía trước che chở cho các nàng, nghênh đón ác yêu ở trước mặt kia.
Thu Tự sợ tới mức chảy nước mắt, hai vai không ngừng run rẩy, miệng không ngừng kêu: “Đừng…”
Cảm xúc thê lương lan tràn trong lồng giam, có người trốn tránh, hận không thể trốn vào trong góc, trốn xuống đất.
Cũng có người nghênh đón lưỡi đao sắc bén đang tới kia.
Ô Tố cúi đầu, suy nghĩ một chút, bò dậy khỏi mặt đất.
“Cô nương, đừng, vẫn là để ta tới trước đi.
” Ô Tố nhẹ giọng nói.
Nàng yên tĩnh nhìn ác yêu trước, định đi lên trên thay thế cô nương đeo dây buộc tóc đỏ kia.
Ô Tố cảm thấy có lẽ bản thân có thể kéo dài thêm một lát, kéo dài đến khi thủ vệ của Vân Đô tìm được đến nơi này.
“Ha…” Ác yêu kia liếc Ô Tố một cái, lại âm trầm cười: “Không cần ngươi, ngươi ăn không ngon.
”
Ô Tố: “…”
Nàng đứng yên tại chỗ, sau lưng là hai cô nương bình thường đã sợ tới mức không đứng dậy nổi.
Pháp lực trước mắt của Ô Tố vẫn không có cách nào thoát khỏi cái lồng giam do hắc khí biến thành này.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn yêu quái trói cô nương kia lên trên giá gỗ.
Con dao nhọn trắng như tuyết sắc bén trong tay hắn ta ấn xuống cổ nàng ta.
Trong chốc lát, máu tươi bắn tung tóe, rơi lên mặt yêu quái, cũng rơi cả lên trên tầng váy trắng thuần khiết của Ô Tố.
Yêu quái kia tham lam liếm đi một chút máu tươi của nhân loại trên mặt mình.
Cô nương váy đỏ kia phát ra tiếng giãy dụa “Ư ư”.
Còn có cả tiếng máu “ Ùng ục ùng ục” trong mạch máu trào ra.
Đôi mắt nàng ấy nhìn chằm chằm ác yêu, lộ ra hận ý kiên định, mãi cho đến khi nàng ấy chết đi, chút ánh sáng này cũng không biến mất.
Cuối cùng, tiếng của nàng ấy biến mất, yêu quái kia xé lồng ngực nàng ấy, lấy một trái tim sống còn đang đập thình thịch ra.
Trước mắt là một mảng máu chảy đầm đìa, hỗn hợp máu thịt trộn lẫn với đất bùn đen trên mặt đất lan đến dưới chân Ô Tố.
Lại có người chết trước mặt Ô Tố.
Yêu quái đặt trái tim đang đập của cô nương kia lên đĩa sứ.
Hai tay Ô Tố bám vào lồng giam, hai mắt nhìn thẳng phía trước, đôi mắt trắng đen rõ ràng vô thần, nàng đang kết nối cùng với linh hồn sắp chết đi này.
“Cô nương, ta nhớ rõ ngươi, lúc trước ta không nhận được mặt chữ ở tàng thư lâu, là ngươi đã dạy ta.
” Ô Tố nói với nàng ta.
“Đau quá… Ngươi? Vì sao lại có thể nói chuyện được với ta?” Giọng của nàng ấy mỏng như tơ nhện.
“Cô nương, ngươi sắp chết rồi, rất nhanh thần niệm cũng sẽ tiêu tán, ngươi có nguyện vọng gì không?” Ô Tố hỏi.
“Ta là ai, vì sao có thể nói chuyện được với ngươi, điều đó không quan trọng.
”
“Ta…”
Ô Tố nhìn thấy, yêu quái kia đã cắt trái tim nàng ấy thành những miếng đều nhau, dùng đầu lưỡi liếm sau đó đưa vào trong miệng.
Hắn ta đang hưởng thụ món ăn ngon này.
Phía sau nàng, Vệ Lệ và Thu Tự bịt mắt lại, hoảng sợ đến mức không dám phát ra tiếng nào nữa, các nàng không dám nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt.
Ô Tố nghe được âm thanh vô cùng yếu ớt của cô nương kia, cùng với nguyện vọng mãnh liệt của nàng ấy.
“Ta muốn bảo vệ các ngươi, đây là trách nhiệm của ta, có lẽ ta không thể giết chết được tên yêu quái này, nhưng ta hy vọng rằng các ngươi đều có thể sống sót.
”
Ô Tố nhẹ nhàng thở dài.
Nàng nói: “Được.
”
Vị cô nương đến từ Hoàng Thành ti đã ra đi này, cũng không biết nàng ấy giữ chức vụ gì, nhưng linh hồn của nàng ấy vô cùng thuần túy.
Cũng có nghĩa năng lượng âm dương mà nàng ấy có thể cung cấp cho Ô Tố là vô cùng lớn.
Có cỗ năng lượng phong phú này, lúc này Ô Tố có thể thoát khỏi lồng giam và hắc khí xiềng xích dưới chân.
Yêu quái kia hưởng dụng trái tim của cô nương mặc đồ đỏ xong, vẫn chưa đã thèm, dường như lại không đạt được thứ mình muốn.
“Lại thêm một cái nữa đi.
” Hắn ta đứng dậy, cười nói.