Khi Ô Tố leo lên từng bậc thang của Quan Lan các, bước chân nàng có hơi nhũn ra.
Sợ xảy ra chuyện, nàng bèn dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc.
Hương thơm quyến rũ và kỳ diệu trong không khí không ngừng xâm chiếm các giác quan của nàng, nàng vô thức tiếp tục bước đi.
Tiệc tẩy trần mà Tĩnh Vương chuẩn bị cho Bùi Cửu Chi đã sắp kết thúc, Bùi Cửu Chi ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Đồng tử của hắn có màu hơi nhạt, sau khi bỏ nón trúc đi đường xuống, khuôn mặt lộ ra của hắn không giống bất kỳ Hoàng tộc Bùi gia nào.
Hắn cực kỳ tuấn tú, một đôi mắt phượng cao quý mà băng giá, hơi rủ xuống mang vẻ tránh xa người ngàn dặm.
Thanh trường kiếm sáng loáng sau lưng hắn được đặt ở mép bàn, tấm lụa trắng bao bọc thanh kiếm buông lỏng, lộ ra một chút vẻ sắc bén khiếp người của bảo kiếm.
Bên người Bùi Cửu Chi như có một tầng núi cao không thể vượt qua, hắn đứng trên đỉnh núi này, quan sát tất cả mọi người.
Một đoạn hương đã cháy hết, người mặc áo đen cầm lư hương đã lui ra từ lâu.
Các vũ nữ trong điện cũng thu ống tay áo lại, dời gót sen mềm mại hướng ra ngoài điện.
Ô Tố tiến vào trong đại điện, cảm nhận được sức hút không thể giải thích càng thêm mãnh liệt, pháp lực của nàng lại thấp, cho nên không thể phản kháng.
Vốn dĩ Bùi Cửu Chi cũng không nhận ra có gì không thích hợp nhưng khi Ô Tố lẫn trong một nhóm thị nữ đi vào, hiệu dụng của đoạn hương vừa đốt mới bắt đầu phát tác.
Đôi mắt lạnh như băng của hắn hơi nheo lại, cảm xúc không tên này lúc đầu rất nhạt, bây giờ nó đang dần dần rõ rệt hơn.
Món ăn cuối cùng được Tĩnh Vương phủ chuẩn bị cho hôm nay là món cá sạo lạnh cắt lát.
Khi Ô Tố mở hộp thức ăn ra, luồng khí lạnh tỏa ra từ những khối băng quấn quanh ngón tay nàng, khiến nàng bình tĩnh hơn một chút.
Nàng vững vàng bưng đĩa bày ra theo thứ tự, chỉ chờ chủ nhân hạ lệnh.
Hôm nay Ô Tố cảm thấy hơi khó chịu, nàng chỉ muốn hoàn thành công việc thật nhanh rồi đi nghỉ ngơi.
Nàng vẫn là một tiểu yêu rất nguyên thủy, chủ yếu hành động theo bản năng, nàng biết tới gần nơi này rất nguy hiểm nhưng không hiểu sao vẫn khao khát hắn.
Đôi mày anh tuấn của Bùi Cửu Chi hơi nhướng lên, dục vọng không thể giải thích vừa lóe lên trong đầu hắn đã bị cưỡng ép nén xuống.
Tĩnh Vương thấy sắc mặt hắn không ổn, nâng chén lên hỏi: “Cửu Chi, sao vậy, món ăn không hợp khẩu vị à?”
Quả thực trong các món ăn hôm nay Tĩnh Vương phủ dọn ra, Bùi Cửu Chi chỉ ăn một ít rau quả thanh đạm, không ăn món gì trân quý.
Ánh mắt Bùi Cửu Chi không nhìn Tĩnh Vương đang trò chuyện với mình, hắn lắc đầu, cũng không nhiều lời.
“Đệ ăn thử món cá sạo cắt lát này đi, món này thơm ngon, cũng có tác dụng làm nhẹ bụng.” Tĩnh Vương đứng dậy muốn rót rượu cho Bùi Cửu Chi.
Nhưng hắn ta lúng túng phát hiện chén rượu mình rót lúc đầu vẫn còn đầy, Bùi Cửu Chi không uống một ngụm nào.
"Tứ Hoàng huynh, ta không uống rượu." Lông mi của Bùi Cửu Chi cụp xuống, hắn trầm giọng nói.
"Vậy thì bưng món ăn lên nữa đi.
Cửu Chi, hôm nay đệ sẽ nghỉ ngơi ở Quan Lan các chứ?" Tĩnh Vương hỏi.
Bùi Cửu Chi gật đầu, không phải hắn không biết lễ nghĩa, chỉ là hắn đã vào núi cảm ngộ kiếm ý nhiều năm, cho nên tính tình hơi lạnh nhạt.
Hai người nói chuyện ở phía trên, có màn trướng ngăn cách, người phía dưới hoàn toàn không nghe thấy gì.
Tới khi có mệnh lệnh bưng đồ ăn, thị nữ đi đầu huých vào vai Ô Tố.
“Hay là… Ngươi lên trước đi?” Nàng ta thì thầm với Ô Tố: “Ta hơi sợ.”
Khí thế của Bùi Cửu Chi trong đại điện quá đáng sợ, bọn họ không dám tới gần.
"Được rồi." Ô Tố thẳng thừng đáp, nàng như thể đã hoàn toàn bị dục vọng do mùi hương kia điều khiển.
Rốt cuộc cái gì đã làm nàng thành ra thế này? Ô Tố rất nghi ngờ, nàng chỉ hành động hơi quá khích một chút khi cực kỳ đói mà gặp được đồ ăn thôi.
Người đó vẫn còn sống… Hắn không phải là đồ ăn, Ô Tố nghĩ.
Nàng bưng một đĩa cá sạo cắt lát, chậm rãi vòng qua tấm màn sa rồi đi đến phía sau Bùi Cửu Chi.
Càng đến gần ghế chủ vị, nàng càng cảm nhận được mùi hương kia đang mãnh liệt hút lấy mình.
Ngón tay nàng hơi run run vén tấm màn che mềm mại màu xanh nhạt, Ô Tố mở to đôi mắt không nhìn thấy, nàng cảm nhận được bóng dáng cao lớn của Bùi Cửu Chi.
Xung quanh hắn như có một lớp sương mù bao bọc, ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài, nàng không thể xác định chính xác vị trí của hắn.
Ô Tố biết mình sắp gặp chuyện rồi.
Nàng cắn môi, lúc đặt đĩa cá cắt lát xuống, mu bàn tay va vào đầu ngón tay trên mặt bàn của hắn.
Đây chính là hành vi vượt quá giới hạn, khi Ô Tố muốn nhanh chóng rút tay lại, nàng phát hiện đầu ngón tay của vị khách quý này rất lạnh.
Khoảnh khắc Ô Tố chạm vào Bùi Cửu Chi, thanh trường kiếm sáng loáng trên bàn lóe lên chút âm thanh sắc bén.
Bùi Cửu Chi khép hai ngón tay vào nhau, ấn lên thân kiếm nhằm làm dịu kiếm ý đang chấn động.
Tuy nhiên, bàn tay duỗi ra của hắn đã giữ chặt lấy cổ tay Ô Tố.
Ô Tố cảm giác được luồng sương mù thuộc về Bùi Cửu Chi đang bao trùm lấy mình, nàng sợ hãi nhưng không muốn thoát ra.
Ngón tay của nàng co lại, không cử động được.
"Còn ra thể thống gì!"
Tĩnh Vương cả giận nói, bị cơ thể Bùi Cửu Chi cản trở, hắn ta không hiểu được chuyện gì đang xảy ra nhưng có chuyện gì thì chỉ cần khiển trách hạ nhân là được.
"Không sao." Dường như Bùi Cửu Chi vừa mới bị lời nói của Tĩnh Vương kéo về thực tại.
Hắn buông tay Ô Tố ra, vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng.
Đó là một đôi mắt vô cùng đặc biệt, không thể nói là rất đẹp nhưng lại linh động xuất trần, như thể không thuộc về thế giới này.
Ô Tố không nhận ra Bùi Cửu Chi đang nhìn mình, nàng nghiêng đầu đi, vén màn che mềm mại đi ra ngoài.
Đôi hoa tai ngọc trai tròn trịa dưới tai nàng đung đưa.
Tay Ô Tố chống vào bức tường phía sau tấm màn, trong lòng xoẹt qua cảm giác sợ hãi, nàng gần như sắp không còn năng lực hành động khi đến gần Bùi Cửu Chi.
Nàng cúi đầu, trán túa mồ hôi, hai nắm tay siết chặt, giữ bước chân vững vàng đi ra ngoài.
Bùi Cửu Chi cầm đôi đũa bạc gắp một miếng cá sạo mà Ô Tố vừa bưng lên đưa vào miệng.
Hàm răng cắn vào miếng thịt cá tươi ngon, mùi gia vị thơm phức thấm vào khoang miệng, hắn ăn một cách chậm rãi.
"Tứ Hoàng huynh, hôm nay đến đây là được rồi, ta muốn đi nghỉ ngơi." Bùi Cửu Chi chỉ nếm thử một miếng, sau đó cầm kiếm đứng dậy.
"Ta biết Cửu Chi thích yên tĩnh, tối nay sẽ không có người quấy rầy đệ đâu." Tĩnh Vương nói.
Một lúc sau, tiếng ồn ào náo nhiệt trong Quan Lan các mới yên tĩnh lại.
Bùi Cửu Chi đứng trong căn phòng trống rỗng tĩnh lặng, đôi mắt phượng hơi rũ xuống ẩn chứa chút u ám.
Hắn tưởng rằng chỉ là không khí của bữa tiệc đã ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Nhưng sau khi tiệc tàn người tan, hắn mới nhận ra mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Vì xung quanh tĩnh lặng nên hắn càng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của mình.
Hắn đứng tựa vào lan can nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng của Quan Lan các, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Một chút hương thơm khi nãy hắn hít vào, giống như đã chôn vùi một con dã thú trong cơ thể hắn.
Bây giờ con thú này sắp xé nát lý trí của hắn để lao ra khỏi thân thể.
Bùi Cửu Chi nắm chặt trường kiếm, âm thanh sắc bén của thanh kiếm bùng lên, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm.
Khi Ô Tố chạy ra khỏi Quan Lan các, còn chưa qua hành lang chín khúc, chân nàng đã bị đóng đinh trên mặt đất.
Nàng không thể tiến thêm một bước nào, trung tâm vòng xoáy thu hút nàng ở ngay trong Quan Lan các.
Nó là cái gì? Rốt cuộc là nàng bị sao vậy? Môi Ô Tố run rẩy, chợt quay người lại nhìn về phía Quan Lan các.
Nàng vẫn khao khát được đến gần nơi đó.
Ô Tố hao phí lượng pháp lực nhỏ bé đến đáng thương của mình, ấn giấu thân mình chạy về phía Quan Lan các.
Cơ thể nàng rất yếu, đợi vào Quan Lan các đã mệt đến mức thở hổn hển.
Như bị thứ gì đó điều khiển, Ô Tố từng bước đi về phía Bùi Cửu Chi.
Bên ngoài cửa sổ phía sau Bùi Cửu Chi là màn sa bị gió đêm lay động cùng với quang cảnh mặt hồ.
Hắn đứng im lặng bên cửa sổ như một bức tượng thần.
Ô Tố đi vòng quanh Quan Lan các vài lần mới tìm thấy cánh cửa phòng của Bùi Cửu Chi.
Nhớ đến lễ nghi của con người, thế là nàng giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa.
"Xin chào..." Ô Tố chậm rãi sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, thốt ra những câu chữ ngay thẳng lại mập mờ không lý do.
Nàng không biết nên diễn tả tình huống hiện tại như thế nào nên chỉ có thể nói ra một cách cứng nhắc.
"Ta muốn gặp ngài, ta không biết tại sao lại thế này nhưng ngài có thể mở cửa được không?"
Bùi Cửu Chi chỉ cách nàng một cánh cửa.
Khi nghe thấy giọng nói của Ô Tố, hắn đã biết mình khao khát điều gì.
Có thể hắn đã bị trúng loại độc nào đó và phải thông qua một loại đường tắt nào đó để giải.
Nữ tử xui xẻo đứng ngoài cửa kia cũng bị trúng độc giống như hắn.
Bùi Cửu Chi không mở cửa, hắn cầm trường kiếm, đột nhiên kiếm lao ra khỏi vỏ, lướt trên lòng bàn tay.
Máu chảy xuống tong tỏng, cơn đau làm hắn bình tĩnh lại một chút.
"Đi xuống!" Hắn lạnh lùng nói với Ô Tố.
Ô Tố nhíu mày, tay nàng nắm chặt cửa.
"Ta không đi xuống, muốn đi thì ngài đi trước."
Bùi Cửu Chi: “… ” Hắn không thể đi.
Hai người giống như hai thỏi nam châm bị hút vào nhau, ép chặt lấy nhau qua cánh cửa, bây giờ dù là ai cũng đều không thể rời đi mà chỉ có thể gặp nhau.
"Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?" Bùi Cửu Chi hỏi.
"Ta...!Không biết..." Ngón tay Ô Tố co lại, khó nhọc vạch một đường vòng cung trên cửa.
Việc này quá hóc búa đối với một tiểu yêu như nàng.
Hai người im lặng hồi lâu, Ô Tố không có sức đẩy cửa, Bùi Cửu Chi vẫn luôn chịu đựng không mở cửa cho nàng.
Mãi cho đến khi con dã thú mất kiểm soát phá hủy lồng giam xông ra ngoài.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị đẩy ra một tiếng "kẽo kẹt".
Ô Tố cảm giác được có một luồng hơi thở không xác định đang hướng đến.
Hẳn đây là vị khách quý trong bữa tiệc kia, quanh người hắn có một lớp sương mù bao phủ khiến không ai có thể đến gần.
Nàng ngửi thấy mùi máu thoang thoảng, là máu của hắn, sau đó đôi bàn tay đẫm máu kia chợt nắm lấy hai tay nàng.
"Sầm…" Cánh cửa bị đóng lại, hắn nhấc hai tay Ô Tố lên, khóa trên đỉnh đầu nàng.
Sống lưng nàng run nhẹ, bị ép lên cánh cửa khiến nó không mở ra được nữa.
Lúc đó đang là đầu hạ, y phục mặc trên người Ô Tố cũng không dày.
Khi Bùi Cửu Chi áp lên người nàng, xúc cảm của bộ ngực rắn chắc xuyên qua hai lớp tơ lụa, khiến ngay cả kẻ chậm tiêu như nàng cũng phải rùng mình một cái.
Ô Tố ngẩng đầu lên, hắn cúi đầu xuống, đúng trong khoảnh khắc đó, môi họ chạm vào nhau.
Mọi cảm xúc lưu luyến mơ hồ cuối cùng cũng tìm được lối thoát.
Giống như sinh vật sinh ra là để kiếm ăn, thực vật xuyên qua mặt đất để đón lấy ánh sáng.
Khoảnh khắc hai cơ thể chạm vào nhau, hai người bị trúng Y Tình hương đã biết mình nên làm cái gì.
Ô Tố thở hổn hển dữ dội, nàng vừa bối rối vừa sợ hãi, ôm chặt lấy Bùi Cửu Chi.
Nàng là yêu...!Gần gũi với con người như thế này, thật sự có ổn không?
Đôi mắt của Ô Tố mơ màng, đáy mắt nàng mơ hồ lóe lên một vẻ quyến rũ.
Nàng không có tình cảm của một sinh vật nhưng cũng không thể xem nhẹ cảm giác thích thú khi da thịt gần kề nhau.
Bùi Cửu Chi cao hơn Ô Tố rất nhiều, hắn ôm nàng, nhanh chóng nhấc bổng nàng lên khỏi mặt đất.
Nàng kiễng chân lên, mũi chân khó nhọc đỡ lấy thân mình, phần lớn trọng tâm cơ thể dựa cả vào người hắn.
Căn phòng được thắp sáng bằng ngọn đèn ảm đạm, Bùi Cửu Chi không thể nhìn rõ dáng vẻ của nàng.
Hắn ôm Ô Tố lên, môi vẫn rơi vào cần cổ nàng rồi tiến về phía trước vài bước.
Hai người cùng ngã xuống chiếc giường rộng trong phòng.
Hoa tai ngọc trai trên tai Ô Tố bị nụ hôn của hắn kéo nhẹ rồi trượt ra, rơi xuống lớp lụa mềm mại như nước.
Một đêm này, hai người gần như không ngủ.
*
Khi Bùi Cửu Chi tỉnh lại, trên chiếc giường tỏa ra mùi hương như ảo ảnh chỉ còn lại một mình hắn.
Ngọn đèn dầu trong phòng tối qua đã tắt, bấc đèn tàn lụi, một chút ánh nắng sớm mai mơ hồ chiếu lên má hắn.
Đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng, thêm một chút độ cong đẹp đẽ xuất trần.
Dưới ánh nắng, hàng mi dài của hắn trông rất rõ rét, giống như lớp lông quạ sáng màu.
Hắn chống người dậy, trên ngực có vết máu mờ mờ do vết cào của nữ tử, hắn mặc áo ngoài, che kín vết tích ám muội.
Trên bàn đặt một cốc nước ấm, mà lòng bàn tay do chính hắn cắt vào đêm qua cũng đã được băng bó cẩn thận.
Bùi Cửu Chi nghĩ hẳn là nàng đã uống Thiên Nhan đan, khuôn mặt đó mơ hồ, không còn điểm nhấn nào khác ngoài vẻ đẹp chuẩn mực.
Ngọn đèn ban đêm rất tối nhưng trong ánh sáng mờ ảo, hắn nhớ rõ dưới ngực phải của nàng có một nốt ruồi bị hắn cắn lên.
Lòng bàn tay sượt qua trên giường, ngón tay Bùi Cửu Chi kẹp lấy một chiếc hoa tai ngọc trai.
*
Lúc Ô Tố tỉnh dậy, Bùi Cửu Chi vẫn chưa tỉnh, nàng bật người lên một cách thô bạo, biết mình đã phạm tội lớn.
Nàng đã mạo phạm vị khách quý đến Quan Lan các tối qua...!Là mạo phạm đúng không? Nàng nghĩ thế.
Ô Tố mò mẫm vuốt ve bộ ngực của Bùi Cửu Chi, mò đến một vệt máu nhàn nhạt, có lẽ là đêm qua hắn đã bị nàng cào.
A, nàng đúng là một yêu quái chết tiệt, thế mà lại đả thương người khác.
Ô Tố che mặt lại, cảm thấy hơi áy náy.
Nàng đứng dậy nhặt bộ y phục bị quẳng ra sàn của mình, thế nhưng nàng lại mất hết sức lực, toàn thân mềm nhũn.
Ô Tố ấn ngón tay vào những nơi bị Bùi Cửu Chi hôn, sau đó quấn vạt áo trước ngực chặt hơn một chút để che hết dấu tích tối hôm qua.
Nàng cảm thấy mình cần phải rời khỏi đây trước khi luồng sương mù này tỉnh dậy, nàng vẫn còn muốn ở lại tiếp tục làm công trong Tĩnh Vương phủ.
Nàng đã quen với việc mọi thứ đều ngăn nắp chỉnh tề.
Thế là nàng dọn dẹp căn phòng thật sạch… Ví dụ như chiếc màn trướng và tấm trải giường nhăn nheo, còn có chiếc ghế bị đá lăn lóc.
Cuối cùng, Ô Tố chạm vào lòng bàn tay bị thương của Bùi Cửu Chi, đây không phải nàng làm hắn bị thương đâu nhé.
Nàng lục lọi khắp phòng tìm thuốc mỡ và băng vải rồi băng bó kỹ vết thương cho hắn.
Trước khi rời đi, nàng rót thêm một cốc nước ấm cho Bùi Cửu Chi.
Nàng cảm thấy tối qua chắc là mình đã hét đến vài lần, cổ họng hơi khô khốc, có lẽ hắn cũng vậy.
Nàng sử dụng lượng pháp lực nhỏ bé đáng thương của mình để che giấu bản thân rồi quay trở lại tiểu viện mình vẫn ở.
Ô Tố giả vờ như không có chuyện gì, sắp xếp đồ đạc cần trả lại trong phòng, nàng giặt giũ và gấp gọn y phục mình đã thay ra.
Đúng rồi, còn cả châu thoa và hoa tai nữa, Ô Tố vừa gỡ từng châu thoa trên đầu xuống vừa đếm.
Không thiếu một chiếc nào, nàng thở phào nhẹ nhõm, đoạn quay đầu sang một bên sờ lên dái tai, chuẩn bị tháo đôi hoa tai ngọc trai ra, tuy nhiên nàng chỉ tháo được một chiếc.
Cùng lúc đó, một chiếc hoa tai ngọc trai khác đang bị ai đó nắm chặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve.