Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn



Ô Tố nghe tiếng vang ở phía xa, nàng không biết nên trốn ở chỗ nào.

Hắc khí của ác yêu ở sau lưng biết không thể làm gì được nàng, thấy nàng thu hồi khí hỗn loạn lại bèn nhân cơ hội bay ra bên ngoài, muốn chạy trốn.

Ô Tố xoay người lại, thu lại khí hỗn độn đang tản ra từ trên người lại, sau đó cúi đầu, kéo y phục của mình, miễng cưỡng sửa soạn lại bản thân một chút.

Nàng nghe được bên ngoài đang gọi "Cửu điện hạ", có lẽ là ngài ấy cũng tới rồi.

Nàng ngây ra tại chỗ, cánh cửa phòng khóa ở trước mặt bị đánh nát, tiếng kiếm quen thuộc vang lên trước mặt Ô Tố.

Tà khí trong phòng chưa tan hết, Bùi Cửu Chi cầm kiếm, xông vào trong phòng.

Thanh kiếm trong tay hắn vẫn còn sắc bén, Ô Tố cả kinh muốn lui về sau để tránh, nhưng năng lượng bị cạn kiệt, không có chút sức lực nào.

Nàng ngã ra đằng sau, đôi mắt lạnh nhạt của Bùi Cửu Chi đột nhiên nheo lại.

Mũi kiếm lạnh như băng kia dưới sự khống chế của Bùi Cửu Chi, chuyển đổi phương hướng, trượt qua cơ thể của nàng.

Ô Tố cảm giác giác được một trận lạnh lẽo như băng lướt qua người mình.

Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ ngã xuống đất, nhưng không nghĩ tới, bất thình lình nàng rơi vào trong một vòng tay vững chãi.

Bùi Cửu Chi kéo nàng vào trong lòng, nàng cúi đầu, trán tựa vào vai của hắn.

Bờ vai của hắn ổn định, mang theo chút ấm áp.

Mới vừa nãy hắn mới nhìn lướt qua, nhìn thấy y phục bị rách của Ô Tố...!Hắn nghĩ, nàng lúc nào cũng khiến mình trở nên chật vật như vậy.

Tương tự, chỗ cổ áo bị xé rách của Ô Tố, hắn nhìn thấy nốt ruồi dưới ngực của nàng vô cùng rõ ràng.

Bùi Cửu Chi nghiêng đầu, hai má ửng hồng.

Hắn ôm Ô Tố ở trong lòng, kéo áo ngoài của mình ra...!Hắn vẫn đang mặc y phục trên tế đàn.

Xiêm áo màu trắng tuyền lóe lên kim quang cứ như vật bao phủ cơ thể của Ô Tố, hắn ôm nàng thật chặt.

Cằm của Ô Tố đặt trên bả vai của hắn, nàng mất hết sức lực, cho dù động một chút thôi cũng là đòi mạng của nàng.

"Tiểu điện hạ?" Nàng mở miệng, gọi một tiếng, ánh mắt lại rơi vào bàn tay đang cầm kiếm của hắn.

Thanh kiếm này, quá đỗi quen thuộc.

Nàng cả kinh, cảm giác mình sắp không thể thở được nữa.

Thanh kiếm mà tiểu điện hạ đang cầm, tiểu điện hạ, chính là khách quý đêm hôm đó.

"Ta ở đây." Bùi Cửu Chi đáp một tiếng, một cánh tay của hắn còn ôm chặt lấy eo của nàng.

"Yêu sắp chạy rồi." Ô Tố nhắc nhở hắn.

Bùi Cửu Chi ôm nàng, vọt ra khỏi căn phòng chứa yêu khí nồng đậm này.

Bên ngoài căn phòng, máu của cô nương mặc y phục màu đỏ vẫn đang chảy đầy trên mặt đất, màu đỏ thẫm kia đã sắp khô cạn rồi.

Hắc khí của ác yêu vẫn còn sót lại trong chiếc lồng cũng biến mất trong nháy mắt, Ô Tố men theo kia tà khí nhìn thấy hắc khí đang chạy trốn thì va phải một rào cản vô hình.

Mấy vị thuật sĩ trong Vân Đô ra tay, lợi dụng linh khí của Tiên Châu truyền tới bày ra trận pháp, ngăn con ác yêu ở trong dịch quán này.

Ác yêu kia mạnh mẽ, không ngừng đập vào những điểm yếu của trận pháp, linh khí thuần khiết của trận pháp vì lực lượng mạnh mẽ của hắn ta, dần dần xuất hiện vết nứt.

Ô Tố quấn trong áo choàng của Bùi Cửu Chi, được hắn ôm vào trong lòng, Hứa Lăng ở bên ngoài đã dẫn người xông vào.

Y thấy Vệ Lệ hôn mê trên mặt đất, vội vàng sai người bảo vệ nàng ta đứng lên.

Dẫu sao thì trong nhận thức của y, Vệ Lệ mới là người mà tiểu điện hạ điểm danh muốn tìm kia.

Thu Tự ở chỗ Vân Vệ bên kia nhậm chức, nàng ấy cũng bị Vân Vệ đưa đi, Ô Tố xác nhận hai người này an toàn không có chuyện gì mới yên tâm.

Lời hứa của nàng với cô nương y phục màu đỏ kia đã hoàn thành, nhưng đồng thời, sự thật nàng là yêu đã bị hai con người nhìn thấy.

Có lẽ người khác sẽ không mở miệng, nhưng Vệ Lệ, nhất định sẽ nói ra thân phận của nàng.

Ô Tố khẽ thở dài, nàng an toàn không được bao lâu.

Bùi Cửu Chi ôm nàng, còn chưa buông tay, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm cỗ hắc khí tà ác kia, nghe thấy Ô Tố thở dài, mới nghiêng đầu qua.

"Bị thương nên đau hả?" Bùi Cửu Chi thấp giọng hỏi nàng.

"Không có." Lông mi nàng khẽ rung, nàng nói với Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, có người chết rồi, ta mới thở dài."

Trong bốn người bọn họ, chỉ có duy nhất cô nương mặc đồ đỏ kia đã chết.

Lúc Bùi Cửu Chi xông vào trong viện, còn tưởng là Ô Tố cũng gặp phải bất trắc.

Cho nên, hắn mới lo lắng như vậy.

"Ta đưa nàng đi xuống trước." Bùi Cửu Chi thấy hắc khí tạm thời không thể chạy trốn, bèn ôm lấy Ô Tố đi xuống.

Ô Tố khoác áo ngoài rộng lớn của hắn, vạt áo dài rũ xuống hai bên đầu gối, trên đó thêu hình mặt trăng mặt trời, lóe lên ánh kim quang chói mắt.

Bùi Cửu Chi mặc áo mỏng, dáng người khỏe khoắn, thon dài nhìn từ phía xa, khoảng cách của hai người rất thân mật.

"Cửu điện hạ, đây là ai!" Hứa Lăng cả kinh, y đã quên mất vẫn còn một vị cô nương bị bắt cùng với Vệ Lệ.

"Cô nương mà ta bảo ngươi tìm." Bùi Cửu Chi đặt Ô Tố xuống.

Ô Tố rơi xuống đất, đứng có chút không vững, nàng nhốt con ác yêu kia, gần như đã dùng hết tất cả sức lực.

Hứa Lăng đang định sai người đỡ nàng qua, nhưng Ô Tố lại lắc đầu.

Nàng đột nhiên có chút tò mò, một người phàm như tiểu điện hạ giết loài yêu như thế nào.

Ngài ấy cũng sẽ giết nàng như vậy sao?

"Ta ở lại chỗ này, nhìn tiểu điện hạ." Ô Tố dùng áo khoác bọc lấy mình cẩn thận, nàng nhẹ giọng nói.

Phía sau bọn họ đều là thủ vệ của Vân Đô, Ô Tố ở chỗ này rất an toàn.

Bùi Cửu Chi đỡ Ô Tố ngồi xuống, trong viện, ác yêu đã sắp phá vỡ trận pháp giam cầm, hắn cầm kiếm quay người, lao tới chỗ con ác yêu kia.

Hắn muốn trảm yêu trừ ma, đây là chức trách của hắn.

Ô Tố lẳng lặng nhìn bóng lưng của hắn.

Bàn tay giấu ở trong áo khoác của hắn siết chặt, nàng đang nghĩ, nàng sẽ không tránh được việc phải chịu đựng một kiếm của hắn.

Nhưng chỗ này quá nhiều người, nàng lại nhỏ yếu, chạy cũng không chạy nổi.

Nàng chỉ có thể ngồi ở chỗ này nhìn.

Hứa Lăng ở bên cạnh mất một lúc lâu mới phát hiện ra sự thật rằng y đã tìm nhầm người.

Y kinh ngạc hỏi: "Cô nương, Cửu điện hạ vẫn luôn tìm cô nương sao?"

"Ta không biết." Ô Tố lắc đầu, nàng hoàn toàn không có cách nào để xác nhận Tiểu điện hạ chính là khách quý đêm hôm đó.

Liệu có phải ngài ấy không? Ô Tố híp mắt, cố gắng muốn nhớ lại chi tiết tối hôm đó.

Nhưng xung quanh quá nhiều người, nàng rất xấu hổ khi nhớ lại.

Cho dù nàng là yêu, cũng không tránh khỏi việc cảm thấy chuyện xảy ra đêm hôm đó quá mức ái muội không rõ ràng.

Hứa Lăng đứng ở một bên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thủ vệ Hoàng Thành ti ở bên cạnh cũng xông lên trên, một nhóm người đi bảo vệ Bùi Cửu Chi, một nhóm người đi vào trong viện đi chôn xác của cô nương mặc váy đỏ kia.

Thủ vệ của Hoàng Thành ti nhận ra cô nương kia là đồng liêu của bọn họ, thấy Ô Tố ở đây, bọn họ muốn qua hỏi chuyện, nhưng bị Hứa Lăng chặn lại.

Ô Tố cố gắng ngước mi, nàng nhìn quân trang quen thuộc của thủ vệ Hoàng Thành Ty, đáp lại một tiếng, hỏi: "Sao thế?"

"Nhạc Hinh...!Tại sao lại chết?" Thủ vệ Hoàng Thành ti hỏi.

"Yêu muốn ăn tim người, nàng ấy nói, nàng ấy là người của Hoàng Thành ti, bảo vệ bách tính của Vân Đô là chuyện đương nhiên, cho nên đã chắn ở trước mặt chúng ta, con yêu kia moi tim của nàng ấy ra, cắt thành miếng nhỏ sau đó ăn sạch."

Ô Tố bình tĩnh miêu tả chuyện vừa mới xảy ra cách đây không lâu.

"Tại sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy được!" Một vị thống lĩnh của Hoàng Thành ti xông lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn Ô Tố: "Nàng ấy...!Là nàng ấy cứu các ngươi."

"Là nàng ấy cứu chúng ta." Ô Tố lặp lại lời của hắn: "Chúng ta, rất biết ơn nàng."

Trừ Vệ Lệ bị thương hôn mê ra, vừa nãy lúc Thu Tự bị dẫn đi, nàng ấy đã khóc đến mức người cũng sắp hôn mê đến nơi.

Cho nên, bây giờ Ô Tố bình tĩnh như vậy cực kỳ chướng mắt.

"Ngươi là được Cửu điện hạ cứu ra? Ngươi ở trong phòng cùng với ác yêu kia bao lâu, tại sao hắn ta...!Không giết ngươi?"

Thống lĩnh của Hoàng Thành ti tiếp tục chất vấn.

Ô Tố không có cách nào trả lời vấn đề liên quan đến thân phận của mình, nàng nhẹ giọng nói: "Ta quên rồi."

"Được rồi, các ngươi mau lui xuống đi." Hứa Lăng tạm thời dẫn người của Hoàng Thành ti đi.

Bên cạnh Ô Tố tạm thời khôi phục thanh tịnh, tất cả mọi người đều đi làm chuyện của mình đâu vào đấy, không có ai tới nói chuyện với Ô Tố nữa.

Mà con yêu bị nhốt trong viện khó giải quyết nhất, do Bùi Cửu Chi giải quyết.

Ô Tố im lặng nhìn hắn, nàng nhìn thấy lúc trường kiếm trong tay hắn vung lên, mang theo một ánh sáng sắc bén.

Những chiêu kiếm mà hắn sử dụng đều là đỉnh cao võ học của loài người, đúng vậy, quả thực hắn vẫn chưa từng tu hành, chỉ là một thân xác phàm tục.

Ô Tố không hiểu được những bí ẩn ẩn chứa trong từng chiêu thức của hắn.

Nhưng nàng biết, Bùi Cửu Chi dựa vào lực phản ứng và võ lực kinh người của mình, tránh khỏi vô số đòn công kích của con ác yêu kia.

Loài yêu kia rất mạnh, nhưng vừa nãy hắn ta bị Ô Tố nhốt lại, đã hao phí rất nhiều yêu lực, bây giờ, hắn ta lại không thể địch lại một người phàm.

Ô Tố thấy thân hình của Bùi Cửu Chi như du long, kiếm khí như gió, mỗi một đòn tấn công đều có thể cắt đứt hắc khí một cách chuẩn xác.

Hắc khí bị chém hết lần này đến lần khác, dần dần cũng trở nên yếu ớt.

Bàn tay cầm kiếm của hắn vô cùng kiên định, giống như thanh kiếm kia chính là một phần cơ thể của hắn, thế kiếm như sấm sét, hơi thở sắc bén như có thể chém đứt không gian.

Cuối cùng, ác yêu kia không địch lại Bùi Cửu Chi, thua trận.

Trên mặt Bùi Cửu Chi lộ ra vẻ kiên định, bên người hiện lên một cỗ sát ý quả quyết.

Một kiếm ra giống như sấm sét xé rách bầu trời, trong tiếng kêu véo von của thanh kiếm, hắn đã hoàn toàn đánh bại ác yêu.

Ô Tố thấy được trên mặt hắn lộ ra vẻ chán ghét đối với yêu ma.

Con yêu này quả thực rất xấu xa, hắn ta giết cô nương mặc y phục màu đỏ kia.

Nhưng vào khoảnh khắc mà hắn ta chết kia, Ô Tố đồng cảm với hắn ta.

Đột nhiên nàng cảm giác được, khi Bùi Cửu Chi biết được thân phận của nàng, cũng sẽ cầm kiếm đâm vào ngực của nàng.

Hắc khí tiêu tán, rơi vào mỗi một góc ngách trong viện.

Ô Tố cảm nhận được trước khi ác yêu chết đã tỏa ra một luồng năng lượng âm dương mê người.

Ác yêu đã chết kia thử giao tiếp với nàng: "Ta đoán ra được ngươi đã giao dịch với tiểu cô nương mặc đồ đỏ kia."

"Ngươi có thể giao dịch với nàng ấy, vì sao không nhìn ta một chút?" Giọng nói của ác yêu trước khi chết vang lên vô cùng yếu ớt.

"Ta còn có một chuyện...!Muốn hoàn thành."

"Ta có thể cho ngươi, nhiều hơn nàng ta rất nhiều." Hắc khí sắp biến mất quấn quanh người của Ô Tố, giọng nói trầm thấp của ác yêu vang lên.

Ô Tố nhìn Bùi Cửu Chi ở phía xa xa đang chậm rãi đi tới chỗ của nàng, hắn cầm lấy kiếm, mỗi một bước đi đều rất lớn, gần như là đang chạy tới chỗ nàng.

Nàng thấy trong đôi mắt lúc nào cũng thờ ơ của hắn xuất hiện chút lo lắng, hắn đã hoàn thành sứ mệnh giết chết ác yêu của mình, sau đó bắt đầu quan tâm đến nàng.

Âm thanh ác yêu khẩn cầu giao dịch với nàng vẫn vang lên bên tai nàng không dứt.

"Ngươi bây giờ quá nhỏ bé, chẳng lẽ ngươi không hứng thú với năng lượng của ta sao?"

"Ta sắp chết rồi, cầu xin ngươi...!Giao dịch với ta."

"Ta còn muốn làm chuyện kia."

Ô Tố nhìn Bùi Cửu Chi, nghe tiếng mê sảng của con ác yêu từ sâu trong thần thức.

Nàng trả lời hắn ta: "Không."

"Tại sao?" Ác yêu hỏi.

Ô Tố nhớ tới Phương Tú Chi và Nhạc Hinh đã chết.

Nàng nói với ác yêu: "Ta không giao dịch với những linh hồn chết dưới kiếm của ngài ấy."

Lúc này, Ô Tố thấy Bùi Cửu Chi tay cầm trường kiếm đang lại gần, trên thanh kiếm kia vẫn còn sát khí.

Nàng cả kinh, có chút sợ hãi, nghiêng người, muốn né tránh.

Nhưng Bùi Cửu Chi cầm kiếm, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cúi người xuống ôm chặt lấy nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui