Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn



Ô Tố dùng tay che trán, một lúc lâu.

Mãi cho đến khi nhiệt ở gò má của nàng bớt đi, gió sớn tinh mơ không ngừng lướt qua, nàng mới chậm rãi bỏ tay xuống.

Nàng cảm thấy tiểu điện hạ như vậy là cực kì không ổn, loại chuyện này sao có thể làm ở bên ngoài được?

Ô Tố thả rèm xuống, nằm trong xe ngựa, hồi tưởng lại năng lượng âm dương mà chiếc lá nhỏ vừa mới cho nàng.

Chưa đến giữa trưa mà nó nói rằng nó đã nhìn thấy mặt trời.

Có thể… Lá cây đó chưa từng trải qua ánh mặt trời rực rỡ chói mắt thật sự nhỉ?

Ô Tố nghĩ như vậy, nàng cảm thấy lá cây nhỏ kia thật sự chưa từng nhìn thấy cảnh đời.

Không lâu sau, đoàn xe dừng lại bên ngoài cửa của Tĩnh Vương phủ, từ xa Quản gia Lưu đại nhân ở phía xa đã chú ý đến đoàn xe này rồi bước đến đây.

Ông ta biết Hứa Lăng nhận mệnh lệnh của Cửu điện hạ làm việc, thế là ông ta cung kính tiến lên nghênh đón, chờ cho đoàn xe dừng lại trước mặt.

“Hứa đại nhân, Cửu điện hạ còn có căn dặn gì không?” Hai tay của Lưu quản gia chắp lại hành lễ rồi hỏi.

Ông ta nghĩ, không phải Hứa Lăng này đã đưa một cô nương trong phủ của ông ta đi rồi sao, sao lại quay trở lại rồi?

Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề gì rồi ư?

Chuyện ác yêu bắt người tối qua vẫn chưa truyền đến đây.

Vì vậy, Lưu quản gia cũng không biết hai thị nữ rời khỏi Tĩnh Vương phủ vào đêm hôm qua đều đã đi đến bờ vực sinh tử một chuyến.

“Cửu điện hạ muốn đưa người quay về Nhật Nguyệt các, ta đưa vị cô nương kia quay về lấy đồ.



Thật ra thì bản thân Hứa Lăng vẫn không hiểu nổi vì sao Ô Tố cứ cố chấp muốn đi lấy đồ vật của nàng.

Nếu như là thứ mà nàng muốn thì trong Nhật Nguyệt các đều có.

“Cửu điện hạ?” Cơ thể của Lưu quản gia hơi lảo đảo, ông ta còn cho rằng bởi vì bản thân hôm nay thức dậy quá sớm nên nghe không rõ.

“Ngài ấy muốn đưa cô nương trong phủ chúng tôi đến Nhật Nguyệt các?”

“Phải.

” Hứa Lăng lập tức xoay người xuống ngựa.

Y đi đến Tĩnh Vương phủ lần nữa, thật ra cũng có chút chột dạ.

Y biết bản thân đã dẫn sai người, nhưng đêm hôm đó vừa mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Cửu điện hạ nhất thời vẫn chưa phát hiện ra.

Hiện tại y phải làm thật tốt công việc, tránh cho công vụ bị chậm trễ.

Tốt nhất là bây giờ phải làm cho Ô Tố cô nương vui vẻ, có lẽ Cửu điện hạ cũng sẽ không hỏi đến nữa.

Gương mặt của Lưu quản gia không dám tin, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể dè dặt sai người mở cửa lớn của Vương phủ ra.

“Hứa đại nhân, vị nữ tử kia tên là Vệ Lệ sao?” Lưu quản gia vẫn còn nhớ cô nương mà Hứa Lăng dẫn đi ngày hôm qua.

“Không, cô nương kia họ Ô, tên chỉ có một chữ.

” Hứa Lăng sai người dẫn Ô Tố xuống.

Lưu quản gia không biết cái tên “Ô Tố” này, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Ô Tố thì ông ta đã nhớ ra rồi.

Đây không phải là cô nương bị oan uổng trong khoảng thời gian trước, bị Vân vệ đưa vào nhà lao một chuyến hay sao?

Lưu quản gia vẫn còn nhớ tranh chấp có liên quan đến nàng, lần đó khiến cho ông ta bị dọa sợ không nhẹ.

Nghe nói chuyện truy bắt ác yêu, Cửu điện hạ cũng có tham dự, chẳng lẽ là khi đó!

Lưu quản gia âm thầm suy đoán câu chuyện của Ô Tố.

Ông ta lại nhớ đến khi Ô Tố ở Tĩnh Vương phủ, ông ta đối xử với nàng không tệ, có lần cũng xem như là chống đỡ cho nàng thế là ông ta bèn yên tâm.

Khi Ô Tố được thị nữ của Hứa Lăng dẫn xuống thì nàng thấy hơi không quen.

Người mà Hứa Lăng đưa đến đều là từ trong Vân Ly cung ra.

Bùi Cửu Chi rời Vân Đô nhiều năm, khi trước hắn sống một mình ở trong Nhật Nguyệt các, dường như không cần bất kỳ ai hầu hạ vậy nên trong phủ không có người làm.

Nếu cần người thì hắn thường sẽ mượn từ Vân Ly cung, sau khi chuyện kết thúc thì sẽ trả người về.

Tất nhiên những cung nữ và thị vệ kia trở về Vân Ly cung làm việc dưới trướng của hắn thì có thể nói là quyến luyến không thôi.

Vì vậy lần này Hứa Lăng dẫn người tới, bên phía Nội thị giám của Vân Ly cung phân công nhân lực, cung nhân đến báo danh cũng chen chúc đến bể đầu.

Đám cung nhân có được cơ hội, biểu hiện của bọn họ cũng vô cùng chú tâm.

Kết quả để tâm là… Ô Tố bước xuống từ xe ngựa thì mũi chân suýt chút nữa cũng không chạm được đất.

Nàng đi được vài bước, nàng nhìn vườn hoa đi xuyên qua ở phía trước chính là nơi mà nàng từng ở, thế là Ô Tố bèn dừng lại.

“Ta tự mình qua đó, các ngươi không cần đi theo.

” Ô Tố nhìn các cung nhân hầu hạ nàng đều gọn gàng và xinh đẹp.

Nàng suy nghĩ nơi nhỏ mà nàng từng ở có thể người ta không muốn đi đến lắm.

“Cô nương, Cửu điện hạ nói đêm qua người đã bị thương, một mình người có thể sao?” Cung nữ vội vàng hành lễ nói.

Nàng ta đỡ cánh tay của Ô Tố, không dám buông tay.

Ô Tố rút tay lại rồi nói: “Vết thương của ta cũng không quá nghiêm trọng, có lẽ đêm qua chỉ là bị hoảng sợ quá mức, nên không còn sức nữa thôi.



Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như có như không, tuy rằng nói rành mạch, cứng rắn nhưng vẫn lễ phép.

Điều này khiến cho các cung nữ vốn đã quen với giọng điệu hống hách của giới quý tộc trong cung rất ngạc nhiên.

Các nàng không dám không vâng lời của Ô Tố, thế là bèn hành lễ để cho nàng tự đi, họ sẽ ở chỗ này chờ hầu.

Ô Tố thích ở lại chốn phồn hoa náo nhiệt của loài người chỉ bởi vì nơi này nhiều người.

Cơ số loài người tăng lên, người chết nhiều, nàng có thể nhân cơ hội hấp thụ càng nhiều năng lượng âm dương hơn.

Nhưng mà nàng thật sự không có hứng thú đối với người sống.

Ô Tố quay đầu lại nhìn vườn hoa ở Tây Uyển của Tĩnh Vương phủ, đón lấy ánh nắng buổi sáng, nhìn như một cô nương có dáng vẻ sáng rực rỡ.

Bọn họ sống động, linh hoạt, bồng bột, đây chính là chỗ tuyệt vời của sinh mạng.

Tựa như là một bộ phận cấu thành bản thể đơn thuần trong hơi thở hỗn độn.

… Trong suốt thuần túy, sức mạnh mãi mãi tản ra hướng lên trên.

Ô Tố nhìn sang nơi khác, trước khi con người chưa chết thì nàng sẽ không trông chờ một sinh mệnh nào đó chết nhanh hơn một chút.

Năng lượng âm dương rất trân quý, Ô Tố có thể nhận thức được sự đấu tranh của các sinh mệnh trước khi chết, đây cũng là nguyên nhân mà nàng rất trân trọng sinh mệnh.

Nàng đi xuyên qua vườn hoa nho nhỏ này đi đến chỗ nàng từng ở.

Ô Tố không bài xích việc thay đổi một nơi sống mới.

Nhưng nàng hy vọng ở trong Nhật Nguyệt các có thể có nhiều loại hoa cỏ một chút, để dẫn dụ nhiều động vật nhỏ đến.

Như vậy thì cách một khoảng thời gian, nàng có thể giao dịch với linh hồn của các loài động thực vật đã chết.

Vào thời điểm năng lượng âm dương dự trữ trong cơ thể của nàng quá thấp thì sẽ cảm thấy đói bụng.

Ô Tố không có khái niệm “No bụng”, nàng có thể hấp thu năng lượng âm dương vô tận.

Nhưng mà đối với nàng hiện tại mà nói thì nàng chỉ có thể hấp thu đủ để duy trì sinh tồn của bản thân, cộng thêm có thể thi triển một vài thuật pháp năng lượng âm dương đơn giản.

Thêm nữa nàng cũng không có dục vọng phải tranh giành.

Dục vọng cũng là cảm xúc thuộc về sinh mệnh nhưng nàng lại không có.

Ô Tố đẩy cửa bước vào tiểu viện nàng từng ở, trong viện trống trơn.

Vệ Lệ bị thương nặng, Lâm Mộng bị yêu giết, đến cả nàng cũng phải rời đi.

Nàng đi vào phòng mình, thu dọn một vài bộ quần áo nàng thường mặc rồi bỏ vào trong rương làm bằng mây tre.

Đây hoàn toàn là đồ thuộc về Ô Tố, không có bao nhiêu món, nàng thu dọn một lát thì cũng đã thu dọn xong rồi.

Rương làm bằng mây tre còn chưa sắp xếp đầy, Ô Tố đã lấy một xấp thư ra đặt ở trên bàn.

Một xấp thư lớn dày dặn, có hơn phân nửa đã bị nàng vẽ một cái móc, biểu thị là đã hoàn thành.

Trần Vu ghi lại tất cả nguyện vọng tốt đẹp của chính mình vào trong thư.

Vì vậy, Ô Tố chỉ cần hoàn thành một điểm nội dung trong thư thì nàng có thể đạt được một ít năng lượng âm dương để sinh tồn.

Hấp thu năng lượng âm dương của người khác đều là thu nhập kiếm thêm, chỉ có Trần Vu này coi như là nguồn năng lượng chủ yếu của nàng.

Phân chia năng lượng âm dương bao nhiêu, không chỉ có liên quan đến chủ thể thần thức sinh ra nó mà còn liên quan đến độ khó của nguyện vọng này.

Nguyện vọng của Trần Vu đối với tình trạng hiện nay của nàng mà nói thì quá khó rồi.

Vì vậy Ô Tố có thể lấy được hồi báo vô cùng nhiều.

Ô Tố liếc nhìn những thư từ này rồi bỏ bọn chúng vào trong rương làm bằng mây tre, những chuyện này vẫn phải tiếp tục làm.

Trước khi đi, nàng dọn dẹp căn phòng của mình thật ngăn nắp, không để lại một chút dấu vết nàng từng ở nơi này.

Làm xong những thứ này thì đã sắp đến buổi trưa, Ô Tố ôm rương làm bằng mây tre rồi rời khỏi chỗ tiểu viện này.

Viện tử này sẽ không có người đến trong một khoảng thời gian dài nữa.

Lúc Ô Tố bước ra khỏi cửa thì vừa vặn gặp được Lục quản sự từng đến Tây Uyển kiểm tra nhân sự khi trước.

Trong tay của Lục quản sự vẫn cầm quyển sổ ghi chép, ông ấy gặp Ô Tố đang một mình ôm rương làm bằng mây tre thế là ông ấy có chút kinh ngạc.

Nửa thân trên của Ô Tố bị rương làm bằng mây tre che lại, quần áo của nửa người dưới rủ xuống đất, một phần rủ lên mu bàn chân, cả người nàng toát lên vẻ nhã nhặn, lịch sự và ung dung.

Lục quản sự vẫn chưa biết bên phía Ô Tố đã xảy ra chuyện gì thế là ông ấy vẫn quen dùng giọng nói mang tính ra lệnh để hỏi nàng: “Ô Tố, tối hôm qua các ngươi đi đâu vậy? Sáng nay ta điểm danh mà không nhìn thấy ngươi và Lâm Mộng, tuy rằng Tĩnh Vương phủ cho phép hạ nhân đi ra bên ngoài, nhưng mà các ngươi cả đêm không về thì thật sự là đã phá vỡ quy củ.



Ô Tố suy nghĩ rồi trả lời Lục quản sự: “Lục quản sự, Lâm Mộng chết rồi.



“Hả?” Lục quản sự sửng sốt, ông ấy cho rằng Ô Tố vẫn đang nói đùa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui