Bùi Cửu Chi đưa tay ra, lòng bàn tay hơi lạnh che phủ xuống đè lên mu bàn tay bên người nàng.
Theo bản năng, Ô Tố muốn né tránh nhưng Bùi Cửu Chi đè tay của nàng, không để cho tay của nàng chạy thoát.
Nàng chỉ đành di chuyển tầm mắt sang hướng khác, nhìn trường kiếm của Bùi Cửu Chi đang đặt trên mặt bàn.
Nàng sợ thanh kiếm này, trông nó quá sắc bén, cứ như có thể làm nàng bị thương bất cứ lúc nào.
Dường như Bùi Cửu Chi cảm nhận được cảm xúc sợ hãi của Ô Tố, thế là hắn ngồi lấn sang chỗ Ô Tố, ngồi dựa cùng một chỗ với nàng.
“Nàng sợ nó sao?” Giọng nói của Bùi Cửu Chi vang lên trên đỉnh đầu của Ô Tố.
Ô Tố gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, tiểu điện hạ.
”
Bùi Cửu Chi chỉ xem như Ô Tố nhát gan, e sợ vật sắc nhọn.
Hắn lấy trường kiếm ở trên bàn qua rồi đặt lên hai đầu gối của bản thân, từ đầu đến đuôi cây kiếm cũng giống như đang được đặt trên đùi của Ô Tố.
Ô Tố bị dọa sợ muốn chạy nhưng vừa nhấc chân lên thì đã bị thanh kiếm đó cản lại.
Nàng nghiêng đầu qua, bởi vì sợ nên giọng nói của nàng có đôi phần run rẩy, lại có chút đáng thương.
Nàng kêu: “Tiểu điện hạ, ngài có thể… Lấy nó ra được không?”
Bùi Cửu Chi đè ngón tay đang run rẩy của nàng lại rồi nói: “Đừng sợ.
”
Mũi chân của Ô Tố hoảng sợ đến mức co lại, cả người của nàng căng thẳng, cơ thể cứng ngắc.
Bên kia thì Bùi Cửu Chi đã tháo lớp vải bọc vỏ kiếm ra, hắn dùng vải quấn quanh thân kiếm là cũng có nguyên nhân.
Thanh kiếm này quá chói mắt, ánh sáng trong veo, thuần túy quấn quanh thân kiếm, từng tia sáng lấp lánh rơi xuống theo sự run rẩy của thân kiếm.
Tổng thể thân kiếm là kiểu dáng phổ biến nhất của trường kiếm, nhưng nó lại tỏa ra khí thế sắc bén không giống với đồ vật ở nhân gian.
Bùi Cửu Chi dùng ngón tay cái đẩy chuôi kiếm ra, một phần nhỏ của thanh kiếm lộ ra khỏi vỏ.
Ô Tố nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trên mũi kiếm, nàng nghiêng đầu tránh nó.
Ra khỏi vỏ thì nó càng đáng sợ hơn nữa.
Ô Tố không biết mai sau thanh kiếm này có thể chém giết bao nhiêu yêu ma, nhưng nàng hy vọng nàng không phải là một trong những vong hồn dưới mũi kiếm.
Bùi Cửu Chi cảm nhận được cơ thể của nàng đang run cầm cập, hắn bỗng nhiên ôm eo của nàng rồi kéo nàng vào trong lòng.
Gò má của nàng dán lên lồng ngực của hắn, trong tầm mắt tựa như vẫn còn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm.
Bùi Cửu Chi nói: “Đây là ta.
”
“Hả?” Ô Tố có chút nghi ngờ, ngước mắt lên hỏi hắn.
“Ta rời khỏi Vân Đô là vì trong một đêm tối nào đó, thanh kiếm này đã rớt ra từ trên người của ta.
” Bùi Cửu Chi nói.
“Rơi?” Ô Tố cảm thấy sự miêu tả của hắn khá đặc biệt.
“Ta rời khỏi Vân Đô, tìm sơn môn tu đạo phàm trần vài lần, tìm được một vị Kiếm thần sắp chết, trước khi chết Kiếm thần nói với ta, thanh kiếm này là do kiếm cốt của ta hóa thành.
” Bùi Cửu Chi nói: “Nó sẽ bầu bạn với ta cả đời, bởi vì nó vốn là một bộ phận trên người của ta.
”
Ô Tố cảm thấy chuyện này khó bề tưởng tượng, nhưng cái cảm giác mà thanh kiếm này và tiểu điện hạ đem đến cho nàng thật sự có chút giống nhau.
Có lúc nàng cũng có thể cảm nhận được, thanh kiếm này đang bày tỏ chút cảm xúc nào đó của tiểu điện hạ.
Ví dụ như hiện tại thanh kiếm đang nằm ngang ở trên chân của nàng, kiếm phát ra âm thanh chậm rãi.
Tiết tấu của tiếng kiếm dường như có phần cùng nhịp với tần số nhịp tim của tiểu điện hạ.
Ô Tố tò mò, nàng đặt một tay lên trên ngực của Bùi Cửu Chi, rồi nhích lại gần hắn hơn, cẩn thận lắng nghe tiếng tim đập của hắn.
Một tay còn lại của nàng đè lên trên thân kiếm đang lộ ra khỏi vỏ, đầu ngón tay chạm lên, cảm nhận được sự run khẽ mà tiếng kiếm đem lại.
Thình thịch… Thình
Vù vù… Vù
Thật sự là giống nhau, thần kỳ thật đó.
Ô Tố đang nghe nhưng nàng cảm giác tiết tấu âm thanh phát ra từ hai người càng lúc càng nhanh.
Ngay sau đó, Bùi Cửu Chi thu kiếm lại rồi nắm lấy tay của Ô Tố, ôm nàng vào trong lòng.
Hắn tựa cằm trên đỉnh đầu của nàng, thấp giọng nói: “Được rồi Ô Tố, đừng nghe nữa.
”
Ô Tố ở trong lòng hắn, nàng tò mò chớp mắt nhìn, nàng nghe thấy giọng nói của hắn có chút khàn, cảm xúc ẩn chứa trong đó tựa như có thay đổi.
Cụ thể nên miêu tả như thế nào nhỉ, có lẽ là cảm xúc trước mắt của hắn có chút tương tự với đêm hôm đó ở Quan Lan các.
Ô Tố nhẹ nhàng kêu hắn: “Tiểu điện hạ, sao vậy?”
“Kiếm thần đã chết nói cho ta biết, kiếm cốt hòa thành thanh kiếm này nằm gần chỗ ngực của ta.
”
Bùi Cửu Chi nói, tay của hắn vòng qua sau lưng của Ô Tố, đầu ngón tay vòng qua mái tóc dài rũ xuống đến eo của nàng.
Ô Tố cảm thấy chuyện này tựa như ngụ ý gì đó, nàng nói: “Vâng.
”
Có lẽ Bùi Cửu Chi nhìn ra sự hứng thú của Ô Tố với thanh kiếm này… Cuối cùng nàng cũng không sợ nó nữa, hắn bèn tiếp tục giới thiệu.
“Hình dáng của nó sẽ thay đổi, mới ban đầu dáng dấp của nó giống với thanh kiếm trúc mà ta dùng luyện tập hồi nhỏ.
” Bùi Cửu Chi nói: “Sau đó, ta luyện kiếm lâu rồi thì dáng vẻ của nó sẽ giống với một thanh kiếm sắt phổ biến nhất trên đời.
”
Ô Tố nghĩ một người phàm có thể có được một thanh kiếm như này đúng thật là quá lợi hại rồi.
Nàng hỏi: “Kiếm có tên không?”
“Không có.
” Bùi Cửu Chi nói: “Nó là một bộ phận trên người của ta, không cần tên.
”
“Ừm! ” Ô Tố dựa vào hắn, nhẹ nhàng đáp.
Bùi Cửu Chi tiện tay lấy ra một bức thư ở trong rương hàng mây tre của nàng, hắn không xem nội dung trong thư, chỉ hỏi Ô Tố: “Trong thư viết cái gì.
”
“Đó không phải là thư của ta.
” Ô Tố mở miệng nói: “Đây là thư của một cô nương đã chết viết cho bà nội ở quê.
”
“Ta quen nàng ấy, trước khi chết nàng ấy đã gửi gắm cho ta, nên ta giúp nàng ấy thực hiện nội dung trong thư.
” Ô Tố bình tĩnh trả lời.
“Nàng ấy không muốn lừa gạt bà nội của mình nhưng nàng ấy không thể làm gì được.
”
Lông mày thanh tú của Bùi Cửu Chi khẽ nâng lên, hắn hỏi: “Có thể xem được không?”
“Có thể.
” Ô Tố trả lời.
Bùi Cửu Chi mở một lá thư trong số đó ra, trong thư của Trần Vu viết lúc nàng ấy làm việc ở Vân Đô, nàng ấy có hai người bạn cùng nhà rất đáng yêu.
Hắn biết quả thật có hai cô nương ở cùng với Ô Tố, nhưng tính cách của hai người họ… Không ra gì cả.
Vấn đề là Ô Tố còn vô cùng tự tin đánh một dấu móc ở trong bức thư.
“Đáng yêu?” Bùi Cửu Chi buông Ô Tố ra một chút, hắn chỉ vào từ này trong bức thư rồi hỏi nàng: “Bọn họ đáng yêu sao?”
Lông mày của Ô Tố hơi nhíu lại, nàng là người mù chữ, làm sao mà nàng biết được đáng yêu có nghĩa gì chứ.
Nàng gật đầu, nói chắc chắn: “Đáng yêu.
”
Hai tay của Bùi Cửu Chi nâng gò má của nàng lên, cúi đầu xuống đối mắt với nàng.
Môi mỏng của hắn giật giật, hơi thở hơi lạnh, lời nói ra cũng có chút lắp ba lắp bắp.
Hắn ngượng ngùng rồi.
Nhưng hắn vẫn phải nói.
“Đáng yêu… Là giống như nàng vậy.
” Bùi Cửu Chi nói.
Xe ngựa đi trên đường lắc lư một cái, đầu của Ô Tố bị hắn nâng lên đập về phía trước, đầu đập vào cằm của hắn.
Ô Tố cúi đầu, đôi mi thon dài cứ nhấp nháy giống như có hạt cát chui vào trong mắt.
Nàng không đoán được ý nghĩa thật sự của từ “Đáng yêu”, nhưng nàng vẫn cảm nhận được gò má của mình đang nóng lên.
Bùi Cửu Chi hơi cúi thấp đầu, cánh môi chạm lên ấn đường của nàng, hắn cảm nhận được độ nóng trên gương mặt của Ô Tố.
Giọng nói của Ô Tố nhẹ nhàng vang lên.
“Đều có hai con mắt, một đôi tai, một cái mũi, một cái miệng, chúng ta đều đáng yêu mà, không phải sao.
”
“Không phải.
” Nụ hôn của Bùi Cửu Chi từ chỗ ấn đường rồi trượt xuống mắt của nàng.
Hắn nói: “Chỉ có nàng.
”
Ô Tố suy nghĩ, ban nãy nàng lại lừa tiểu điện hạ.
Nàng hình thành từ khí hỗn độn nên không có mắt, lỗ tai, mũi và miệng.
Ô Tố suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đây là từ ngữ khen ngợi người khác đúng không?”
“Đúng.
” Bùi Cửu Chi đáp.
“Vậy thì tiểu điện hạ cũng giống vậy.
” Ô Tố cảm thấy năng lực lý giải ngôn ngữ loài người của nàng rất mạnh.
Dù sao trước đây không lâu nàng đã muốn dùng cái từ này để miêu tả tiểu điện hạ, quả nhiên nàng không có đoán sai.
Trái tim của Bùi Cửu Chi bắt đầu đập thình thịch.
Ô Tố ít nói lại không để lộ cảm xúc, nhưng nàng lại khen hắn.
“Tiểu điện hạ, chú ý sức khỏe.
” Ô Tố cảm thấy nhịp tim của hắn đập không bình thường lắm.
Bùi Cửu Chi đẩy nàng ra một chút, để nàng không nghe rõ như vậy nữa, hắn nói: “Sức khỏe của ta rất tốt.
”
“Đại phu nói rằng tim đập như vậy là không bình thường.
” Ô Tố nhớ rằng trước đây, bởi vì tim đập quá nhanh mà Vệ Lệ đã phải đi khám đại phu, sau khi quay lại thì nói như vậy.
Ngoài miệng Ô Tố nói như vậy nhưng mà mặt của nàng cũng đang đỏ, tuy rằng nàng không có tình cảm nhưng vẫn có phản ứng sinh lý cơ bản.
Lòng bàn tay của Bùi Cửu Chi ấn lên ngực của nàng, hắn định giải thích: “Ô Tố, tim của nàng cũng đang đập rất nhanh.
”
Lòng ngực của Ô Tố khẽ phập phồng, nàng cúi đầu nhìn thấy tay của hắn đang ấn ở trên hai “ngọn núi” của mình.
Nàng hỏi: “Tiểu điện hạ, còn phải làm chuyện của đêm hôm đó sao?”
Vốn dĩ Bùi Cửu Chi không chú ý đến nhưng nàng vừa nói thì bỗng nhiên hắn tỉnh táo lại.
Hắn lập tức thu tay, nhưng lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại khiến cho động tác của hắn có chút chần chừ.
Ô Tố tìm kiếm một lượt những từ ngữ loài người mà bản thân biết không nhiều, dùng năng lực thấu hiểu siêu cường của mình, sắp xếp thành một câu nói như này.
“Tiểu điện hạ, ngài đang trêu ghẹo ta.
” Nàng nói.
Mặt của Bùi Cửu Chi bỗng nhiên đỏ ửng, hắn nói: “Xin lỗi.
”
Ô Tố nhìn thấy gò má của hắn đỏ như vậy, lo sợ núi tuyết nhuộm ánh nắng đỏ rực như này sẽ sụp đổ mất.
Nàng thở dài trong lòng, nghĩ rằng cứ theo hắn là được rồi.
Vì vậy nàng nhìn vào đôi mắt đang nhuốm chút sắc thái hạnh phúc của Bùi Cửu Chi rồi nói: “Nhưng nếu như là tiểu điện hạ vậy thì có thể.
”
Câu nói này lọt vào tai của Bùi Cửu Chi, tròng mắt của hắn khẽ híp lại bỗng nhiên nghiêng người qua rồi sát lại gần.
Cơ thể của Ô Tố mất trọng tâm, tựa lên xe ngựa, tiếng kêu vù vù của thanh trường kiếm đang đặt trên chân của nàng.
Môi của hắn hơi lạnh rơi xuống bên tai của nàng.
“Thật sự là có thể sao?” Âm cuối của hắn hơi khàn, hỏi nàng như vậy.