Bùi Cửu Chi ngồi trên ghế chủ vị, trên tay áo rộng thùng thình của hắn điểm xuyết kim tuyến màu nhạt, rực rỡ như ánh mặt trăng.
Hắn im lặng nghe Trương đại nhân nói, ánh mắt nghiêm nghị xẹt qua quyển hôn tập màu đỏ sẫm trong tay ông ấy.
Trên quyển hôn tập, viết tên của hắn và Ô Tố.
Bùi Cửu Chi, Ô Tố.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn mới hỏi: “Tại sao?”
“Thiên nhãn của Tinh Sư* bên trong Quan Thiên lâu không tốt lắm, nếu mệnh tinh không sáng, có khả năng không nhìn thấy được....”
*Tinh Sư ý chỉ người xem thiên văn.
Trương đại nhân lau mồ hôi trên trán nói.
“Nhưng mệnh tinh không ổn định, sẽ không có cách nào định ra ngày lành, người trong hoàng thất, chưa bao giờ thành thân cùng với người mệnh tinh không ổn định, cái này...!Là không hợp lệ.”
Bùi Cửu Chi đang định nói chuyện, lại nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Hắn ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái bóng được ánh trăng trong trẻo phản chiếu.
Ô Tố chậm rãi bước xuống từ trên bậc thang cao, tựa vào lan can, chống má, im lặng nhìn hắn.
Đêm trước đó không lâu, vốn dĩ Ô Tố đang đọc sách, nàng muốn ôn tập kiến thức mà Vấn Duyên đã dạy cho nàng ở trong thư phòng một chút.
Nhưng Bùi Cửu Chi muốn luyện kiếm, nhất định muốn nàng đi cùng, nàng đi cùng hắn, đi tới gác cao nhất ở trên đài.
Ánh trăng như nước, ánh sao đầy trời, Ô Tố đọc sách một hồi nhưng lại chẳng đọc vào bao nhiêu.
Nàng khép sách lại, ngẩng đầu lên, nhìn những vì sao trên trời.
Ô Tố đang suy nghĩ xem ngôi sao nào là ngôi sao thuộc về nàng.
Bùi Cửu Chi luyện kiếm, trộm liếc mắt nhìn Ô Tố, thấy nàng ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn về phía bầu trời sao.
“Ngôi sao nào sẽ là của ta?” Ô Tố mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng nhưng mờ mịt: “Nó sẽ phát ra ánh sáng màu gì?”
"Thiên nhãn của Tinh Sư bên trong Quan Thiên lâu không được tốt lắm, không có biện pháp chỉ ra ngôi sao nào mới là ngôi sao của nàng, nhưng bọn họ sẽ cung cấp cho nàng một phương hướng đại khái." Bùi Cửu Chi thu kiếm.
Hắn nhìn đôi mắt đen trắng của Ô Tố phản chiếu những vì sao trên bầu trời.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cảm xúc mang tên "khát vọng" trong mắt nàng.
Bùi Cửu Chi nghĩ, nàng thật sự rất muốn biết, ngôi sao thuộc về nàng là ngôi sao nào.
Ô Tố dùng hai tay ôm hai đầu gối của mình, nàng cảm giác ý thức của mình rơi vào biển sao trên đỉnh đầu, mục huyễn thần mê*.
*目眩神迷: mục huyễn thần mê: là thành ngữ ý chỉ việc bị lóa mắt và choáng váng.
Cho đến khi nàng cảm giác được Bùi Cửu Chi ngồi ở bên cạnh nàng.
“Tiểu điện hạ?” Ô Tố nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngôi sao của chàng là ngôi sao nào?”
“Tinh Sư không nói cho ta biết, bọn họ nói ngôi sao thuộc về ta phát ra quang mang* quá sáng, không thể định vị chính xác, nhưng mà ta có.”
*光芒: quang mang: tia sáng tỏa ra bốn phía
Ánh mắt Bùi Cửu Chi nặng nề rơi vào trên người nàng, bình tĩnh nói.
Ô Tố nhíu mày, nàng nghĩ, đúng vậy, tiểu điện hạ chính là người như vậy.
Nàng tiếp tục ngắm sao, tràn đầy chờ mong, lại nghe được lễ quan Trương đại nhân đến bái phỏng Bùi Cửu Chi.
Bùi Cửu Chi đi xuống tiếp đãi, hắn biết, kết quả về mệnh tinh đã có.
Ô Tố ngồi một mình trên lầu các trong chốc lát, nàng cũng chờ mong đáp án, nhưng lại không đợi được Bùi Cửu Chi trở về nói cho nàng biết.
Vì thế, nàng cũng chạy xuống, chuẩn bị đi nghe một chút tin tức trước.
Kết quả, vừa đi đến bên dưới Nhật Nguyệt các, nàng nghe được âm thanh nơm nớp lo sợ của Trương đại nhân.
“Cửu điện hạ, chúng thần không tìm được mệnh tinh của Ô cô nương.”
Ô Tố đứng ở chỗ tối tăm của Nhật Nguyệt các, nàng nghe thấy đáp án này, nhưng lại không cảm thấy ngoài ý muốn.
Có thể, ngôi sao của nàng quá mờ nhạt rồi.
Ô Tố ở phía sau Bùi Cửu Chi nhìn bọn họ nói chuyện, cho đến khi nàng không cẩn thận phát ra tiếng động.
Lúc Bùi Cửu Chi quay đầu, hắn đối diện với đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của nàng.
Trương đại nhân ở một bên còn đang nói lảm nhảm: "Cửu điện hạ, nếu là Tinh Sư trong Quan Thiên Lâu không nhìn thấy được, có thể đi đến Tiên Châu mời tinh quân có thiên nhãn tốt hơn đến đây, nhưng cũng không biết những tiên giả kia có nguyện ý làm chuyện nhỏ như vậy hay không."
Ông ấy có chút khó xử, cầm khăn trong tay, không ngừng lau mồ hôi.
Ô Tố mím môi, trầm mặc một lúc lâu mới gọi: “Tiểu điện hạ.”
Vốn dĩ Bùi Cửu Chi muốn giấu Ô Tố, nhưng không ngờ nàng lại tự mình chạy xuống.
Hắn đứng dậy, đi về phía nàng, Ô Tố giống như bị kinh hãi, xoay người.
Khoảnh khắc nàng xoay người, nàng nghe được bản thân mình phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ.
Không biết mình tồn tại ở trên thế gian có ý nghĩa gì, đây là một chuyện rất đáng sợ.
Hiện tại, nàng thậm chí còn không thể tìm thấy mệnh tinh của mình.
Bùi Cửu Chi bảo Trương đại nhân về trước, hắn đuổi theo Ô Tố, ôm chặt nàng vào lòng.
"Tinh Sư là người phàm, không nhìn ra cái gì, hầu hết những người cùng hoàng tộc kết thân đều có số phận thăng trầm, bởi vậy mệnh tinh của những người đó rất dễ dàng quan sát được." Bùi Cửu Chi giải thích: "Chắc chắn nàng cũng có một ngôi sao, chỉ là bọn họ không nhìn thấy thôi."
Vận mệnh của đại đa số người bình thường thì rõ ràng như nước, bọn họ sẽ không thể bôi lên ánh sáng chói lọi trên bầu trời đêm trong suốt cuộc đời của mình.
Có lẽ, Ô Tố cũng là một trong số đó.
Nàng gật đầu, mím môi, không nói gì.
"Tinh quân thực sự lợi hại, ở Tiên Châu, bọn họ có thể nhìn thấy tất cả mệnh tinh của mọi người trên thế gian này." Bùi Cửu Chi nói cho Ô Tố một chút hy vọng: "Chờ lần đại điển tế thiên tiếp theo, ta thay nàng hỏi một về chút tiên giả ở Tiên Châu xem như thế nào?"
“Được.” Ô Tố lên tiếng, nàng dừng lại một chút, cũng cảm thấy không có gì.
Đó không phải là một vấn đề lớn.
Trở lại lầu các nơi Bùi Cửu Chi luyện kiếm, Ô Tố chỉ ôm sách trong ngực, ngơ ngác nhìn về phía bầu trời sao.
Bùi Cửu Chi nhắm mắt lại, hắn có thể mơ hồ cảm giác được hắn có mối liên hệ với một nơi nào đó ở phía chân trời xa xôi.
Hắn có một bí mật, toàn bộ Vân Triều chỉ có ba người là biết bí mật này.
Một người, là chủ nhân của Quan Thiên lâu người đã quan sát mệnh tinh của hắn.
Một người, là phụ thân của hắn Bùi Sở.
Một người còn lại là chính hắn.
Hắn đi tới bên người Ô Tố, nhìn tầm mắt của nàng di chuyển lên xuống, dừng lại ở mái tóc đen trên đầu vai nàng.
Bùi Cửu Chi nắm tay Ô Tố, kéo tay nàng rồi chỉ lên bầu trời.
“Ô Tố.” Hắn gọi nàng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp, như dòng suối băng giá.
“Hả?” Lông mi dài của Ô Tố khẽ run, nàng dời ánh mắt khỏi bầu trời nhìn về phía Bùi Cửu Chi.
"Ta có hai ngôi sao." Hắn nói.
Ô Tố nhướng mày, nàng có chút kinh ngạc, hóa ra...!Còn có người có thể có hai ngôi sao sao?
Cái này thật đúng là quá lợi hại.
“Chia cho nàng một ngôi.” Hắn nói với Ô Tố.
Đột nhiên, Ô Tố mở to mắt, nàng giật mình nhìn Bùi Cửu Chi.
Thì ra mệnh tinh của mình cũng có thể chia cho người khác sao, trên đời này, lại có chuyện thần kỳ như vậy.
Nhưng bàn tay buông xuống bên cạnh nàng đang khẽ cử động, trầm mặc hồi lâu.
Nàng nhìn ánh mắt của tiểu điện hạ, trong mắt phượng của hắn tựa hồ lóe lên ánh sáng chói mắt của ngôi sao trên bầu trời.
Hắn là như vậy...!Một người sáng rực, giống như ngọn đuốc trong đêm tối, chiếu sáng hoang mạc vô biên.
Ô Tố lắc đầu với Bùi Cửu Chi: “Tiểu điện hạ, đây là thứ rất quan trọng.”
"Cũng không phải hoàn toàn tặng cho nàng, mệnh tinh vĩnh viễn sẽ không thay đổi chủ nhân, chỉ là..." Bùi Cửu Chi nghĩ nghĩ, đưa ra một ví dụ cho Ô Tố: "Tựa như dùng ngọn đèn chiếu sáng một vật thể nào đó, bề mặt của nó sẽ phản chiếu ánh sáng chiếu vào nó, tựa hồ như… Chính nó cũng phát ra ánh sáng."
Ô Tố cảm thấy ví dụ của hắn hết sức thú vị, nàng nhìn hắn, không nói gì.
Bùi Cửu Chi cúi đầu, hắn nhìn vào mắt Ô Tố, dựa sát vào nàng hơn rất nhiều.
Hắn hỏi: “Nàng có muốn hay không?”
“Không ảnh hưởng đến bản thân chàng sao?” Ô Tố hỏi.
“Có lẽ, nó sẽ thay đổi quỹ đạo vận hành của ngôi sao vốn thuộc về nàng.” Bùi Cửu Chi nói: “Nó sẽ vận hành theo hướng của ta, chỉ có một điểm có thể khẳng định, nó sẽ sáng hơn một chút.”
Mệnh tinh càng sáng, nói rõ cả đời chủ nhân mệnh tinh sẽ càng huy hoàng.
Tặng món quà như vậy đối với Ô Tố mà nói, giống như Bùi Cửu Chi đem khí vận của hắn phân đến trên người nàng.
Ô Tố há miệng, nói với Bùi Cửu Chi: “Không...”
Một chữ này của nàng còn chưa phát ra âm tiết hoàn chỉnh, ngón tay lạnh lẽo của Bùi Cửu Chi đã đè môi nàng lại.
Ôi, hắn không cho phép nàng cự tuyệt!
Tiểu điện hạ vô cùng bá đạo.
Ô Tố trầm mặc, Bùi Cửu Chi lại tiếp tục nói chuyện.
“Quan Thiên lâu bên kia không dò xét được mệnh tinh của nàng, không thể định ngày lành, chúng ta sẽ...!Không thể thành thân.”
Ô Tố nghĩ, vậy thì không thành thân nữa.
Dường như Bùi Cửu Chi nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn nghiêng đầu hỏi nàng: “Ô Tố, nếu không thành thân cùng ta, làm sao nàng có thể chịu trách nhiệm với ta?”
“Tiểu điện hạ...” Ô Tố cúi đầu gọi hắn một tiếng.
Hồi lâu, nàng nói: “Được.”
Đó là điều mà nàng đã hứa với hắn ngay từ đầu.
Bùi Cửu Chi nắm tay nàng, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận sự dẫn dắt của các vì sao trên bầu trời.
Một lát sau, trước mắt Ô Tố, hai luồng khí một đen một trắng từ từ xoay tròn trong lòng bàn tay hắn.
Hai luồng khí lưu đều tự hình thành hai quả cầu nhỏ, cùng nhau phát ra những ánh sáng khác nhau.
Một quả lóe lên ánh sáng trắng chói mắt, một quả lóe lên ánh sáng lờ mờ, dịu nhẹ.
Hắn dẫn hai điểm sáng này đưa tới trước mặt Ô Tố, nói với nàng: "Ô Tố, chọn một cái đi.”
Ngón tay Ô Tố cong lên, nàng chọn ánh sáng tối hơn, màu sắc cùng màu đen tiếp cận quả cầu nhỏ kia.
“Vì sao là cái này?” Bùi Cửu Chi hỏi nàng.
“Bởi vì nó thoạt nhìn không chói mắt lắm.” Ô Tố nghĩ nghĩ nói.
“Tiểu điện hạ, ta không cần nhiều, chỉ cần một chút ánh sáng là được rồi.”
“Được.” Bùi Cửu Chi nói với nàng.
Dứt lời, điểm ánh sáng màu đen kia chiếu vào đầu ngón tay của nàng, Ô Tố không cảm giác được gì, không có cái loại cảm giác được giác ngộ như nàng nghĩ.
Bùi Cửu Chi nhìn nàng, Ô Tố thấy được vầng trăng sáng ngời phía sau hắn, tầng mây che lại, ánh trăng hơi sáng những vì sao lấp lánh.
Nàng cho rằng còn có nghi thức gì đó, tương đối thành kính nhắm hai mắt lại.
Nhưng đợi rất lâu, nàng chỉ đợi được một đôi môi lạnh lẽo hạ xuống.
Ô Tố nhắm hai mắt nói: “Tiểu điện hạ, làm chính sự đi.”
Bùi Cửu Chi biết nàng nói "chính sự" là cái gì.
Hắn nói: “Đã kết thúc rồi, ngày mai người ở Quan Thiên lâu hẳn là sẽ có thể quan sát được ánh sáng phát ra từ mệnh tinh của nàng.”
Ô Tố kinh ngạc mở mắt, đối diện với ánh mắt hắn gần trong gang tấc.
“Thì ra nhanh như vậy.” Ô Tố cảm khái.
“Đây là một lời hứa hẹn, một khế ước với mệnh tinh, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Bùi Cửu Chi nói.
“Được rồi.” Ô Tố đáp.
Nàng nắm tay Bùi Cửu Chi, nàng vẫn còn là một tiểu yêu ngây thơ, cũng không biết điều này có ý nghĩa gì.
Ngày hôm sau, Tinh Sư ở Quan Thiên lâu quả nhiên quan sát được ánh sáng "mệnh tinh" thuộc về Ô Tố.
Tuy rằng chút ánh sáng kia có chút hư vô mờ mịt, nhưng có vẻ như không có thực thể nào phát ra những ánh sáng này cả.
Nhưng Tinh Sư vẫn chiếu theo chút ánh sáng này, định ra cho nàng một mệnh tinh vốn không hề tồn tại.
Vấn đề là Cửu điện hạ ở phía bên kia đang rất gấp, nhất định phải cho bọn họ một kết quả.
Trải qua nhiều lần tính toán, ngày thành thân của Ô Tố và Bùi Cửu Chi đã được định ra, là mùng bảy tháng chín, cũng không tính là quá xa.
Việc mệnh tinh đã được giải quyết, Ô Tố đối với chuyện này ngược lại rất hứng thú.
Mấy ngày sau, lúc nàng đi tìm Vấn Duyên học bài, hỏi Vấn Duyên những kiến thức có liên quan đến mệnh tinh.
"Thầy ơi, tất cả vạn vật đều có mệnh tinh sao?" Ô Tố chấp bút ở trên sách ghi chép, ngước mắt hỏi.
Vấn Duyên ngồi dưới cây tùng xanh, nhìn nàng mỉm cười nói.
“Nhân tu thanh khí, yêu tu nguyên khí, thanh khí bay lơ lửng trên bầu trời, sẽ có một mệnh tinh, tất cả mọi người có mệnh tinh, còn yêu thì không.”
“Nguyên khí thuộc về yêu rơi xuống mặt đất, ở dưới vực sâu của yêu giới, rơi xuống vô số Huỳnh Uyên, như tinh hà chảy vào vực sâu, Huỳnh Uyên kia chính là "tinh hà" của chúng yêu, yêu cũng có thể tìm thấy vận mệnh của mình ở chỗ Yêu Vực Huỳnh Uyên.
Tất cả sinh vật tồn tại trên thế gian, đều có một ngọn hải đăng chỉ dẫn bọn họ tiến về phía trước, đó chính là thứ mà chúng ta thường gọi là vận mệnh.” Vấn Duyên kiên nhẫn giải thích.
Ô Tố nghĩ, trên trời tìm không thấy, nàng còn có thể đi dưới đất tìm, vì vậy nàng hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Con không tìm được mệnh tinh, đúng không?” Vấn Duyên nói.
Ô Tố cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thưa thầy, đúng vậy.”
“Bảo Cửu Chi nói thêm vài câu với Quan Thiên lâu, bọn họ cũng sẽ bịa ra cho con một cái, không cần lo lắng.”
Vấn Duyên vỗ mu bàn tay Ô Tố tựa như an ủi.
Ô Tố trừng mắt nhìn, nàng nghĩ, có lẽ mình phải đi tìm nó ở trong chỗ Yêu Vực Huỳnh Uyên kia.
Nàng không nói chuyện Bùi Cửu Chi chia cho nàng một chút ánh sáng của mệnh tinh, bởi vì đó là bí mật của Bùi Cửu Chi.
Sau khi học xong, nàng cáo biệt Vấn Duyên, rồi lập tức trở về Nhật Nguyệt các.
Vấn Duyên đứng dưới tán cây tùng xanh của ngôi chùa cổ, nhìn bóng lưng nhỏ bé xa xăm của Ô Tố.
Bà ấy lẩm bẩm: “Đi, thay cô nương này xem mệnh huỳnh của nàng ấy, nàng ấy đang mê mang, không biết nên đi đâu.”
Sau khi Ô Tố nghe xong câu trả lời của Vấn Duyên, niềm hy vọng đang chìm dần xuống lại được nhen nhóm lên.
Nàng nghĩ, có lẽ về sau nàng có thể đi Yêu Vực nhìn xem.
Vậy thì...!Đợi đến khi tiểu điện hạ không cần nàng nữa.
Nàng sẽ đợi đến ngày hắn chủ động rời khỏi nàng, có lẽ là hắn không còn hứng thú với nàng nữa, hoặc có lẽ hắn đã bước vào chặng cuối của sinh mệnh phàm nhân.
Tóm lại, chỉ cần có thể tách ra là được, hắn thích như thế nào, thì như thế đó.
Ô Tố rất kiên nhẫn.
Hôm nay Bùi Cửu Chi dường như có việc, không rảnh đến chùa Phương Huyền đón nàng trở về, là Hứa Lăng tới hộ tống nàng.
“Cửu điện hạ ở trong Hoàng Thành ti điều tra yêu đan của ác yêu đã chết kia, muộn một chút mới trở về, Ô cô nương đi theo ta, Hoàng đế muốn gặp cô nương.” Hứa Lăng nói với nàng.
Ô Tố hơi kinh ngạc: “Tiểu điện hạ không đi cùng ta sao?”
“Hoàng đế nói, ngài ấy muốn gặp một mình cô nương.” Hứa Lăng ở một bên cưỡi ngựa nói.
“Ngài ấy không tiện nói với Cửu điện hạ biết, nên tìm một ngày điện hạ có việc, bảo ta đưa cô nương nhập cung.”
“A...!Được.” Ô Tố chớp mắt, gật đầu đáp.
Không bao lâu, xe ngựa dừng lại bên ngoài Vân Ly cung, Ô Tố được hai vị cung nữ đỡ xuống xe ngựa.
Cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng rất quen mắt, tựa hồ là nữ tử Hoàng Thường lần trước giải vây cho nàng ở Tĩnh Vương phủ.
“Ô cô nương, ta là Lan San.” Hoàng Thường cô nương thi lễ nói: “Ta đưa ngài đi gặp bệ hạ.”
Rất nhanh, các nàng đi tới trong thiên điện của Vân Ly cung, Ô Tố nhìn thấy một vị đế vương uy nghiêm cao lớn đứng ở trước long ỷ.
Xuyên thấu qua vương miện hơi lay động, nàng có thể nhìn ra bộ dáng của vị Hoàng đế Vân Đô này không giống tiểu điện hạ lắm.
Ô Tố không biết lễ nghi của con người nên chỉ gọi một tiếng: “Bệ hạ.”
Sau đó nàng không biết làm như thế nào nữa.
Lan San ở một bên dùng sức kéo tay áo nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ô cô nương, mau quỳ xuống đi.”
“A a...” Lúc này Ô Tô mới biết, hai đầu gối đã quỳ xuống.
Nhưng Bùi Sở bước nhanh tới, đỡ lấy nàng, dùng lòng bàn tay to đỡ lấy cánh tay nàng lại.
“Ô Tố.” Ông ấy gọi tên Ô Tố, trầm giọng nói: “Cửu Chi đã nói qua với trẫm, ngươi không biết quy củ, không cần hành lễ.”
Vì e ngại tình cảm của Bùi Cửu Chi, cho nên Bùi Sở khá dung túng Ô Tố.
Trong điện, kim quang rạng rỡ, ánh mắt uy nghiêm của Hoàng đế nhìn chăm chú vào Ô Tố, làm cho nàng không tự chủ được mà cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh sáng sắc bén này.
Ô Tố chưa bao giờ nghĩ trong đời mình, nàng có thể nhìn thấy vị Hoàng đế trong truyền thuyết của loài người.
Nàng cắn cắn môi, có chút khẩn trương.
“Không cần khẩn trương.” Bùi Sở nói: “Trẫm chỉ hỏi ngươi một ít vấn đề.”
“Quê ngươi ở Hạc Xuyên à?”
“Vâng.”
“Lúc trước ác yêu trong Vân Đô làm loạn, hai lần ngươi đều xuất hiện ở hiện trường?”
“Vâng.”
“Cửu Chi quen biết ngươi thế nào?”
“Chàng ấy nói tất cả chúng thần đều bị trúng thuốc.”
“Sau đó?”
“Tiểu điện hạ đến Tĩnh Vương phủ điều tra chuyện thuốc Đông y, chàng ấy hóa thành chim xanh, nói chuyện với thần, sau đó chàng ấy mới nhận ra thần.”
“Vì sao trốn tránh nó?”
Ô Tố có chút sợ hãi khi nghe được câu hỏi này, nàng ngẩng đầu, len lén nhìn Bùi Sở.
“Cửu Chi tốt như vậy, ngươi lại còn trốn tránh nó.” Bùi Sở thở dài.
Ô Tố có chút khẩn trương, chỉ không ngừng chớp mắt: “Thần cho rằng thần đã làm sai.”
“Đúng là sai rồi.” Bùi Sở đột nhiên mở miệng, ngữ khí của ông ấy chợt lạnh xuống.
Ô Tố sửng sốt, tiếng thở dài nặng nề của Bùi Sở lại vang lên.
“Tuy rằng Cửu Chi rất tốt, nhưng Ô cô nương, ngươi không cần đặt quá nhiều tình cảm lên người nó.”
“Nó không phải là một vị hoàng tử bình thường, một ngày nào đó trong tương lai nhất định nó sẽ quên đi ngươi.”
“Đây là "con đường" của nó, nhưng trẫm không ngờ, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn là ngươi.”
Ô Tố bình tĩnh nghe những lời này, nàng nghĩ, đây là lần người thứ hai nói với nàng như vậy.