Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn



Bùi Cửu Chi cụp mắt, hắn đang lật xem hồ sơ trong tay một lượt.

Bên trong hồ sơ ghi lại ký ức còn sót lại khi các ác yêu còn sống một cách hoàn chỉnh.

Rất nhanh, hắn đã phát ra những chuyện ngoài ý muốn ở Quan Lan vào đêm hôm đó, Yêu Vực phong ấn ở Vân Đô lại xuất hiện một đường vết rách đi tới Nhân giới.

Vết rách này là do bị cố ý phá hư.

Nhưng rốt cuộc làm như vậy để làm cái gì?

Nếu như muốn thả các loại yêu quái đang bị phong ấn ra để gây ra hỗn loạn, thì cũng không cần làm chuyện kỳ lạ kia.

Nhưng mà...!Đêm đó, kẻ đi vào Quan Lan các, rốt cuộc là yêu quái nào bị phong ấn ở phía dưới Yêu Vực?

Bùi Cửu Chi khép hồ sơ lại, hắn nhận ra được việc này là một kế hoạch nhắm vào hắn.

Nhưng tại sao đêm đó Ô Tố lại xuất hiện ở trước mặt hắn?

Hắn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Ô Tố.

Lúc này Ô Tố đang ngẩn người, tầm mắt của nàng nhìn về phía trước, yên tĩnh nhìn tập thơ ở trước mặt.

Đôi mắt của nàng yên tĩnh, trong sáng, chẳng có chút cảm xúc gì, bình tĩnh lạnh nhạt.

Có vẻ là Ô Tố đã nhận ra ánh mắt của Bùi Cửu Chi, nàng nghiêng đầu sang nhìn sáng, đối diện với ánh mắt của hắn.

Nói thật là, Ô Tố cảm thấy có chút không ổn, nàng sợ thông tin giả mạo của mình bị tiểu điện hạ nhận ra.

"Tiểu điện hạ, sao vậy?" Nàng dịu dàng hỏi.

"Trời đã tối, nàng về trước đi." Bùi Cửu Chi đứng dậy, dắt tay Ô Tố.

Ô Tố gật đầu, ngoan ngoãn đi theo hắn.

Trên xe ngựa về Nhật Nguyệt các, Bùi Cửu Chi vẫn mở miệng, hỏi Ô Tố một vài vấn đề.

"Đêm hôm đó, nàng ngửi được mùi hương nên mới đến tìm ta sao?" Bùi Cửu Chi hỏi.

"Vâng." Ô Tố nheo mắt rồi nói.

"Những người khác bên cạnh nàng có ngửi được không?" Hắn lại hỏi.

Ô Tố lắc đầu, nàng nhớ là khi đó Lâm Mộng không có phản ứng gì đặc biệt.

"Chỉ có nàng mới có thể ngửi được..." Giọng nói của Bùi Cửu Chi lạnh lùng.

Hắn nhìn Ô Tố, suy tư một lúc lâu.

"Tiểu điện hạ, ta không biết cái gì cả." Ô Tố ăn ngay nói thật: "Nhưng mà...!Đây là âm mưu, đúng không?"


"Đây là kiếp nạn của nàng, tai họa được thể hiện trên bản đồ mệnh tinh của nàng.”

Ô Tố ngoảnh đầu nhìn vị hôn phu của nàng, giọng nàng nhẹ nhàng, nhàn nhạt.

"Cho nên, tiểu điện hạ à, là ta hại đã hại chàng sao?"

"Tiểu điện hạ thành thân cùng ta khiến cho rất nhiều người kinh ngạc, không dám tin, giống như là ta… Cản trở tiểu điện hạ vậy."

Ô Tố nói cho hắn nghe sự thật mà nàng cảm nhận được.

Hàng mi đen dài phủ xuống tạo thành cái bóng mờ trên gương mặt bình thản của nàng.

"Nếu như tiểu điện hạ cưới ta chỉ là xuất phát từ trách nhiệm, vậy thì tiểu điện hạ cũng không cần miễn cưỡng.

Đối với ta mà nói, chuyện này cũng không tính là chuyện lớn gì."

"Vậy thì cái gì mới được xem là chuyện lớn?" Nghe thấy Ô Tố nói như thế, Bùi Cửu Chi nhíu mày.

Hắn không muốn nghe chính miệng Ô Tố nói ra lời như vậy, cho dù hắn biết có lẽ chuyện này cũng là suy nghĩ thật sự của Ô Tố.

Từ đầu đến cuối đều là hắn quấn lấy nàng, ép buộc nàng, tính tình nàng rất tốt, lại mềm lòng nên để hắn ở bên cạnh.

Còn bản thân nàng thì sao?

"Tiểu điện hạ, ta không có chuyện gì lớn cả." Ô Tố đưa tay, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt lên mi tâm đang nhíu chặt của hắn.

"Đối với ta, ta cảm thấy rất muốn xin lỗi vì những chuyện ta đã làm vào ngày đó."

Giọng nói của Ô Tố luôn nhẹ nhàng, dịu dàng.

"Ta biết lúc ta đi vào, tiểu điện hạ đang bị thương, chàng dùng kiếm chém lên tay của mình là vì chàng muốn dùng cách như vậy để cho mình tỉnh táo lại, ngăn cản chuyện đêm đó xảy ra."

"Nhưng là do ta xông vào, ta ôm chàng, ta không có khả năng ngăn lại...!Dục vọng của mình."

Ô Tố kiểm điểm hành vi của mình một cách nghiêm túc.

Nàng luôn luôn làm việc theo bản năng.

Sinh tồn là bản năng, ăn uống là bản năng, dục vọng cũng là bản năng.

Bùi Cửu Chi nhìn nàng, trường kiếm để trên bàn rung động, mỗi chữ mỗi câu Ô Tố nói ra đều lý trí và tỉnh táo.

"Tiểu điện hạ, nếu như đêm đó người đến không phải là ta thì sẽ như thế nào đây?"

"Chàng cũng cưới nàng ta sao? Người ngồi ở bên cạnh chàng, có phải sẽ là một người khác hay không...”

Ô Tố còn chưa nói xong, Bùi Cửu Chi đã nghiêng người, hung hăng hôn lên môi của nàng, nuốt toàn bộ câu chữ còn lại của nàng vào trong miệng.

Đầu lưỡi của hắn quấn lấy môi lưỡi của Ô Tố, trong cổ nàng phát ra âm thanh “ưm ưm”.


Cánh tay của nàng mềm nhũn, rũ xuống, khoác lên trên bờ vai Bùi Cửu Chi.

Ô Tố hơi chảy nước mắt, nàng hơi hơi mở mắt ra, nàng nhìn thấy đôi mắt phượng xinh đẹp của Bùi Cửu Chi.

Lúc này, đôi mắt của hắn sâu thẳm đến đáng sợ, giống như muốn hút cả người nàng vào trong đầm sâu nơi đáy mắt của hắn.

Bùi Cửu Chi có chút tức giận, sự giận dữ ẩn chứa ở đáy mắt, giống như là ngọn lửa hòa tan băng đá.

Ô Tố bị hắn hôn, cảm giác toàn thân mình giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, hai vai của nàng run rẩy, bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực.

Khi nàng sắp không thể hô hấp được nữa, hắn vẫn luôn cung cấp không khí cho nàng, hơi thở mát lạnh thuộc về hắn không ngừng xâm chiếm khoang miệng của nàng, khiến cho nàng hoa mắt mê mẩn.

Hôn hồi lâu, hắn nặng nề cắn môi nàng một chút.

Ô Tố bị đau, lông mày hơi hơi nhíu lên.

Bùi Cửu Chi giơ một tay lên cằm của nàng, ngón cái đặt lên dấu răng trên môi nàng.

"Nếu như người tới vào hôm đó không phải nàng, ta sẽ không mở cửa ra." Hắn nói.

Ô Tố hoang mang nhìn hắn: "Thế nhưng đêm hôm đó, tất cả cô nương ở Tây Uyển của Tĩnh Vương phủ đều ăn nghìn viên thuốc dưỡng nhan, dáng vóc của chúng ta đều...!Giống như nhau."

Nàng biết, đối với nhân loại mà nói, bình thường những người chưa từng gặp mặt đều được phân loại qua vẻ bề ngoài.

Cho nên, nàng cũng không phải là người đặc biệt nhất, cũng không phải là người đẹp nhất không thể thay thế được kia.

"Ô Tố, nhưng bây giờ đã là nàng rồi." Hắn nhìn chằm chằm Ô Tố rồi nói.

"Cho nên ta cảm thấy rất có lỗi." Ô Tố nói.

"Nếu thật sự thấy có lỗi, vậy thì đừng nói lời như vậy nữa." Bùi Cửu Chi áp lên đôi môi của nàng, không cho nàng nói chuyện.

"Ta không muốn hại tiểu điện hạ." Ô Tố nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn.

Nàng luôn luôn dịu dàng, bình tĩnh như thế, làm cho một chút cảm giác phẫn nộ ngượng ngùng của hắn đã lại rất nhanh đã tan biến.

Cảm xúc này ngột ngạt, giấu ở trong lòng, không tìm thấy nơi nào để xả ra ngoài.

Ô Tố nhẹ nhàng cười với Bùi Cửu Chi, đôi mắt nàng híp lại.

Đây là do Vấn Duyên dạy nàng, vẻ mặt như thế có thể thể hiện thiện ý.

"Nàng không phải kiếp nạn, cũng không phải tai họa của ta." Bùi Cửu Chi lặp lại quan điểm này một lần nữa.

"Được." Ô Tố nghĩ, tiểu điện hạ vốn cũng không biết nàng là cái gì.

Hắn cho rằng nàng là người phàm, đương nhiên hắn sẽ không ghét nàng.

Nhưng nàng là yêu.


Yêu Vực bên kia nhằm vào nàng, thành công hủy hoại âm mưu của hắn.

Nàng không muốn tiểu điện hạ bởi vì nàng mà chịu khổ, cho nên nàng mới cố gắng hết sức làm cho bản thân mình giống con người hơn.

Sau khi đi xuống xe ngựa, Bùi Cửu Chi nắm tay nàng, cùng đi lên phía trước.

Đi vào sân ngoài Nhật Nguyệt các, ngoài cửa lớn, có một người đang đứng đợi.

Người kia mặc một bộ quần áo màu xanh lam tươi sáng, khuôn mặt sinh đẹp, rạng rỡ, chính là Bùi Hoa Quân.

Hiển nhiên là Bùi Hoa Quân đã đợi ở chỗ này lâu rồi, nàng ấy nhón chân lên, ánh mắt nàng ấy nhìn vào trên người Bùi Cửu Chi trước, sau đó chuyển qua cái nắm tay của hai người.

Nàng ấy còn nhớ rõ, khi sư thúc ở sơn môn tu hành giúp nàng ấy đo lường tính toán số mệnh của Bùi Cửu Chi, vị sư thúc đức cao vọng trọng kia đã nói thế này.

"Hoa Quân, vị nghĩa đệ này của con, số mệnh vô cùng đặc biệt, có rất nhiều những ngôi sao chói mắt quay chung quanh, bảo vệ, chiêm ngưỡng hắn, nhưng hắn không thân thiết với bất kỳ một ngôi sao nào khác.”

"Hắn rất cô độc, loại cô độc này là bẩm sinh, cho dù có như thế nào cũng không có cách gì thay đổi được.

Con nhìn đi, hắn trời sinh nên đứng trên đám mây, ở một nơi không người, không có người nào có tư cách sóng vai cùng hắn."

Số phận của mệnh tinh sẽ không nói dối, nhưng Bùi Hoa Quân nhìn hình ảnh trước mắt, nàng ấy nhận ra rằng, vị hoàng đệ này của nàng ấy đúng thật là muốn thành thân rồi.

Bùi Cửu Chi nhẹ nhàng gật đầu với Bùi Hoa Quân, gọi một tiếng: "Bát Hoàng tỷ."

“Mấy ngày trước đây ta tu hành ở sơn môn, sư thúc viết thư cho ta, giờ mới đến." Bùi Hoa Quân nhìn Bùi Cửu Chi rồi nói.

"Trước kia, ông ấy đã phán rằng đệ sẽ gặp phải tai họa, nhưng có thể gặp dữ hóa lành."

"Nhưng trong thư của ông ấy gửi đã nói cho ta biết, Tiểu Cửu, tai họa mà đệ gặp phải còn chưa kết thúc." Bùi Hoa Quân hít sâu một hơi rồi nói ra.

Nàng ấy ý thức được, cái mầm tai vạ này bắt nguồn từ nữ nhân đứng ở bên cạnh Bùi Cửu Chi – Ô Tố.

"Tu sĩ Nhân gian, con mắt thứ ba đục ngầu, hôm nay nói như thế, ngày mai lại thay đổi kiểu khác." Bùi Cửu Chi nói lạnh lùng.

"Bát Hoàng tỷ nói lời như vậy, không hề có căn cứ."

"Chuyện đã xảy ra rồi...!Sẽ rất ít có sai lầm!" Bùi Hoa Quân vừa nghiêng đầu, vừa chạy về hướng Vân Ly cung.

"Ta đến là muốn nói cho phụ hoàng."

"Phụ hoàng luôn luôn lấy ý kiến của ta làm đầu." Bùi Cửu Chi dẫn Ô Tố đi vào toà điện thờ của Nhật Nguyệt các.

Thái độ của Bùi Sở đối với hắn đã rất rõ ràng, đối với Bùi Sở mà nói, hắn không chỉ có là con trai của ông ấy, mà còn là...!Một vị thần linh trên cao không thể chạm tới.

"Nhưng nàng ta sẽ hại đệ!" Bùi Hoa Quân lập tức quay người lại, nàng ấy không quan tâm mà nói ra.

"Cẩn thận lời nói." Lúc này Bùi Cửu Chi che lỗ tai Ô Tố lại thì cũng đã muộn rồi.

Hắn lạnh giọng cắt ngang lời nói của Bùi Hoa Quân, khuôn mặt đẹp trai của hắn đứng dưới mái hiên có ánh sáng nửa sáng nửa tối của Nhật Nguyệt các, lộ ra vẻ sâu xa khó thăm dò.

Bùi Hoa Quân theo dõi hắn, dường như nàng ấy thấy đước ở dưới đáy mắt hắn có một chút tức giận và hung dữ.

Hắn tức giận.

Trước kia Bùi Cửu Chi không bao giờ có cảm xúc như vậy!

Số mệnh của mệnh tinh kia đúng là không dự đoán sai.


Bùi Hoa Quân còn muốn nói tiếp lời nói, Bùi Cửu Chi đã quay lưng đi, kêu Hứa Lăng đưa nàng ấy đi.

Ô Tố yên tĩnh nhìn hắn, Bùi Cửu Chi xuất hiện sự thay đổi trong tâm trạng như vậy làm cho nàng càng không yên lòng.

Phẫn nộ là mặt trái của cảm xúc, bởi vì nàng mà hắn...!Có khoảng cách với tỷ tỷ vốn thân thiết với mình.

Ô Tố nhẹ nhàng thở dài, nàng hi vọng lời Vấn Duyên và Hoàng đế của Vân Đô nói đều là thật.

Hắn sẽ quên nàng.

Nghe thấy tiếng nàng thở dài, Bùi Cửu Chi thả hai bàn tay đang bịt tai của nàng xuống.

"Cứ sống dựa vào bói mệnh tinh và số mệnh là chuyện không thú vị chút nào.” Hắn nói với Ô Tố như thế.

"Tiểu điện hạ, chàng không nên tức giận." Giọng Ô Tố nhẹ nhàng, nàng an ủi hắn.

"Ta không thể chấp nhận cho bọn họ nói như thế với nàng."

"Ta không thèm để ý." Ô Tố đáp.

Nàng sẽ không vì những lời nói thành thật của con người mà cảm thấy phẫn nộ, nàng là yêu, nàng cũng sẽ hại tiểu điện hạ.

"Nàng không để ý, nhưng ta sẽ để ý." Bùi Cửu Chi cúi đầu, chạm vào trán của nàng: "Ô Tố, nàng rất tốt."

Ô Tố nhón chân lên, chạm nhẹ lên đôi môi của hắn.

"Tiểu điện hạ, chàng rất ngốc." Ô Tố nói.

Bùi Cửu Chi nhìn vào đôi mắt của nàng, đôi mắt của hắn vừa bình tĩnh vừa thản nhiên, hắn biết mình đang làm cái gì.

"Nếu tỷ ấy không nói như thế, ta cũng sẽ không có cảm xúc thế kia.

Vậy thì sự thay đổi này là do nàng mang tới, hay là do những người khác mang tới?"

Hắn hỏi lại Ô Tố, giọng nói lạnh nhạt: "Tất cả những chuyện này đều không hề liên quan gì đến nàng."

Bùi Cửu Chi vừa bế nàng lên, vừa nói: "Ta hi vọng đêm nay nàng không nghe thấy gì cả."

Hai tay Ô Tố ôm lấy cổ của hắn, nàng nói: "Ta hiểu rồi."

Nàng là hỗn độn, trời sinh không có thất khiếu, nếu tính toán về mặt thời gian thì có lẽ nàng cũng sắp mất đi cảm giác về thời gian rồi.

Cũng không biết lần này, nàng đã che đi một giác quan nào.

Có lẽ là vì Bùi Cửu Chi nói như vậy, cho nên cơ thể Ô Tố đã thỏa mãn mong muốn của hắn.

Ngày thứ hai, sau khi hắn rời giường thì đi đến gọi Ô Tố.

Ô Tố mở miệng mấy lần, nói mấy chữ nhưng hai mắt đang nhắm lại của nàng cũng không thể mở ra.

Hắn chạm vào hai má của nàng một chút thì nàng đã nhắm mắt.

Ô Tố trừng lớn mắt, nhìn hắn mở miệng nói chuyện, nhưng nàng lại không nghe được giọng nói của hắn.

Nàng nghĩ, đây chính là nguyên nhân mà nàng không muốn lại gần nhân loại quá.

Ở cùng với nhau, nhưng nàng không nghe được, không nhìn thấy được, không ngửi được...!Bí mật không có cách nào nói ra ấy cuối cùng rồi cũng sẽ bị lộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận