Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn



Ô Tố mất đi thính lực, nàng nhìn thấy Bùi Cửu Chi há miệng nói ra mấy câu, nhưng nàng lại không nghe thấy dù chỉ một chữ.

Nàng cũng chưa từng luyện tập khả năng thông qua khẩu hình miệng mà đoán được đối phương nói cái gì.

Trước đây khi nàng không nghe được, nàng sẽ trốn vào phòng của mình một chút, hoặc là chọn cách yên lặng làm việc, như vậy thì cả ngày cũng không có người tới làm phiền nàng.

Cho nên, Bùi Cửu Chi đã sớm nhận ra tình trạng của Ô Tố có gì đó không ổn.

Hắn đỡ nàng từ trên giường ngồi đậy, Ô Tố đang mặc trang phục mỏng manh, chiếc áo tơ lụa trượt từ đầu vai xuống.

Nàng mở to đôi mắt đang mơ màng nhìn Bùi Cửu Chi, lên tiếng gọi bằng giọng điệu kỳ quái: "Tiểu điện hạ?"

May mắn là bây giờ Ô Tố đã biết chữ, Bùi Cửu Chi viết mấy chữ lên trên mu bàn tay nàng: "Nàng...!Không nghe được sao?"

Ô Tố ngập ngừng một chút, cúi đầu, nàng không biết nên giải thích như thế nào về chuyện này.

Nhưng nàng không muốn để cho tiểu điện hạ lo lắng cho mình nên mới mở miệng nói ra: "Tiểu điện hạ, chỉ có hôm nay là ta không nghe được."

"Vì sao?" Thần kinh đang căng thẳng của Bùi Cửu Chi nhanh chóng thả lỏng, hắn tiếp tục trao đổi cùng Ô Tố trong im lặng.

Ô Tố trừng mắt nhìn về phía hắn, làm thế nào mà nàng có thể nói với tiểu điện hạ được đây?

Cho dù nàng có dùng hết trí tưởng tượng thì cũng không nghĩ ra lý do gì thích hợp.

Thế là nàng ngẩn người nhìn Bùi Cửu Chi, một câu cũng nói không nên lời, ánh mắt của nàng có chút hoảng hốt.

Bùi Cửu Chi nhìn đôi mắt mơ màng của nàng, hắn khẽ thở dài một cái.

Hắn nắm tay của nàng, tiếp tục viết lên trên mu bàn tay của nàng: "Bị bệnh sao?"

Lý do này rất hay, Ô Tố nhanh chóng gật đầu thật mạnh.

"Nếu bị bệnh thì nàng hãy cố gắng chăm sóc bản thân." Bùi Cửu Chi rót cho nàng một chén trà nóng, đưa chén tới trước mặt Ô Tố.

Ngón tay lạnh buốt của hắn đầy vẻ thương tiếc, cẩn thận từng li từng tí đưa cho nàng.


Bởi vì lo lắng mà trán nàng trở nên có chút ẩm ướt mồ hôi.

Ô Tố sợ hắn không tin tưởng nên nói một cách vụng về: "Tiểu điện hạ, có thể mời thái y đến xem."

Bùi Cửu Chi nói với nàng: “Nếu như ngày mai có thể tốt lên thì không cần gọi thái y."

Ô Tố nhớ rằng mình có quen biết với Thu Tự, nàng ấy sẽ giúp nàng giấu diếm, thế là nàng kéo tay áo Bùi Cửu Chi lại nói.

"Có thể mời Thu đại phụ tới xem bệnh."

"Thu đại phu là ai?" Hiển nhiên Bùi Cửu Chi không có ấn tượng gì với Thu Tự.

"À, là trước đó khi ta bị Vân vệ bắt được, cũng là nàng ấy đã xem vết thương cho ta."

Ô Tố dụi dụi mắt của mình: "Lần này mời nàng ấy đến khám bệnh là ổn."

Bùi Cửu Chi ôm nàng một chút, hắn nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn vào trên mặt Ô Tố, làm nàng thấy có chút chột dạ.

Hắn không hỏi được gì từ nàng, ngón tay hắn vẫn luôn vuốt vẻ trên mu bàn tay của nàng: "Ngày mai là có thể khỏe lại sao?"

"Có thể khỏe lại." Ô Tố gật đầu chắc chắn.

"Có liên quan đến lời nói hôm qua của ta không?" Hắn lại hỏi.

"Không liên quan gì cả." Ô Tố đáp.

"Bệnh của ta vẫn luôn như vậy, một ngày nào đó của mỗi tháng sẽ mất đi một trong số thính giác, khứu giác, thị giác hay giọng nói."

Nếu tiểu điện hạ đã cho nàng bậc thang để đi xuống, nàng cũng nên đi xuống, đồng thời bắt đầu kể lại "bệnh tình" của chính mình.

"Ngày mai sẽ khỏi, trước đây ta sợ tiểu điện hạ lo lắng nên mãi vẫn chưa nói." Ô Tố chớp chớp mắt, nói với hắn.

Bùi Cửu Chi dừng mắt nhìn nàng, hơi lạnh từ đầu ngón tay của hắn chạm vào lỗ tai của nàng, lại nắm lấy vành tai của nàng mà vuốt vuốt.

Ô Tố cảm giác ngứa nên tránh vào trong lồng ngực của hắn.


Hắn ôm nàng rất chặt, khiến nàng không thể né tránh.

Ỷ vào nàng không nghe được, Bùi Cửu Chi liền xoa vành tai của nàng, thấp giọng nói: "Tiểu Ô Tố đáng thương."

Ô Tố có thể cảm giác được lúc hắn nói chuyện thân thể sẽ cử động, nàng mở to trong đôi mắt đầy vẻ tò mò.

Nàng hỏi: "Tiểu điện hạ đang nói cái gì vậy?"

Bùi Cửu Chi cúi đầu, hắn ghé vào bên tai nàng như nói đùa: "Ô Tố ngốc."

Ô Tố chỉ có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo của hắn lướt qua bên tai.

Rốt cuộc là hắn đang nói cái gì!

Ô Tố níu tay áo của hắn lại, hơi có chút tủi thân mà nói: "Tiểu điện hạ, ta thật sự không nghe được."

Bùi Cửu Chi vỗ vỗ bàn tay lên lưng nàng, sau đó viết trên tay nàng: "Ta chỉ là thuận miệng nói một vài câu thôi."

"Ừm." Không có thính lực, giọng điệu nói chuyện của Ô Tố trở nên kỳ quái, may mắn là Bùi Cửu Chi không ghét bỏ nàng, chỉ kiên nhẫn nghe lời nàng nói.

"Hôm nay ta không thể đến chỗ thầy để học được." Ô Tố có chút tiếc nuối.

"Nàng đừng lo, hôm nay ta sẽ xin giúp nàng." Bùi Cửu Chi nói.

Ô Tố đẩy hắn: "Chàng còn phải điều tra chuyện khác."

"Người của Hoàng Thành Ti chẳng qua cũng chỉ kiểm soát được bên trong Vân Đô, Vân Đô nhiều người như thế, trong vòng một hai ngày cũng không thể điều tra ra kết quả được."

Bây giờ Bùi Cửu Chi cũng không phải thần tiên gì đó, muốn bắt được yêu quái gì đó, cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng Hoàng Thành Ti mà chậm rãi chờ đợi.

"Được." Cảm giác được hắn đã viết xong, Ô Tố nhẹ nhàng gật đầu, nàng yên tĩnh rũ mắt xuống.

Bùi Cửu Chi có vẻ là đau lòng vì “căn bệnh quái ác” của nàng, hắn vẫn luôn ôm nàng, viết một số câu không có ý nghĩa trên tay nàng.


Ô Tố nghĩ đến khi mình vừa mới sinh ra, vẫn chưa có hình người.

Nàng vẫn là một đám khí hỗn độn, nàng thật sự không có thất khiếu, gần như không cảm giác được bất kỳ vật gì ở bên ngoài.

Cái duy nhất nàng có thể cảm nhận được chính là năng lượng linh hồn, chờ đến sau khi hóa hình, nàng mới có thể cảm giác được như con người bên ngoài thế giới.

Thời kì nàng vô thức, không cảm nhận được như thế kéo dài cực kỳ lâu, lâu đến nỗi chính bản thân Ô Tố cũng không biết rốt cuộc là mình sinh ra từ khi nào.

Cho nên, Ô Tố chỉ xem như ngày mà nàng biến thành hình dáng con người chính là ngày đầu tiên nàng đi vào thế gian.

Chờ giây lát, Thu Tự tới.

Ô Tố phủ thêm ngoại bào, ăn mặc chỉnh tề, ra đến ngoài Nhật Nguyệt các để gặp nàng ấy.

"Nghe nói Ô Tô cô nương bị bệnh, thân thể nàng ấy gặp việc gì?" Thu Tự mang theo một cái hòm thuốc, hỏi Hứa Lăng ở bên cạnh.

"Vâng, sáng sớm Cửu điện hạ rất lo lắng, bởi vì Ô Tô cô nương quen biết ngài, nên mới nhờ ngài tới giúp nàng xem bệnh."

Hứa Lăng dẫn Thu Tự đi vào Nhật Nguyệt các, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Thu Tự biết Ô Tố là yêu, nàng ấy không ngờ là yêu cũng có thể sinh bệnh.

Nhưng nhờ phúc của Ô Tố mà nàng ấy may mắn có thể đi tới Nhật Nguyệt các - nơi trong truyền thuyết này mà nhìn một chút.

Vào trong các, Thu Tự nhìn thấy nội thất bên trong Nhật Nguyệt các có thiết kế tinh xảo, không khỏi sợ hãi thán phục.

"Không hổ là chỗ ở của Cửu điện hạ." Thu Tự nói một cách đầy sùng bái: "Thật sự là tràn đầy khí thế, vừa có hàm ý sâu xa vừa vô cùng tinh tế."

Không lâu sau, Ô Tố đi tới, Bùi Cửu Chi đỡ nàng đi ra.

Thu Tự nhìn Ô Tố có vẻ không có gì đáng ngại, như thế này mà cũng có thể tính là bị bệnh sao?

Đi vào trong phòng tiếp khách, mọi người xung quanh đều đi ra ngoài, Ô Tố vươn tay về phía Thu Tự, để cho nàng ấy bắt mạch.

Ô Tố nhìn thấy tiểu điện hạ cũng đi tới nên nhỏ giọng nói với Thu Tự: "Thu cô nương, đây là bệnh cũ còn lại từ hình dạng ban đầu của ta."

"Là loại bệnh gì?" Thu Tự hạ thấp giọng hỏi nàng.

Nàng ấy đã hiểu, đây là do Ô Tố để lộ ra một chút manh mối không phải con người nên mới mời nàng ấy tới đây để hỗ trợ che giấu.

Thu Tự mở to miệng, nhưng Ô Tố không không biết nàng ấy đang nói cái gì, nàng chỉ phối hợp mà kể lại tình hình của mình.


Sau cùng, nàng nói: "Cho nên hôm nay, ta không nghe thấy âm thanh gì cả, ta nói với tiểu điện hạ đây là bệnh."

Trên thực tế là Bùi Cửu Chi nói là bệnh trước, nàng cảm thấy lý do này dùng rất hợp lý nên cũng thừa nhận luôn.

Thu Tự là người thông minh, nàng ấy mượn cách bắt mạch mà viết lên trên cổ tay của Ô Tố.

"Chuyện này...!Ta sẽ kê bừa cho ngươi một toa thuốc, giúp ngươi làm chứng, đây đúng là căn bệnh lạ, có được không?"

Ô Tố gật đầu với nàng ấy.

"Làm như vậy là đang lừa gạt Cửu điện hạ." Thu Tự nhìn Ô Tố viết, nàng ấy có chút do dự.

"Ta...!Rất khó mà chắc chắn được là mình có thể giữ vững tỉnh táo trước mặt Cửu điện hạ, để mà nói dối."

"Vậy thì...!Không cần gạt chàng ấy cũng được." Ô Tố chỉ muốn cố gắng hết sức để bảo vệ bí mật của chính mình, nếu thực sự không gánh nổi, nàng cũng không thể tránh được.

"Ngươi nói với ngài ấy đi, nhưng ta sợ ngài ấy biết thì sẽ sợ...!Hoặc là tức giận."

Ô Tố vụng về chọn lọc từ ngữ để sửa lại, nàng không tưởng tượng nổi nếu thân phận của mình bị lộ sẽ mang tới hậu quả gì.

"Cái này..." Ngón tay Thu Tự đang để ở trung tâm cổ tay Ô Tố, lông mày của nàng ấy cau lại, chắc hẳn là còn đang do dự.

Lúc này, sau tấm bình phong truyền đến tiếng gõ cửa, Thu Tự quay đầu nhìn lại rồi viết lên trên cổ tay Ô Tố: "Có người gõ cửa!"

Ô Tố hoảng hốt rụt tay về.

"Thu đại phu." Bùi Cửu Chi nâng cao giọng nói, nói vào từ ngoài cửa: "Vị hôn thê của ta bệnh như thế nào?"

Hắn nói như thế, sau đó đẩy cửa đi vào luôn.

Ô Tố không nghe thấy tiếng gì, nàng chỉ nhìn chằm chằm Bùi Cửu Chi, nàng nhỏ giọng gọi: "Tiểu điện hạ, ta còn chưa xem bệnh xong."

Bùi Cửu Chi ngồi ở bên cạnh nàng, hắn cao lớn, cơ thể nặng nề ngồi xuống, Ô Tố sợ hãi né tránh sang một bên.

Nhưng nàng không thể tránh đi, bởi vì hắn đã nhanh tay ôm lấy eo của nàng rồi.

Thu Tự không nhìn thấy hành động nhỏ ở sau bàn của hai người bọn họ, nàng ấy cúi đầu nhìn cổ tay Ô Tố, còn có chút do dự.

Lúc này, liệu nàng ấy có nên giấu giếm cho Ô Tố hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận