Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn



úng lúc này giọng nói của Bùi Cửu Chi lại vang lên bên tai Thu Tự: "Thu đại phu, bệnh của nàng ấy có cần trị liệu không?"

"Nàng ấy không...” Thu Tự có chút chột dạ, suýt nữa thì thốt ra "Nàng ấy không phải người", nhưng nàng ấy lại lập tức im miệng.

"Không cần trị liệu?" Bùi Cửu Chi bổ sung giúp nàng ấy.

Thu Tự lo lắng nuốt nước bọt một chút, đối mặt với Bùi Cửu Chi - Cửu điện hạ, thần kinh của nàng ấy luôn căng cứng.

Dưới ánh mắt nghiêm nghị của hắn, nàng ấy thậm chí không dám nói láo.

Nhưng bây giờ chỉ cần nàng ấy gật đầu thì có thể che giấu giúp cho Ô Tố.

Thế là nàng ấy gật đầu.

Bùi Cửu Chi lạnh lùng nâng mắt lên, hắn nói với Thu Tự: "Được rồi."

"Ngươi kê cho nàng ấy một ít đơn thuốc dưỡng thần là được." Hắn bắt lấy bàn tay của Ô Tố bởi vì lo lắng mà có chút run rẩy, rồi nói như thế.

"Ừm..." Thu Tự cúi đầu xuống, bắt đầu nghiêm túc viết đơn thuốc.

Cũng may, cũng may là mình đã giúp nàng giấu giếm được, không bị không cẩn thận nói ra sự thật, Thu Tự thở dài một hơi ở trong lòng.

Cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Ô Tố không nghe thấy một chút gì, nhưng nàng có thể cảm giác được cảm xúc Thu Tự rất lo lắng.

Thế là ngay sau đó nàng cũng lo lắng theo, làm cho hai tay đặt ở bên người cũng run lên nhè nhẹ.

Dù sao thì việc để một vị người bình thường nói dối trước mặt tiểu điện hạ cũng là rất khó khăn.

Nhưng Ô Tố cần phải có người hỗ trợ chứng minh bây giờ việc quái lạ của nàng chỉ là bị bệnh, nàng nói phải cố gắng giả vờ là một người bình thường, nên sẽ cố gắng.

Thu Tự giao đơn thuốc cho Bùi Cửu Chi, hắn liếc mắt nhìn nhàn nhạt, sau đó nói cám ơn.

Nàng ấy nhẹ nhàng gật đầu với Ô Tố, sau đó xách hòm thuốc lên rời đi.

Thuốc an thần đã được giao cho Hứa Lăng, để y phụ trách bốc thuốc cho Ô Tố.

Ô Tố vẫn còn không biết rõ chi tiết cuộc đối thoại của tiểu điện hạ và Thu Tự.


Thấy người rời đi, Bùi Cửu Chi nắm lấy đôi tay có chút run rẩy của nàng, hắn chậm rãi viết chữ: "Ô Tố, bình tĩnh một chút."

Ô Tố chớp mắt với hắn, hàng mi dài không ngừng nâng lên hạ xuống.

Nàng không có thính lực, vì bị thiếu một con đường để giao tiếp với bên ngoài nên nàng sẽ trở nên có chút không yên lòng

Bùi Cửu Chi vỗ lưng của nàng, giúp tâm trạng của nàng dần ổn định lại.

Nơi này là thư phòng, hắn tiện tay đưa thư ở trên bàn lên, là thư gửi cho Ô Tố được lấy từ Tĩnh Vương phủ mang về.

Đầu tiên Ô Tố cho hắn nhìn, hắn cũng nhìn qua một lần, trên thư viết rất nhiều chuyện nhỏ vụn vặt, có mấy việc Ô Tố còn chưa biết.

"Ta giúp nàng nhé?" Bùi Cửu Chi đưa xấp giấy viết thư đưa tới trước mặt Ô Tố, để cho nàng rút một lá ra.

Bình thường mỗi khi Ô Tố làm xong một nguyện vọng giống như của Trần Vu thì sẽ thu được một chút năng lượng âm dương.

Trước đó nàng đã hấp thu năng lượng Âm Dương của Vân phi trước khi chết nên bây giờ không quá đói.

Cho nên nàng cũng giữ lại những bức thư này, tạm thời không đụng vào.

Nàng tính toán một chút, năng lượng âm dương mà mình đã hấp thụ từ lần trước đã tiêu hao kha khá rồi, khi đó nàng sẽ dự trữ thêm.

Mà ở trên thư có rất nhiều việc mà trước kia nàng gặp phải nhiều chuyện khó khăn, bây giờ lại dễ như trở bàn tay.

Nhưng nếu tiểu điện hạ đã nói sẽ giúp nàng, nàng cũng không thích làm ngược ý tốt của hắn.

Thế là Ô Tố rút ra một lá thư giữa xấp giấy.

Trên thư, Trần Vu viết: "Nãi nãi, hôm nay ta và bạn bè đi ra ngoài chơi, chúng ta cùng nhau đi ngắm đèn, sau đó đi đến quán hoành thánh nổi tiếng nhất ở phía Bắc của Vân Đô để ăn hoành thánh.

Nơi đó mọi người xếp hàng rất dài, ta đợi rất lâu mới đợi được tới lượt mình, ăn rất ngon."

Trong hiện thực, Trần Vu chưa từng làm qua chuyện này, công việc của nàng ấy quá cực nhọc, sao còn có thời gian để đi xếp hàng ăn mì hoành thánh gì đó?

Đương nhiên, nàng ấy cũng không có bạn bè để đi cùng mình.

Nội dung trong thư này, lí do Ô Tố vẫn chưa hoàn thành cũng đơn giản chỉ là bởi vì nàng không tìm thấy cái người gọi là “bạn bè” kia.

Trước đây nàng đã cố ý đi tìm Vệ Lệ và Lâm Mộng, nhưng các nàng đều từ chối đi ra ngoài cùng nàng, cho nên cái nguyện vọng đơn giản này phải tạm thời gác lại.


Ô Tố nhìn nội dung trong thư, nàng nhìn tiểu điện hạ, nhỏ giọng nói ra: "Tiểu điện hạ có được coi là bạn bè không?"

"Không phải." Bùi Cửu Chi viết ở trên tay nàng.

Ô Tố mím mím môi, nàng có chút thất vọng.

"Chỉ còn vài tháng nữa ta sẽ thành phu quân." Hắn viết cho Ô Tố: “Quan hệ của ta và nàng còn thân mật hơn bạn bè gấp trăm ngàn lần."

"Ta...!Còn hơn thân hơn gấp trăm ngàn lần bạn bè của nàng." Bùi Cửu Chi bắt đầu nói một cách không giống bình thường.

Một người dám nói, một người dám tin, Ô Tố bừng tỉnh hiểu ra, nàng gật đầu thật mạnh.

Nàng nắm tay Bùi Cửu Chi rồi nói: "Vậy chúng ta đi."

Bùi Cửu Chi và nàng đổi y phục, sau đó chuẩn bị ra ngoài.

Hắn chọn trong tủ quần áo một bộ quần áo màu tím cho Ô Tố, để cho nàng mặc vào.

Ô Tố không có yêu cầu gì đặc biệt với quần áo trang phục mà mình mặc, bình thường tiểu điện hạ cho nàng mặc cái gì thì nàng mặc cái đó.

Nàng mặc bộ trang phục màu tím này lên.

Khi đi ra ngoài phòng, nàng nhìn thấy Bùi Cửu Chi cũng mặc trang phục cùng màu với nàng.

Áo bào mà hắn mặc hôm này cũng là màu tím nhạt, trên tay áo thêu hoa văn bằng chỉ vàng, màu tím phối cùng với màu vàng vừa trang nhã vừa sang trọng.

Mà Ô Tố mặc váy tím nhạt thì giống như làm tô điểm thêm cho nhan sắc rõ ràng của nàng.

Việc này giúp cho khuôn mặt mềm mại dịu dàng của nàng cũng có chút xinh đẹp rực rỡ.

Bùi Cửu Chi đứng lại ở trước người Ô Tố, hắn xòe lòng bàn tay của mình ra ở trước mặt nàng, bên trong tay hắn là một đôi khuyên tai trân châu quen thuộc.

Không ai bảo thì Ô Tố hiếm khi chủ động đeo đồ trang sức, vành tai của nàng đang trống rỗng, vừa đúng lúc đeo đôi khuyên tai này lên.

Bùi Cửu Chi cúi thấp đầu, hắn kêu Ô Tố nghiêng đầu sang một bên trước, sau đó hắn cẩn thận đeo lên cho nàng.


Cái lạnh của đồ trang sức dán lên tai nàng, phía sau cổ Ô Tố nổi lên một chút da gà.

Có vẻ Bùi Cửu Chi nhận ra được cơ thể nàng thay đổi khác thường, hắn lại nổi lên chút ý đồ xấu, thổi thổi vào gáy của nàng.

Đúng là vậy, Ô Tố giống như rùa đen, rụt cổ của mình vào trong vạt áo.

Bùi Cửu Chi thấp giọng cười, Ô Tố không nghe được tiếng cười của hắn.

Nàng chỉ ngây thơ mà nhìn khóe môi của hắn nhếch lên, lộ ra một nụ cười say đắm hồn người, giống như làm tan chảy băng tuyết mùa đông.

Ôi, cho dù đã nhìn thấy qua bao nhiêu lần, Ô Tố vẫn không tự chủ được mà thở dài trong lòng.

Tiểu điện hạ cười rộ lên nhìn rất đẹp.

Có lẽ là hắn không hay cười, cho nên ý cười này mới có vẻ đẹp đẽ quý giá đến như vậy.

Bọn họ xuất hành không ngồi xe ngựa, thậm chí Bùi Cửu Chi đi ra ngoài còn trốn thủ vệ bên trong Nhật Nguyệt Các.

Hắn đeo trường kiếm bên người, cưỡi trên ngựa trắng, đồng thời tay kia cũng ôm Ô Tố lên ngựa cùng mình.

"Đi nhé." Hắn ôm nàng, viết trên mu bàn tay của nàng.

"Được." Ô Tố gật đầu.

Ngựa trắng thản nhiên chạy qua phố lớn ngõ nhỏ vào ban ngày một cách chậm rãi.

Ô Tố quay đầu lại, vốn định liếc nhìn tiểu điện hạ một chút, nhưng nàng lại phát hiện trường kiếm phía sau hắn lóe ra ánh sáng chói mắt.

Bình thường Bùi Cửu Chi sẽ dùng vải quấn quanh trường kiếm, phòng ngừa nó quá nổi bật, làm cho người đi đường xung quanh nhìn thấy sẽ dừng chân lại xem.

Ô Tố kéo kéo tay áo Bùi Cửu Chi, nhắc nhở hắn: "Tiểu điện hạ, vải bọc kiếm rơi mất rồi."

Kể từ khi Bùi Cửu Chi ở bên cạnh Ô Tố, thanh kiếm này của hắn thường xuyên thỉnh thoảng run lên một chút, động một cái là phát ra tiếng rên rỉ, cho nên vải bọc ở trên thân kiếm cũng dễ dàng bung ra.

Bùi Cửu Chi đang cưỡi ngựa, hắn không thể làm được nên lấy một tay viết chữ cho Ô Tố: “Nàng giúp ta quấn lên được không?"

Ô Tố có chút sợ thanh kiếm này, nhưng nàng biết Bùi Cửu Chi không thể rảnh tay mà làm được, cho nên nàng gật đầu.

Nàng xoay người lại ở trong ngực hắn, đưa tay cầm lấy vải bọc đang sắp rơi ra, quấn tấm vải từng chút từng chút một lên trên thân kiếm lần nữa.

Tay Ô Tố vừa đụng vào thanh kiếm này, nó liền bắt đầu rung động, làm cho Ô Tố bị hù sợ đến nỗi rụt tay lại.

Nhưng ánh mắt của người đi đường trên đường giống như đã bị ánh sáng trên thân thanh kiếm hấp dẫn.

Ô Tố không còn cách nào, nàng chỉ có thể cố gắng hết sức để quấn lấy, che giấu ánh sáng bên trên thân kiếm.


Nàng nghĩ, hắn thật sự rất lóa mắt, phải dùng chút thủ đoạn để che kín ánh sáng trên người hắn thì mới có thể không thu hút ánh mắt nhìn ngắm và ngưỡng mộ của người khác.

Sau khi giúp hắn chỉnh trang lại vải bọc bên ngoài thanh kiếm xong, Ô Tố nhẹ nhàng thở ra, nàng dựa vào phía sau một chút, tựa vào trước bộ ngực của hắn.

Động tác nhỏ này của nàng làm cho Bùi Cửu Chi có chút vui vẻ, hắn cười nhẹ, Ô Tố chỉ có thể cảm giác được lồng ngực hắn hơi rung động.

Nàng cho là hắn ghét bỏ nàng nên đứng thẳng người lên.

Nhưng rất nhanh sau đó, bàn tay Bùi Cửu Chi đã đặt lên eo nàng rồi nhấn một cái, làm cho nàng ngả vào trong lồng ngực của hắn một lần nữa.

Hắn để cho bờ vai mảnh khảnh của nàng dính sát lên lồng ngực hắn, cảm nhận được sự thân mật vô cùng làm cho trái tim của hắn nhảy lên, hô hấp cũng lên xuống liên tục.

Sạp hàng mì hoành thánh ở phía bắc Vân Đô kia nằm trong một con hẻm nhỏ, Bùi Cửu Chi cưỡi ngựa trắng vào không được, cho nên hắn tìm kiếm chỗ chuồng ngựa ở ven đường rồi để ngựac ở đó.

Hắn dẫn Ô Tố đi vào trong ngõ nhỏ, bởi vì là ban ngày cho nên trước sạp mì hoành thánh không có nhiều người lắm.

Chỉ chờ trong chốc lát, bọn họ đã được đi vào trong.

Bùi Cửu Chi chưa bao giờ nếm qua món ăn có mùi vị bình dị như vậy.

Hắn gọi hai phần bánh hoành thánh nhân thịt tươi, rồi ngồi ở bên cạnh Ô Tố chờ đợi.

Dáng vẻ của hắn không hợp với bầu không khí trần tục xung quanh…

Ô Tố cũng không hợp với không gian xung quanh như hắn.

Bùi Cửu Chi thì là vì hắn vô cùng cao quý, mà nàng thì lại không hợp với dáng vẻ náo nhiệt ồn ào của xung quanh.

Bởi vì hai người đặc biệt, cho nên có rất nhiều người ở xung quanh dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía bọn họ.

Trong đó, rất nhiều người đều đang nhìn Bùi Cửu Chi.

Ở trong mắt những người khác, Bùi Cửu Chi giống như thần tiên vậy.

Nàng ngẩng đầu, nhìn Bùi Cửu Chi, nhỏ giọng kêu: "Tiểu điện hạ, có rất nhiều người đang nhìn chàng."

"Ừm." Bùi Cửu Chi đã quen với ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người bên ngoài, hắn biết Ô Tố có chút sợ nên ôm nàng vào trong ngực, giúp nàng cản đi ánh nhìn của mọi người.

Không lâu sau, hai bát mì hoành thánh đã được bưng lên, Ô Tố cúi đầu, nghiêm túc ăn.

Nhưng đột nhiên nàng ngửi được một mùi hương hoa kỳ lạ, khi nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô bé gái nhỏ, tóc thắt bím đang ôm lẵng hoa, đi tới phía nàng và Bùi Cửu Chi.

"Đại ca ca, đại tỷ tỷ...!Các vị có muốn mua hoa không?" Đôi mắt hồn nhiên trong sáng của bé gái nhìn bọn họ, tràn đầy vẻ mong đợi hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận