Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn



Trong góc nhà hoa giữa mùa hè, giọng nói yếu ớt của một bụi cây Thất Lý Hương truyền vào trong đầu của Ô Tố.

"Đừng...!Đừng tưới nước nữa, ta sợ, cầu xin ngươi...!Tại sao trên trời lại mưa như vậy?"

Cây Thất Lý Hương rất sợ hãi, nó còn chưa nhận ra mình sắp chết.

Giọng nói mềm mại trong thần thức của Ô Tố đã kéo nó về hiện tại.

"Xin chào, xin hỏi tưới nước mà ngươi nói là có ý gì? Hơn nữa...!Rất xin lỗi, ngươi sắp chết rồi."

"Ta sắp chết?" Đột nhiên giọng nói của cây Thất Lý Hương trở nên sắc bén, thông qua giao tiếp của thần thức truyền tới, khiến huyệt thái dương của Ô Tố có chút đau đớn.

Nàng giơ tay lên, xoa trán của mình, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bông hoa nhỏ trắng toát kia.

"Nếu như...!Ngươi nguyện ý, có thể nói toàn bộ chuyện đã trải qua trước khi chết cho ta." Ô Tố nhớ tới chuyện mà tiểu điện hạ đang điều tra.

"Ta...!Ta không biết, nhưng là cứ cách vài ngày, trên trời thì sẽ có mùi cực kỳ đáng ghét rơi xuống, những thứ nước ấy tưới lên người của ta, rễ của ta đâm sâu trong lòng đất, ta không biết nên tránh đi đâu.

Sau đó, ta cảm thấy ta càng ngày càng yếu ớt, nhưng, hoa của ta lại nở càng ngày càng tươi tốt, tựa như dòng nước kỳ lạ kia chảy dọc theo thân rễ của ta, chiếm đoạt nụ hoa của ta, bọn họ đã nở hoa thay cho ta.

Không...!Những bông hoa kia không phải là ta!"

Lời nói của cây Thất Lý Hương không mạch lạc, Ô Tố phát hiện, là nước tưới khiến nó sinh ra biến hóa như vậy.

"Lúc tưới nước, ngươi có cảm nhận được thứ gì không?" Ô Tố hỏi.

"Ta nghe được tiếng vang ầm ầm, giống như là tiếng sấm trên trời vậy!" Cây Thất Lý Hương trả lời vấn đề của Ô Tố.

"Ừm..." Ô Tố nhẹ nhàng đáp lời: "Ta không có cách nào cứu ngươi, nhưng ngươi có thể nói cho ta, nguyện vọng của ngươi, ta có thể giúp ngươi thực hiện."

"Có thật không?" Giọng nói yếu ớt của cây Thất Lý Hương truyền tới.

"Thật." Ô Tố dịu dàng bảo đảm với nó.

"Vậy ta..."

"Ta… "

"Muốn ngươi đi chết!"


"Loài người đáng ghét, giam cầm ta, mỗi ngày đều tưới cho ta loại nước mà ta không thích, hại ta ngày càng khô héo, còn muốn hái hoa của ta, dập tắt hy vọng muốn tiếp tục sống của ta."

"Đi chết đi, đi chết đi, bắt đầu từ ngươi trước đi!"

Ô Tố cả kinh, chợt phục hồi tinh thần lại, ánh mắt lơ đãng của nàng đột nhiên tập trung vào cây cây Thất Lý Hương trước mặt.

Chỉ trong nháy mắt, cây cây Thất Lý Hương này bắt đầu lớn lên nhanh chóng, những dây leo vươn dài ra trói chặt tay chân của Ô Tố.

Bùi Cửu Chi nghe được âm thanh cành lá rung động, lập tức quay người lại.

Ô Tố đứng ở trong góc của nhà hoa, dáng vẻ ngơ ngác của nàng trông có vẻ giống như đang cẩn thận thưởng thức những bông hoa kia.

Chuyện như vậy thật sự là ngoài dự liệu của Bùi Cửu Chi.

Trường kiếm trong tay hắn chém ngang một đường, cắt đứt dây leo kỳ lạ quấn quanh chân tay của Ô Tố, mơ hồ có tà khí quen thuộc tràn ra từ trong dây leo.

Tà khí này không chỉ có thể lây sang loài người, mà nó cũng có thể nhiễm vào thực vật.

Ánh sáng trên thanh kiếm chập chờn, dây leo bị chém xuống, Ô Tố mất đi trọng tâm, ngã vào trong lòng của Bùi Cửu Chi.

Cùng lúc đó, những bông hoa trắng nhỏ trên cành lá của cây cây Thất Lý Hương lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, dường như muốn nuốt chửng Ô Tố vào bụng vậy.

Ô Tố lùi ra đằng sau một chút, Bùi Cửu Chi đã chặt đứt đóa hoa quỷ dị trên cành cây xuống.

Phần lớn tà khí tràn ra từ chỗ thân cây hoa bị chém đứt.

Sau khi tà khí tràn hết ra ngoài, cây cây Thất Lý Hương này cũng dần dần thu nhỏ lại, trở về dáng vẻ ban đầu.

Ô Tố nhìn, cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nàng giao dịch thất bại với cây thực vật này, đàm phán tan vỡ, nàng không thể hút được năng lượng âm dương lúc sắp chết của nó.

Nhưng hiển nhiên là Bùi Cửu Chi đang nghĩ đến chuyện khác, hắn nắm lấy tay của Ô Tố, cẩn thận quan sát cổ tay nàng, xác nhận nàng không bị thương.

"Không sao chứ?" Bùi Cửu Chi viết lên mu bàn tay của Ô Tố hỏi.

Ô Tố lắc đầu, hoa nhài bên tóc mai hơi rung rung, cánh hoa đong đưa.

Bùi Cửu Chi nhìn bông hoa bên tóc mai của nàng, yết hầu hơi động.

"Tà khí nhiễm vào đóa hoa này, khiến nó cũng trở lên kỳ quái." Bùi Cửu Chi thu kiếm lại, hắn quan sát cây cây Thất Lý Hương đã chết ở trong góc.


Ô Tố gật đầu, nàng bây giờ đã biết thứ dẫn đến việc hoa xảy ra biến hóa chính là nước.

Có lẽ, Khương Nhiên cũng không hề biết chuyện này.

Ô Tố ngồi xổm xuống, vẫn muốn chạm vào cây cây Thất Lý Hương đã chết này, nhưng tay của nàng đã bị Bùi Cửu Chi nắm lấy.

"Nguy hiểm." Hắn viết.

Hắn bảo vệ Ô Tố ở sau lưng, đưa tay của mình ra, ngón tay thon dài chạm vào cành lá đã khô héo của cây Thất Lý Hương.

"Muốn chạm vào cái gì? Để ta." Hắn viết lên mu bàn tay của Ô Tố.

Đầu ngón tay của Ô Tố run rẩy, nàng lật tay nắm lấy ngón tay của Cùi Cửu Chi.

"Mới vừa rồi lúc đoa hoa này xảy ra biến hóa, trên cành lá của nó có mấy giọt nước, cũng có ánh sáng lóe lên.

Thật ra thì vốn dĩ không có những biến hóa như vậy, nhưng Ô Tố nói như vậy, có thể dẫn lực chú ý của Bùi Cửu Chi tập trung vào nước tưới hoa.

Bùi Cửu Chi lấy ra một bình ngọc, nhận lấy mấy giọt nước trên cành lá của cây Thất Lý Hương.

Những thứ này, có thể đưa cho Hoàng Thành ti phía bên kia điều tra, bên đó có thuật sĩ chuyên nghiệp phân tích thành phần của nó.

"Nước, chỉ là nước, có lẽ Khương Nhiên cũng không biết chuyện." Ô Tố nhặt giỏ hoa rơi tán loạn dưới đất lên.

Bùi Cửu Chi lại lấy mấy bó hoa, đặt vào trong giỏ của nàng, hắn chuẩn bị ra ngoài hỏi xem tình hình của Khương Nhiên.

Ô Tố dắt tay của hắn nói: "Ta đi cho, tiểu điện hạ, người rất hung dữ với cô bé."

Bùi Cửu Chi sửa sang lại chỗ này, nghe thấy Ô Tố nói như vậy, thế nhưng hắn lại có chút tủi thân.

Hắn nhẹ nhàng viết lên mu bàn tay nàng: "Ta không hung dữ với cô bé."

"Nếu chàng dùng thái độ đối với ta, chia ra ba phần đối với người khác thì cũng sẽ không hung dữ." Ô Tố suy nghĩ một chút rồi nói.

Bùi Cửu Chi viết trên tay nàng: "Không."

Ô Tố cảm thấy nghi ngờ, liền hỏi: "Tại sao?"

"Ta chỉ đối xử như vậy với mỗi mình nàng." Hắn tiếp tục viết.


Ô Tố nghiêng đầu, nhìn chăm chú tiểu điện hạ của nàng, nàng có chút bất lực.

"Tiểu điện hạ lúc nào cũng như vậy." Nàng nói.

Bùi Cửu Chi nắm chặt tay của nàng, hắn nghĩ, Ô Tố đối với tất cả mọi người đều giống nhau.

Nàng đối với hắn dịu dàng như vậy, đối với Khương Nhiên kia, hoặc là người nào khác cũng là dáng vẻ như vậy.

Hắn nghĩ như vậy, ngón tay cầm tay nàng bèn đan vào giữa các ngón tay của nàng, mười ngón tay đan nhau với nàng.

Ô Tố quay đầu lại, im lặng nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, tầm mắt di chuyển xuống bàn tay đang đan vào nhau của bọn họ.

"Tiểu điện hạ, ta không chạy được." Ô Tố nói: "Lòng bàn tay ta hay ra mồ hôi, đợi lát nữa làm bẩn sẽ không tốt."

Quả thật, nàng vừa căng thẳng, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi nhễ nhại.

Mới vừa rồi cây Thất Lý Hương kia đột nhiên biến hóa đã dọa nàng không nhẹ.

Không chỉ có như vậy, Ô Tố còn vô cùng tủi thân, nàng cũng không phải loài người, cây Thất Lý Hương kia xông về phía nàng làm gì?

"Không bẩn." Bùi Cửu Chi viết lên mu bàn tay của nàng.

Ô Tố nhìn hắn, chớp chớp mắt, quả nhiên lòng bàn tay của nàng bắt đầu đổ mồ hôi.

Sau khi nhét đầy ắp hai giỏ hoa, hai người mới đi ra khỏi nhà hoa.

Thật ra thì Ô Tố và Bùi Cửu Chi cũng không muốn đem nhiều hoa đi như vậy, nhưng nếu như lấy ít, Khương Nhiên sẽ không yên lòng.

Lúc bọn họ đi ra khỏi nhà hoa, nhìn thấy Khương Nhiên đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ, dẫn theo muội muội của cô bé phơi nắng ở bên ngoài.

Thấy bọn họ đi ra, Khương Nhiên cười xoay người lại: "Đại ca ca, đại tỷ tỷ, hai người chọn xong rồi ạ?"

"Hoa trong nhà hoa của ta, cũng không tệ lắm phải không, bên trong góc ẩm ướt còn có cây Thất Lý Hương, hai người hái rồi sao, loại hoa này tuy có vẻ không bắt mắt, nhưng trên thực tế lại rất thơm." Khương Nhiên chạy tới nói.

Ánh mắt của Ô Tố nhìn chiếc xe lăn mà cô bé đẩy, bên trong có một cô bé mặt mũi tương tự với Khương Nhiên.

"Là muội muội sinh đôi." Khương Nhiên lại chạy về chỗ xe lăn, nói với bọn họ.

Cô bé đẩy xe lăn về phía trước, chiếc xe lăn gỗ cũ kỹ lâu năm chưa được sửa chữa lăn trên mặt đất, phát ra tiếng vang cọt kẹt cọt kẹt.

Muội muội của Khương Nhiên ngồi trên xe lăn, mỉm cười với bọn họ, trông cô bé có vẻ nhút nhát hơn Khương Nhiên.

"Mấy ngày nay thân thể muội muội không thoải mái, muội chăm sóc con bé mấy ngày, hôm nay mới đi ra ngoài bán hoa, không nghĩ tới lại gặp hai người tốt như hai người, thật may mắn!" Khương Nhiên cười nói.

Bùi Cửu Chi viết tất cả những lời Khương Nhiên nói cho Ô Tố, Ô Tố thuận theo vấn đề mà cô bé vừa nói nói tiếp.

"Khương Lan, nước mà muội tưới hoa là từ đâu tới vậy?"


Nàng gọi tên của Khương Nhiên, vẫn có giọng địa phương, Khương Nhiên che miệng người

"Đại tỷ tỷ, tỷ đi cùng muội." Khương Nhiên để muội muội của cô bé dừng ở một bên, dẫn Ô Tố tới một góc nhỏ trong sân.

Bên trong góc, có một cái giếng sâu, miệng giếng tràn đầy những tia lạnh lẽo.

"Đều là nước ở chỗ này, rất sạch sẽ, có thể trực tiếp uống." Khương Nhiên múc một chút nước từ trong giếng lên, rót cho Ô Tố một cốc.

Ô Tố nhận lấy, đang định uống, Bùi Cửu Chi lại ngăn lại, tự mình ngửa cổ uống sạch sẽ.

"Tiểu điện hạ, ta khát." Ô Tố gọi hắn.

Bùi Cửu Chi nhéo mu bàn tay nàng một cái, nước này không thể đề nàng uống tùy tiện được.

Nhưng hắn vẫn suy nghĩ tới cảm xúc của Khương Nhiên, cho nên đã tự mình uống.

Hắn nói một câu, là nói cho Khương Nhiên nghe.

"Ta khát hơn." Hắn nói.

Khương Nhiên cảm thấy vị đại ca ca này có chút xấu tính, lại bắt nạt đại tỷ tỷ tốt bụng như vậy.

Bùi Cửu Chi hỏi: "Ngươi có dùng nước thuốc cho hoa không?"

"Nếu như hoa có bệnh xấu gì thì sẽ dùng một chút." Khương Nhiên cho là gia đình giàu có đều vô cùng coi trọng chất lượng của hoa tươi, cho nên liền lập tức đáp lại.

"Cho ta một ít nước thuốc." Bùi Cửu Chi trao đổi với người ngoài, giọng điệu vẫn cứng rắn như cũ, Khương Nhiên lập tức lấy thuốc hoa mình thường dùng ra đưa cho hắn một ít, đựng ở trong bình nhỏ khác nhau rồi đưa cho hắn.

Khương Nhiên lập tức đưa nước thuốc mà mình hay dùng, sau đó lại rót vào một chai nhỏ khác giao cho hắn.

"Sau này mỗi ngày ngươi đều đưa hoa tới phủ của ta, đưa cho Hứa đại nhân là được." Bùi Cửu Chi nói.

Bọn họ tạm thời rời khỏi nhà của Khương Nhiên, đi tới một chỗ cách ngôi nhà kia không xa, đã có vệ binh của Hoàng Thành ti đợi ở đó rồi.

Bùi Cửu Chi dặn dò bọn họ âm thầm theo dõi trong bóng tối, bảo vệ hai cô bé, đừng dọa tới hai tỷ muội này.

Hắn tin tưởng lời Ô Tố nói, thứ xảy ra vấn đề chính là nước tưới hoa, nhưng nước giếng bình thường Khương Nhiên dùng để tưới hoa không có bất cứ vấn đề gì.

Vậy thì, thứ có vấn đề chỉ có thể là những loại nước khác.

Có vài nông dân chuyên trồng hoa vì để hoa đẹp hơn một chút, sẽ tưới thêm một số loại thuốc thúc đẩy sinh trưởng hoặc chữa bệnh cho hoa.

Có lẽ, là những nước thuốc kia xảy ra vấn đề.

Hắn dẫn Ô Tố cưỡi lên ngựa trắng, đưa nàng cùng trở về Hoàng Thành ti.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận