Môi hắn phủ lên vầng trán vốn đang nóng bừng vì ngại ngùng của nàng, như thể hàn băng rót vào liệt hỏa, lý trí lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Bùi Cửu Chi thích nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Ô Tố, những phản ứng sinh lý do hành động thân mật mang lại dường như có thể khiến nàng có nhiều cảm xúc của con người hơn.
Nàng luôn bình tĩnh không dao động, tựa như ao nước tù vạn năm không thay đổi, mà hắn hết lần này đến lần khác muốn khuấy động mặt nước như gương này, tạo ra vô số gợn sóng.
Thân thể Ô Tố run rẩy, lúc nàng lo lắng thì khóe mắt sẽ hơi ẩm ướt, trong mắt ẩn chứa giọt lệ rưng rưng.
Nàng tự hỏi liệu tiểu điện hạ có biết hắn đang nói cái gì không.
Hắn...!Sao hắn có thể lén lút nói ra những lời như vậy?
Bông hoa nhài mà Bùi Cửu Chi đang ngậm trong miệng tuột khỏi đôi môi mỏng của hắn, rơi xuống chiếc váy trắng của Ô Tố, hơi thở của hắn mang theo một chút hương hoa nhài.
Mùi thơm vô cùng ngọt ngào, nhưng không hề nồng, hơi thở hỗn loạn nhưng cũng không khiến hai má Ô Tố nguội đi.
Bởi vì tiểu điện hạ thật sự ở quá gần.
Hắn rủ mắt xuống, nương theo ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn thấy đôi má đỏ ửng của Ô Tố, dường như cả người nàng đều đang nóng đến bốc hơi.
Dáng vẻ này, vẫn dễ thương như thế.
Khóe môi Bùi Cửu Chi rơi xuống bên tai nàng, hắn trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng.
Hắn nghĩ, dù sao nàng cũng không thể nghe thấy, hắn rất muốn nói điều thế này với nàng, nhưng chính bản thân hắn lại ngại ngùng.
Cuối cùng, giọng nói lạnh lùng kia của hắn đã xâu chuỗi lại những từ này.
"Sao mặt lại đỏ như vậy?" Hắn dùng ngón tay mát lạnh sờ vào má nàng, nhẹ nhàng véo mặt Ô Tố.
Hắn có thể cảm nhận được khuôn mặt nóng bừng của nàng, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào hắn một cách trống rỗng.
Bùi Cửu Chi hạ thấp giọng, nói bên tai nàng: "Mới thế này thôi mà mặt đã đỏ như vậy, thế sau khi thành thân thì phải làm sao bây giờ."
Ô Tố: "!!!" Chàng ngậm miệng vào là được rồi.
Nàng trừng mắt, hai má nóng rát.
Cái gì gọi là "Mới thế này", vậy sau khi thành thân thì hắn còn muốn làm gì nữa?
"Tiểu Ô Tố?" Hắn gọi nàng, những nụ hôn vụn vặt không ngừng rơi xuống: "Thật đáng yêu."
Hắn liên tục nói như vậy, Ô Tố cảm thấy ngọn núi tuyết trước mặt đột nhiên tan chảy.
Sau khi tan chảy, dòng nước tuyết mãnh liệt chảy xuống theo đường cong uốn lượn của núi, biến thành dung nham và hoàn toàn nhấn chìm nàng.
Môi nàng run rẩy, những lời xấu hổ từ miệng Bùi Cửu Chi không ngừng vang vọng bên tai.
Ô Tố không dám để cho Bùi Cửu Chi biết mình có thể nghe được, nhưng nàng không muốn hắn nói nữa.
Vì vậy, nàng duỗi tay ra và che miệng Bùi Cửu Chi.
Bùi Cửu Chi quay đầu sang một bên cắn đầu ngón tay của nàng, hắn và Ô Tố đối mắt nhau.
Ô Tố khó khăn nói: "Tiểu...!Tiểu điện hạ, đừng...!A.
"
Nàng sững sờ, khẽ kêu lên, lại cảm thấy mình đang lộ ra sơ hở.
Ô Tố suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tiểu điện hạ, chàng đang nói gì vậy?"
"Không cho nàng biết." Bùi Cửu Chi xấu xa nói bên tai nàng.
Ô Tố mở to mắt nhìn hắn, ánh nước trong mắt nàng sắp ngưng tụ thành lệ, nước mắt rơi xuống.
"Tiểu điện hạ..." Nàng khẽ gọi.
"Hửm?" Bùi Cửu Chi vuốt mái tóc dài của nàng ra sau tai, gật đầu với nàng như trả lời.
Ô Tố sợ hắn sẽ nói gì đó, cũng không biết trốn ở đâu, cho nên chỉ có thể cúi đầu chui vào vòng tay hắn.
"Ta muốn đi ngủ." Ô Tố thì thầm.
Bùi Cửu Chi bế nàng lên, mái tóc dài và làn váy của Ô Tố rơi xuống hai bên.
Khi hắn nheo mắt nghiêm nghị, mặt lạnh như ngọc, xuất trần phiêu dật, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, bất khả xâm phạm.
Nhưng hắn vừa mới...
Ô Tố che kín mắt, không dám nhìn hắn nữa.
Bùi Cửu Chi đặt nàng xuống và không làm phiền nàng nữa.
Chỉ là đến ngày hôm sau, khi Ô Tố thức dậy, nàng nhìn thấy một bó hoa nhài tươi đặt trước bàn trang điểm của mình.
Có lẽ Bùi Cửu Chi có việc phải làm, vì vậy hắn đã ra ngoài trước.
Ô Tố tự mình rời giường, tắm rửa xong thì đi đến trước gương.
Nàng nhìn mình trong gương, tầm mắt rơi vào chóp tai đỏ bừng, nàng lại nhớ tới đêm qua.
Ô Tố ngắt một trong những bông hoa nhài trên bàn rồi cài chúng vào tóc mai của mình.
Nàng biết rằng tiểu điện hạ đặt hoa ở đây là muốn nàng cài nó.
Cài thì cài, nàng không tối nay hắn lại nói thế nữa.
Ô Tố ăn mặc chỉnh tề rồi đứng dậy, nàng vẫn phải đến chùa Phương Huyền để học.
Xe ngựa đi thẳng đến chùa Phương Huyền, Vấn Duyên đợi nàng ở sau núi.
Bà ấy nhìn thấy hoa nhài mà Ô Tố cài trên tóc mai, lập tức mỉm cười: "Là do Cửu Chi tặng cho con à?"
"Vâng." Ô Tố gật đầu.
"Hình như ở Vân Đô có ma quỷ làm loạn, ngài ấy đã hạ lệnh cho Hoàng Thành ti thu hồi tất cả hoa trong thành." Vấn Duyên trải quyển sách trong tay ra, nói với Ô Tố : "Hoàng Thành ti dự định loại bỏ tà khí khắp toàn bộ phạm vi hành trình, chốc lát nữa, hẳn là con có thể nhìn thấy Cửu Chi chủ trì trận pháp Vân Đô, dùng linh khí từ Tiên Châu thanh lọc toàn bộ Vân Đô."
Ô Tố không ngờ hiệu suất làm việc của tiểu điện hạ lại nhanh như vậy, nhưng người đứng sau vẫn chưa bắt được, nguy hiểm này có thể tái diễn bất cứ lúc nào.
"Là loại yêu gì vậy nhỉ?" Vấn Duyên tự nhủ.
Ô Tố cầm quyển sách lên lập tức trả lời bà ấy: "Thầy à, không phải con."
"Đương nhiên không phải là con rồi, con quỷ kia rất giỏi khiêu khích lòng người, mà con thì căn bản lại chẳng biết cảm xúc là gì."
Vấn Duyên quay đầu sang một bên, nhìn Ô Tố với ánh mắt thương cảm.
Cho dù là yêu, bọn họ cũng có cảm xúc, nhưng Ô Tố thì không.
Nếu "cảm xúc" được nhận thức tương tự như thị giác, thính giác và khứu giác, thì nàng sinh ra đã khiếm khuyết.
"Con là loại yêu gì?" Vấn Duyên hỏi nàng.
Ô Tố thành thật trả lời: "Thưa thầy, con là loại yêu được hình thành từ khí hỗn độn."
"Thú vị." Vấn Duyên nói.
"Ta không biết Cửu Chi gặp con như thế nào." Vấn Duyên thở phào nhẹ nhõm.
"Con không có tình cảm cũng tốt, sau khi chia tay, con cũng sẽ không buồn."
"Thưa thầy, chàng ấy sẽ làm như vậy sao?" Ô Tố đột nhiên mở miệng hỏi.
"Cõi lý tưởng một đời của ngài ấy là ở trên mây, con nghĩ rằng ngài ấy có đau buồn khi bỏ lại một con người...!Nhỏ bé ở trên mặt đất này không?” Vấn Duyên trả lời.
Ô Tố yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, nàng không muốn làm cho tiểu điện hạ buồn bã.
Vấn Duyên kiên nhẫn truyền đạt kiến thức cho Ô Tố.
Đã đến buổi trưa, hai người bọn họ tạm thời nghỉ ngơi một lúc.
Một chú tiểu chạy từ ngoài núi tới, nói có người trong chùa muốn cầu kiến Vấn Duyên.
"Không gặp." Vấn Duyên rót một chén trà đưa cho Ô Tố, nhưng nàng từ chối.
"Là...!Đại Công chúa và Phò mã đại nhân ạ.” Chú tiểu nói: "Bọn họ đến để xin quẻ, hy vọng sư phụ Vấn Duyên có thể giải thích những thắc mắc của họ ạ."
"Bọn họ thì có thể thắc mắc cái gì?" Vấn Duyên hỏi.
Bà ấy dừng một chút, sau đó trả lời: "Để bọn họ vào."
Đại Công chúa và Phò mã cùng nhau bước vào ngọn núi phía sau.
Đại Công chúa luôn ưu nhã quý phái, khuôn mặt đoan trang như hoa.
Phò mã của nàng ấy cũng là một người tuấn tú lịch sự, dáng người thẳng tắp, mặc một thân ngân giáp của quân đội, khí thế bức người.
Phò mã là người đứng đầu Hồng Vũ quân của Vân triều, nắm giữ quyền lực quân sự lớn, hắn ta cũng chiếm một phần lớn quyền lực trong triều đình của đại Công chúa.
Kết hôn nhiều năm, hai người không có con, nhiều quan viên Vân triều suy đoán hai người không có tình cảm, hai người chỉ là mối quan hệ hợp tác và lợi dụng lẫn nhau.
Sau khi tiến vào chùa Phương Huyền, hai người đi trên con đường núi đá hẹp để tới gặp Vấn Duyên.
Đại Công chúa đi phía trước, chiếc váy nàng ấy mặc hôm nay làm từ gấm, váy thêu hoa mẫu đơn vàng, lướt qua lối đi, phủ đầy lá rụng.
Phò mã đi theo phía sau nàng ấy, cúi xuống phủi những chiếc lá rơi sau lưng nàng ấy.
Thấy Vấn Duyên có việc, Ô Tố cầm lấy quyển sách ngồi một bên tự đọc, không quấy rầy bọn họ.
Con thỏ trước đây Vấn Duyên nuôi đã chết, sau đó bà ấy lại nhặt được một con chim nhỏ từ trên núi về nuôi.
Con chim nhỏ đáp xuống chiếc bàn đá trước mặt nàng, bà ấy ném một ít hạt kê ngâm trong nước ấm cho chim sẻ nhỏ ăn.
Đại Công chúa đến bên gốc cây thông, Vấn Duyên lập tức đứng dậy hành lễ, Ô Tố nghe thấy động tĩnh, ngơ ngác quay đầu nhìn lại.
"Đây là?" Đại Công chúa chưa từng thấy Ô Tố nên hỏi.
"Đây là vị hôn thê của Cửu Chi." Vấn Duyên đáp: "Nàng ấy không biết phép tắc xã giao quý tộc nên không hành lễ, mong đại Công chúa bỏ qua cho."
"Hửm? Cửu Chi không gửi nàng ấy vào trong cung để học tập sao?"
Đại Công chúa rất ngạc nhiên, bình thường nếu người mà người Bùi gia cưới là nữ tử ngoại tộc, họ sẽ phải được gửi vào trong cung để học các nghi lễ trước khi thành hôn.
"Đây là ý của Cửu Chi." Vấn Duyên gật đầu nói.
"Vì nghĩ đến trong hoàng cung quy tắc nghiêm ngặt, Cửu Chi yêu thương nàng ấy, cho nên không gửi nàng ấy đi."
Đại Công chúa mỉm cười, nàng ấy đưa quẻ trong tay cho Vấn Duyên.
"Ta hy vọng có thể nhờ sư phụ Vấn Duyên giúp chúng ta xem quẻ này."
"Ừm...!Đại Công chúa muốn hỏi cái gì?” Vấn Duyên nói.
"Hỏi nhân duyên." Đại Công chúa duỗi thẳng lưng, ngồi trước mặt Vấn Duyên, tư thế trang nghiêm.
Phò mã, người đang đứng sau lưng nàng ấy, quay đầu sang một bên và nhìn những ngọn núi xanh ở phía xa.
"Tình cảm của điện hạ người và Phò mã tướng quân rất sâu đậm, tại sao..."
Đại Công chúa mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Vấn Duyên.
Vấn Duyên nhìn quẻ, rơi vào trầm tư.
Đại Công chúa vẫy vẫy tay với Ô Tố: "Ô cô nương, ta nhớ tên của ngươi rồi, ngươi qua đây, để ta nhìn kỹ ngươi một chút."
Ô Tô cũng ngoan ngoãn, đặt sách xuống, đi đến bên đại Công chúa.
"Cửu Chi có nhắc đến ngươi, ta định tìm một ngày rảnh rỗi mời ngươi đến phủ công chúa uống trà, nhưng không ngờ lại gặp ngươi ở chỗ sư phụ Vấn Duyên." Đại Công chúa mỉm cười nói.
Thái độ của nàng ấy với Ô Tố rất tốt – suy cho cùng, không phải ai cũng có thể là học trò của Vấn Duyên.
Ô Tố gật đầu với đại Công chúa, không biết nên nói gì.
"Ngồi đi." Ánh mắt của đại Công chúa rơi vào nhành hoa nhài được ghim trên tóc mai, nàng ấy mỉm cười.
"Bởi vì những điều kỳ lạ xuất hiện ở Vân Đô, bây giờ trong kinh thành đến một bông hoa cũng khó cầu, chỉ có Nhật Nguyệt các của Cửu Chi mới dám nhận những bông hoa này."
"Hoàng Thành ti nói, tà khí do ác quỷ tạo ra không thể ảnh hưởng đến những người không có ảo tưởng trong lòng, Ô cô nương, ta nghĩ tâm của ngươi rất thanh tịnh."
Ô Tố nghĩ đây là điều đương nhiên, tâm trí nàng trống rỗng, nàng không có gì khác để theo đuổi ngoài việc sinh tồn.
Nàng tiếp tục ngơ ngác gật đầu với đại Công chúa, biểu thị rằng nàng đang lắng nghe.
Vẻ mặt của Phò mã phía sau đại Công chúa có chút không kiên nhẫn.
Hắn ta quay đầu sang một bên, không nhìn bên đây, chỉ chọn một tư thế xa hơn chút, ngồi xuống.
"Trong Hoàng Thành ti có một vị cô nương, tên Vi Nhạc Hinh, ngươi...!Tình cờ nhìn thấy nàng ấy chết sao?” Đại Công chúa chống cằm, nhìn chằm chằm Ô Tố hỏi.
Ô Tố gật đầu.
"Sao lại là một người khó hiểu thế này, Cửu Chi nhàm chán như vậy, đến ngươi cũng trầm lặng, sau này làm sao có thể sống được đây." Đại Công chúa cười bất lực.
Ô Tố nghĩ tiểu điện hạ cũng không hẳn nhàm chán như vậy.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi lại nói với đại Công chúa: "Nàng ấy chết trước mặt chúng thần, nàng ấy muốn hoàn thành chức trách của Hoàng Thành ti."
"Trước đó ta nghĩ nàng ấy là một hạt giống tốt, vốn muốn nâng đỡ nàng ấy, nhưng nàng ấy từ chối, nói rằng thời gian huấn luyện của nàng ấy không đủ, vì vậy nàng ấy tiếp tục làm việc như một thủ vệ bình thường, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy." Đại Công chúa có chút u sầu nói.
"Nhờ sự bảo vệ của nàng ấy, không ai trong chúng thần chết, chắc nàng ấy cũng không còn gì hối tiếc." Ô Tố khẽ nói.
"Hẳn là vậy." Đại Công chúa quay lại và vẫy tay với Phò mã phía sau nàng ấy.
Phò mã lấy ra một hộp gấm từ trong tay áo và lặng lẽ đưa cho nàng ấy.
Nàng ấy mở nó ra, bên trong đặt một chiếc vòng ngọc nạm vàng, nhìn qua có vẻ mang giá trị liên thành.
"Đây là lễ vật chúng ta chuẩn bị cho ngươi, hôm nay ta mới nhận được, nhưng không ngờ lại tình cờ gặp ngươi ở đây."
Đại Công chúa đẩy vòng ngọc bích đến trước mặt Ô Tố.
Thấy món quà lớn như vậy, Ô Tố không dám nhận nên liên tục khoát tay.
Ngay khi nàng từ chối, một tiếng kiếm ong ong quen thuộc vang lên từ phía gốc cây thông.
Không biết Bùi Cửu Chi cũng đã đến từ lúc nào – hắn đến để đưa Ô Tố về nhà.
Hắn đi đến phía sau Ô Tố, đóng nắp hộp thổ cẩm lại cho nàng, bình tĩnh nói: "Hoàng tỷ đã tặng cho nàng rồi, nàng cứ nhận đi."
Ô Tố ngước mắt lên, liếc nhìn hắn, ngượng ngùng nhận lấy hộp thổ cẩm.
Bùi Cửu Chi dẫn Ô Tố rời đi trước, trên con đường xuống núi, hắn đi phía trước và nắm tay nàng theo phía sau.
"Đại Công chúa điện hạ và Phò mã đến để xem quẻ nhân duyên." Ngoài thân phận của mình, Ô Tố đều nói tất cả mọi thứ mình biết cho Bùi Cửu Chi.
"Hả?" Bùi Cửu Chi có chút kinh ngạc: "Lúc ta rời khỏi Vân Đô, bọn họ vừa mới đính hôn, hình như có quan hệ rất tốt."
"Phải không...” Ô Tố nhẹ nhàng trả lời.
Nàng cảm thấy có lẽ con người là như vậy, sau khi ở bên nhau một thời gian dài, họ sẽ trở nên quen thuộc và mệt mỏi, cuối cùng họ sẽ từ từ tách ra, giống như những người xa lạ.
Tiểu điện hạ, khi nào thì tách khỏi nàng?
Ô Tố nhìn bóng lưng hắn, suy nghĩ miên man.