Bùi Cửu Chi hơi nghiêng đầu tựa má lên ngón tay của Ô Tố.
Khuôn mặt của hắn nhanh chóng đỏ bừng truyền sang lòng bàn tay của Ô Tố lạnh buốt.
Lời nói của Ô Tố rất quen thuộc khiến cho hắn có cảm giác như đã nghe thấy ở đâu đó rồi.
Những lời nói như thế này vốn có ý tán tỉnh, nhưng khi từ trong miệng của Ô Tố nói ra lại vô cùng trôi chảy không hề có chút ái muội nào.
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng êm ái, ánh mắt của nàng trong trẻo, bình tĩnh nhìn hắn.
Bùi Cửu Chi đã tự nói ra những lời này, nhưng lúc đó hắn lợi dụng việc Ô Tố không nghe thấy nên mới lấy hết can đảm mà nói ra.
Sau khi nói xong, hắn hồi tưởng cẩn thận lại thì cũng thấy quá ngại ngùng nên chỉ có thể giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Bùi Cửu Chi hỏi: “Những lời này là ai đã dạy cho nàng?”
Ô Tố: “?”
Không phải chính chàng đã nói hay sao?
Nàng nhìn Bùi Cửu Chi, hai mắt khẽ chớp hỏi lại.
“Tiểu điện hạ, ta không thể nói như thế sao?”
“Đương nhiên có thể nói.”
Hắn khẽ cắn lên đầu ngón tay của nàng.
Cuối cùng hắn còn nói thêm một câu.
“Chỉ cho phép nói với ta mà thôi.”
Ô Tố nhìn hắn rồi gật đầu.
Nếu muốn hòa nhập vào xã hội loài người thì nàng nhất định phải tìm hiểu về cách cư xử của bọn họ.
Cho nên vừa rồi khi nàng đối mặt với tiểu điện hạ thì nàng vừa học được cách nói chuyện của hắn.
Thật không ngờ tiểu điện hạ đã hoàn toàn quên hết tất cả mọi chuyện.
Xem ra Hoàng đế và Vấn Duyên nói không sai, quả thật hắn là một người rất dễ quên.
Ô Tố nâng lấy gò má của hắn, ánh mắt của nàng dịu dàng như nước.
Điều này bất chợt khiến cho Bùi Cửu Chi động tình, hắn đi vòng qua bàn sách rồi bế ngang người nàng lên.
Ô Tố nhẹ nhàng ngã vào vòng tay của hắn, hàng mi dài hơi rủ xuống của nàng khẽ run lên nhìn vào đôi mắt phượng tình tứ của tiểu điện hạ.
Hắn là nhật nguyệt trên bầu trời, là tuyết trắng trên đỉnh núi, xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt.
“Tiểu điện hạ, ngài sẽ quên ta sao?”
Ô Tố nhỏ giọng nói.
Đến khi nàng ngẩng đầu lên thì bông hoa nhài nàng cài bên thái dương đã tuột khỏi mái tóc.
“Không đâu.” Bùi Cửu Chi nói.
Ô Tố quay đầu nhìn những ánh đuốc cùng những đình viện ở bên ngoài Nhật Nguyệt các mà không nói thêm gì nữa.
“Sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện này?” Bùi Cửu Chi hỏi.
“Là ta sợ tiểu điện hạ sẽ quên mất ta.” Ô Tố trả lời.
“Sao có thể chứ.” Bùi Cửu Chi cười nhẹ, hắn cho rằng Ô Tố đang làm nũng với hắn.
Hắn đặt nàng lên giường sau đó cúi người hôn lên trán nàng.
“Ta còn phải viết văn kiện, nàng ngủ trước đi.”
“Được.”
Ô Tố nhìn hắn rồi chậm rãi gật đầu.
Hắn đứng dậy thả tấm rèm che màu nước xuống trước giường.
Qua tấm rèm mỏng hơi mờ, Ô Tố nhìn thấy hắn vòng qua bức bình phong rồi đi ra ngoài.
Trên giường Ô Tố khẽ trở mình, chiếc giường này vốn dĩ là giường của Bùi Cửu Chi.
Nàng khẽ hít một hơi, ngay lập tức có thể ngửi được hơi thở thuộc về hắn, hơi thở lạnh buốt thấu xương giống như là gió tuyết trên đỉnh núi.
Hắn kéo nàng bước vào thế giới của hắn, hắn để lại mọi dấu vết thuộc về hắn ở khắp mọi nơi trong cuộc sống của nàng.
Từ lâu Ô Tố đã biết tiểu điện hạ không hề dịu dàng như ngọc giống như vẻ bề ngoài, mà ngược lại hắn là một người rất mạnh mẽ và bá đạo.
Hắn sinh ra là để tỏa sáng giống như vầng trăng sáng giữa các vì sao, ngay cả chủ nhân của Vân triều có lãnh thổ trải dài ngàn dặm thì cũng tôn kính hắn như một vị thần linh.
Chỉ là tính tình của Ô Tố ôn hòa hơn nước, nàng giống như một luồng không khí không có hình dạng nên gặp bất cứ thứ gì khó khăn thì sẽ mất bản chất.
Ô Tố thở dài một hơi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, hai hàng lông mi dài của nàng hơi nhướng lên thì đột nhiên bắt gặp bóng dáng của một đôi mắt sắc bén xuất hiện bên giường.
Đôi mắt đen với ánh mắt sáng như kim loại xẹt qua, sau đó là một khuôn mặt đáng sợ như ác quỷ đến từ địa ngục xuất hiện trên đầu giường của nàng.
Ô Tố nhìn con yêu quái kỳ dị này không chớp mắt, trên khuôn mặt của nàng không hề tỏ ra sợ hãi.
Với cái bộ dạng như vậy thì quả là đáng sợ đối với con người.
Nhưng đối với Ô Tố mà nói thì nó cũng chỉ là một trong những hình thái của chúng sinh mà thôi.
“Tiểu…”
Quả nhiên Ô Tố muốn gọi Bùi Cửu Chi.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo thì cái gai lạnh thấu xương đã chạm vào môi nàng, sau đó con yêu quái trông như ác quỷ đó đã hoàn toàn hiện hình ở trên giường.
Gã ta đè Ô Tố xuống giường và bịt miệng nàng lại khiến cho nàng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Những chiếc gai lạnh buốt ôm sát khuôn mặt của nàng, móng vuốt sắc nhọn của gã ta xuyên qua da thịt và cắm sâu vào cổ của Ô Tố.
Quẩn quanh ở miệng vết thương là một luồng khí đen trắng, tên yêu quái này muốn giết Ô Tố nhưng lại không thành công.
Ô Tố chỉ khẽ hở môi, dây thanh quản của nàng đã bị rách và tạm thời chưa lành lại được.
Nàng nhìn xuống móng vuốt của yêu ma, dường như nó đang mọc dài ra từ bên trong cơ thể của nàng.
Nàng có thể bao dung cho vạn vật trên thế gian này, ngay cả những thứ bẩn thỉu và độc ác như thế cũng không thể giết chết được nàng.
“Ngươi cũng là yêu quái.”
Giọng nói khàn và chói tai của yêu ma vang lên bên tai Ô Tố.
“Nhưng tại sao ngươi lại không có khí phách như vậy, thế mà lại đi giúp đỡ loài người?”
Ô Tố nheo mắt lại nhìn gã ta sau đó khẽ lắc đầu.
Nàng giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng lại bị sức mạnh của yêu ma áp chế.
Sức mạnh của gã ta mạnh như núi và biển, thế mà lại có thể tránh được Bùi Cửu Chi để lẻn vào phòng của hắn.
Suy cho cùng thì Bùi Cửu Chi cũng chỉ là người phàm nên có rất nhiều chuyện hắn không thể nào làm được.
“Không giết chết được, ngươi đúng là một yêu quái thần kỳ hay hoặc là vốn dĩ ngươi không phải là sinh vật tồn tại trên thế gian này?”
Những ngón tay của yêu ma càng lúc càng siết chặt hơn, hoàn toàn cắt đứt cổ của Ô Tố.
Phần cổ bị cắt đứt của Ô Tố biến thành một luồng khí màu đen trắng, sau đó lại làm cho phần thân thể bị đứt lìa của nàng lành lại.
Nàng giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào chiếc cổ vừa mới lành lại của mình nhưng nàng vẫn chưa nói được.
Trong đôi mắt của yêu ma trào dâng sự tàn nhẫn, gã ta dùng lực mạnh hơn muốn giết chết Ô Tố.
Yêu ma giơ bộ móng vuốt dài sắc nhọn lên chuẩn bị đâm vào tim của nàng.
Nhưng ngay lúc này có âm thanh nghiêm nghị của thanh kiếm vang lên từ sau bức bình phong, yêu ma còn chưa kịp áp chế hơi thở của chính mình thì đã bị Bùi Cửu Chi phát hiện ra.
Hình như yêu ma đó rất sợ Bùi Cửu Chi, ngay khoảnh khắc Bùi Cửu Chi chạy tới thì thân hình của yêu ma biến thành một luồng khí màu đen rồi biến mất không chút dấu vết.
Ở phía sau bức bình phong, khi Bùi Cửu Chi tiến lại gần thì thanh kiếm ở phía sau lưng hắn đã mang theo sát ý rồi.
Hắn đi vòng qua bức bình phong nhìn vào giường của Ô Tố.
Đằng sau tấm rèm mỏng màu nước phản chiếu bóng dáng của yêu ma.
Tứ chi của gã ta thon dài, đang giơ móng vuốt sắc bén lên, chỉ cần nhìn vào cơ thể của gã ta thôi thì cũng có thể tưởng tượng được yêu ma này đáng sợ đến mức nào.
Bùi Cửu Chi dùng thanh kiếm ngang vén tấm rèm che lên, ánh mắt lạnh thấu xương tràn đầy sát ý rơi xuống trước mặt Ô Tố.
Ở phía sau tấm rèm bóng dáng của yêu ma đã biến mất, chỉ còn lại một mình Ô Tố đang co chân ngồi trên giường.
Mái tóc đen dài của nàng xõa xuống phía sau tai còn đuôi tóc thì quấn quanh mắt cá chân, nước da của nàng nhợt nhạt hoàn toàn tương phản với mái tóc đen tuyền của nàng.
Ô Tố giống hệt như một bức tranh đen trắng ẩn sau bóng tối u ám, vừa thuần khiết vừa trong trẻo nhưng lại vô cùng kỳ lạ, toàn thân nàng toát ra một sự vô nhân tính.
Cái cổ vừa mới được chữa lành của nàng phản ứng còn hơi chậm chạp, nàng từ từ quay đầu về phía Bùi Cửu Chi.
Đôi mắt phượng của hắn hơi nhíu lại nhìn nàng, vẻ mặt thì tối sầm.
Đột nhiên Bùi Cửu Chi tra kiếm vào trong vỏ kiếm, thanh trường kiếm vẫn chưa giết được yêu ma phát ra tiếng kêu sắc bén không cam tâm.
“Có chuyện gì vậy?”
Bùi Cửu Chi ngồi xuống bên giường nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Ô Tố.
“Ta...”
Ô Tố mở miệng nhưng giọng lại khô khốc.
Đôi môi của nàng trắng bệch, Bùi Cửu Chi cúi người hôn lên đôi môi khô khốc đó.
Cánh môi của hắn hơi run lên, trong tầm mắt mơ hồ hơi nhìn xuống của hắn dường như nhìn thấy bóng dáng của yêu ma lại xuất hiện đằng sau tấm rèm.
“Có yêu quái xuất hiện.”
Ô Tố nói.
“Hắn muốn giết ta.”
Bùi Cửu Chi thuận theo mái tóc dài của nàng nhìn ra phía sau rồi trầm giọng đáp.
“Biết rồi.”
Hắn biết Ô Tố thường xuyên nói dối để che giấu thân phận thật của nàng.
Nàng hay bịa ra những lý do rất sứt sẹo nhưng bây giờ giọng điệu của nàng lại rất chân thành, nghe có vẻ còn có hơi vụng về và ngây thơ.
Nếu thực sự có yêu ma có thể vượt qua được cảm ứng của hắn mà đến trước mặt nàng, vậy thì bây giờ nàng đã...!Đã chết rồi.
Hoặc có lẽ vốn dĩ không hề có yêu ma nào cả.
Bóng dáng đó chính là của nàng.
“Ta sẽ ở bên cạnh nàng.”
Bùi Cửu Chi đứng dậy, đặt trường kiếm lên trên giá kiếm.
Hắn nhìn xuống đôi mắt bình tĩnh của Ô Tố sau đó cởi trường bào ra, mặc đồ ngủ vào rồi tựa vào bên cạnh nàng.
Ô Tố biết yêu ma muốn giết nàng không phải là yêu ma đã gây náo loạn ở thành Vân Đô.
Mà yêu ma xuất hiện lần này quá mạnh, mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như gã ta muốn thì gã ta có thể lật tung Vân Đô này bất cứ lúc nào, hoàn toàn không cần phải làm những chuyện phiền phức đến như thế.
Nhưng mà gã ta không giết được nàng.
Ô Tố xoay lưng lại nhìn về hướng cuối giường, câu chuyện mà nàng kể quá mức ly kỳ nên tiểu điện hạ không tin cũng là điều dễ hiểu.
Bùi Cửu Chi vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, đôi môi mỏng của hắn ghé sát vào tai nàng sau đó nhỏ giọng nói.
“Ô Tố, sau này nàng phải cẩn thận hơn nữa.”
Hắn không hy vọng khi ở bên ngoài Ô Tố không cẩn thận mà hiện nguyên hình.
Ô Tố thì nghĩ rằng hắn đang muốn nàng phải tự bảo vệ bản thân.
Vì thế nên nàng gật đầu.
Bùi Cửu Chi lại dùng âm thanh thật nhỏ mà nói với nàng.
“Không tệ, khá đáng yêu...”
Ô Tố có hơi bối rối, nàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Bùi Cửu Chi rồi tùy tiện đáp lại.
“Ừm.”
Cái bóng đen đang ngồi xổm trong góc phòng nghe được đoạn trò chuyện của bọn họ thì thật sự không chịu đựng nổi nữa, đương nhiên gã ta biết Bùi Cửu Chi đã nhìn thấy bóng dáng của gã ta.
Nhưng gã ta không bao giờ nghĩ đến, cái tên chết tiệt này, người đứng đầu tương lai của Tiên Châu thế mà lại nhầm lẫn bóng dáng của gã ta với một tiểu yêu quái.
Nhận sai thì thôi đi, hắn còn ôm lấy nàng rồi còn khen bóng dáng của nàng đáng yêu.
Tóm lại thì chẳng lẽ là hắn đang khen ngợi gã ta sao?
Buồn nôn chết đi được.
Bóng đen nhanh chóng tránh đi, bóng dáng của gã ta biến mất trong bầu trời đêm.
Tất nhiên là Ô Tố không hề biết trong đầu của Bùi Cửu Chi đang suy nghĩ mấy thứ cổ quái gì, ngày hôm sau nàng vẫn như thường lệ rời khỏi giường rồi đi đến lớp học ở chùa Phương Huyền.
Càng gần đến ngày cử hành hôn lễ thì nàng càng có nhiều việc phải làm.
Mấy ngày nay nàng đã gặp được hầu hết mọi người trong Hoàng tộc Bùi gia, phía trên Bùi Cửu Chi còn có đến chín huynh tỷ, họ đến rồi đi rất náo nhiệt.
Kể từ khi Bùi Cửu Chi cho mưa xuống thanh lọc tà khí bên trong Vân Đô thì ở bên trong thành không còn xuất hiện những chuyện kỳ lạ nữa.
Nhưng ai cũng đều biết trước khi bắt được thủ phạm thì Vân Đô vẫn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Sau này, Vấn Duyên đã tính toán kết quả quẻ bói cho phu thê của đại Công chúa.
Bà ấy nhìn một chữ “Đoạn” sáng chói trên quẻ bói mà vô cùng phiền não.
“Không ngờ được kết quả lại là thế này.”
Vấn Duyên thở dài.
“Mang kết quả luận giải quẻ bói này đến phủ Công chúa đi.”
Vấn Duyên đưa văn bói cho tiểu hòa thượng.
Cũng vừa khéo đêm hôm đó tại phủ Công chúa tổ chức yến tiệc, có mấy người của Bùi gia cũng được mời dự yến tiệc.
Đương nhiên trong số khách mời đó không bao gồm Thái tử điện hạ, nhưng nàng ấy có mời Ô Tố và Bùi Cửu Chi.
Nếu là bình thường thì Bùi Cửu Chi sẽ thẳng thắn từ chối lời mời đến những buổi yến tiệc như thế này.
Nhưng khi hắn đưa Ô Tố trở về Nhật Nguyệt các thì đột nhiên Ô Tố lại muốn hắn đưa nàng đến phủ Công chúa.
Xe ngựa đi từ chùa Phương Huyền về Nhật Nguyệt các, trên đường đi sẽ đi qua gần phủ Công chúa.
Ô Tố cảm nhận được hơi thở của Tử thần đang ở gần đây.
Nàng nghĩ rằng tiểu điện hạ đến phủ Công chúa ăn tối, nàng cũng đi cùng thì cũng hợp lý thôi.
Thế là nàng nói nàng muốn đến thăm phủ Công chúa xem sao cho nên Bùi Cửu Chi cũng đi cùng với nàng đến đó.
Lời đồng ý này khiến công chúa vô cùng kinh ngạc nên vội vàng sai người ra ngoài phủ đón họ.
Hai bên con đường lớn ở trong phủ Công chúa trồng rất nhiều cây bạch quả.
Ô Tố cùng Bùi Cửu Chi sánh bước đi dưới những gốc cây bạch quả, những cánh hoa bay lả tả rơi xuống trong ánh hoàng hôn.
“Sao đột nhiên nàng lại muốn đến phủ Công chúa?”
Bùi Cửu Chi nắm lấy bàn tay của nàng hỏi.
“Bởi vì...”
Ô Tố cẩn thận suy nghĩ, nàng không biết nên bịa ra lý do gì đây.
Bùi Cửu Chi khẽ đảo mắt nhìn nàng, hắn đang đợi xem nàng sẽ bịa ra cái lý do thú vị gì.
Nhưng vào lúc này thì Ô Tô ngày càng đến gần mùi tử khí hơn.
Nàng giơ tay lên lấy một mảnh giấy trắng được giấu giữa những đóa hoa màu trắng xuống.
Mùi tử khí tỏa ra từ trên mảnh giấy, sự chú ý của Bùi Cửu Chi nhanh chóng chuyển sang mảnh giấy trắng đó, hắn hỏi.
“Đây là...”
Đây cũng là lần đầu tiên mà Ô Tố gặp được một đồ vật không có sinh mệnh nhưng lại có thần thức, nàng chỉ nghĩ rằng là do mình vô tình nhặt được.
Nàng nói với Bùi Cửu Chi.
“Ta không biết, vừa giơ tay lên thì ta đã chạm phải nó rồi, rất có thể là do người khác tùy tiện vứt nó ở đây thôi.”
“Mấy thứ đồ vật bên ngoài rất bẩn, nàng đừng tùy tiện nhặt lên.”
Bùi Cửu Chi lấy mảnh giấy trong tay Ô Tố ra.
Ô Tố xác nhận rằng bên trong mảnh giấy đó chứa đựng một nguyện vọng vô cùng mãnh liệt.
Nàng vừa định mở miệng đòi lại thì đã thấy Bùi Cửu Chi cụp mắt xuống mở mảnh giấy đó ra.
Thứ viết trên mảnh giấy đó chính là văn bói của chùa Phương Huyền, phía sau văn bói đó còn có một dòng chữ quen thuộc: “Đoạn”.
Tất nhiên Bùi Cửu Chi nhận ra chữ viết trên đây chính là nét chữ của Vấn Duyên, bà ấy chính là thầy của hắn.
“Là thầy sao?”
Giọng điệu của Bùi Cửu Chi có hơi nghi ngờ.
“Hôm nay thầy gửi văn bói đến phủ Công chúa.”
Ô Tố nói.
Nàng nhanh chóng cảm ứng được với thần thức trên mảnh giấy và trò chuyện với nó.
Thần thức còn sót lại trong mảnh giấy hét lên với nàng.
“Không, không, không, đừng vứt ta đi, đây là nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho ta.
Ta phải đến được phủ Công chúa, ta bay, vù vù vù, sau đó ta bị vướng lên cây rồi!”
Ô Tố: “...”