Mà lúc này, Ô Tố không hề biết rằng Bùi Cửu Chi - người chủ trì trận pháp trong điển lễ tế trời đang mở mắt ra, cơ thể khẽ nhúc nhích.
Đại Công chúa ở bên cạnh cũng chú ý đến hành động khác lạ của hắn.
Nàng ấy mở miệng khuyên giải: “Cửu Chi, đêm qua ngươi dẫn theo Vân Vệ tìm được thi thể bị yêu quái giết rồi sao?”
“Phải.” Vốn dĩ Bùi Cửu Chi chỉ muốn điều tra chuyện bản thân bị ám hại, không ngờ rằng lại gặp phải chuyện còn nghiêm trọng hơn.
Hai chuyện này chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó, dù sao thì ở trong phòng của thầy điều hương cũng có dấu vết của tà khí.
“Cửu Chi, thật sự phiền hà cho ngươi khi vừa phải chủ trì trận pháp lại còn phải để ý đến những chuyện khác nữa.”
Đại Công chúa lại nói: “Chuyện này ta đã biết, cũng đã nhờ Hứa đại nhân của Hoàng Thành ti điều tra, ngươi không cần lo lắng nữa, cứ yên tâm chủ trì trận pháp là được.”
“Hoàng tỷ, ta đã giao toàn quyền điều tra chuyện này cho Phó đại nhân thống lĩnh của Vân Vệ rồi, chuyện này… Tỷ không cần phải nhọc lòng đâu.”
Giọng nói của Thái tử bỗng truyền ra từ bên trong trận pháp.
Ngoài người chủ trì trận pháp ra thì còn lại đều là các sứ giả được Vân Đô mời đến từ khắp nơi.
Thấy hai người đại Công chúa và Thái tử đang đối đầu nhau gay gắt, ai nấy đều không dám lên tiếng khuyên giải.
Vốn dĩ đại Công chúa và Thái tử đã bất hòa nhiều năm, ngay cả Thánh thượng cũng không chắc chắn việc lựa chọn người truyền ngôi sau này nên vị trí của Thái tử cũng không hề vững chắc.
Bùi Cửu Chi nghe đôi bên tranh luận như vậy cũng biết rằng nếu cứ mãi đùn đẩy qua lại chuyện yêu quái ở Vân Đô gây hại cho dân như thế thì không thể nào nhanh chóng phá án được.
Ngặt nỗi hắn chủ trì trận pháp thì quả thật không thể thoát thân được.
Xem ra chỉ có thể dựa vào lá bùa Thanh Điểu này tiếp tục điều tra thôi, Bùi Cửu Chi nghĩ như vậy.
Hắn không quan tâm đến cuộc tranh luận của đại Công chúa và Thái tử.
Lúc hai người họ đang lời qua tiếng lại thì thần thức của hắn đã chìm vào trong trận pháp, chuyên tâm thu nạp năng lượng của Tiên Châu truyền đến.
Một chút thần thức còn sót lại thì tiếp tục điều khiển Thanh Điểu hành động ở bên ngoài.
*
Nghe nói Thanh Điểu kia cuối cùng cũng phát hiện thi thể.
Mấy ngày gần đây Ô Tố có phần hoảng hốt, chẳng biết tại sao nàng lại thấy hơi sợ Bùi Cửu Chi, hắn giống như biển cả sâu thẳm không lường được, bất kỳ lúc nào cũng có thể nuốt chửng nàng.
Ô Tố chỉ từng có cảm giác này vào đêm hôm đó ở Quan Lan các, dù nguy hiểm nhưng lại khiến cho người ta không có cách nào tự kiềm chế được.
Ô Tố không muốn gặp lại tiểu Thanh Điểu kia nữa, nhưng qua năm ngày, trong lúc nghỉ ngơi thì nàng vẫn nhìn thấy bóng dáng của nó.
Nàng tựa vào bên cửa sổ, cúi đầu nhìn bức thư mà Trần Vu gửi cho nãi nãi của nàng ấy.
Trần Vu bảo rằng nàng ấy đã nhìn thấy hoa đăng ở Vân Đô và còn muốn dành chút thời gian đi dạo phố xá.
Ngày Trần Vu chết, đèn đuốc sáng ngời nhưng nàng ấy cũng không đợi được điển lễ tế trời của Vân Đô.
Ô Tố cụp mắt, yên lặng nhìn dấu vết vụng về ở trên mặt giấy, tính toán xem ngày nào nên xuất hành.
Bùi Cửu Chi đáp xuống bàn sách của nàng rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỏm lông trên đầu cũng lắc lư theo.
Ô Tố nhận ra muộn màng, lúc cất phong thư mới phát hiện hắn đã đến.
“Tiểu điện hạ…” Ô Tố nhỏ giọng, có chút bối rối nói: “Ngài đến đây làm gì vậy?”
Bùi Cửu Chi biến hình ở trước mặt Ô Tố.
Nếu trong Tĩnh Vương phủ chỉ có một người đầy tớ mà hắn có thể nói chuyện thì hắn sẽ dứt khoát đến tìm nàng để hỏi tin tức.
“Buổi tối năm hôm trước, nàng có nhìn thấy ai rời khỏi Tĩnh Vương phủ không?” Bùi Cửu Chi hỏi.
“Ta ở trong phòng, không biết có ai...” Hàng lông mi dài của Ô Tố khẽ rung, nàng dịu dàng đáp: “Tiểu điện hạ, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ô Tố thầm nghĩ trong lòng vị tiểu điện hạ này đúng là bận rộn thật.
Chuyện đêm hôm đó có người mạo phạm khách quý trong Quan Lan các cũng là hắn điều tra, sao đến cả chuyện khu vực gần Tĩnh Vương phủ có người chết mà hắn cũng muốn điều tra thế?
Hắn chăm chỉ như vậy thì Vân Vệ và Hoàng Thành ti ở Vân Đô há chẳng phải đều mất chén cơm sao?
Bùi Cửu Chi nhìn chằm chằm hàng lông mi dài khẽ run rẩy của nàng, thấp giọng nói.
“Bên ngoài Tĩnh Vương phủ có một cô nương chết, theo như những gì trước mắt điều tra được thì có thể đoán rằng đã có người trong Tĩnh Vương phủ ghé qua ngôi nhà ở phía Tây Vân Đô của nàng ấy sau khi nàng ấy chết.”
Ô Tố nhớ đến ngọn đèn lồng hình con thỏ mà nàng đã làm mất ở nhà Phương Tú Chi.
Đó là đèn lồng hình con thỏ vô cùng tinh xảo, không phải là loại gia đình bình thường có thể dùng được.
Cũng bởi vì chất lượng đèn lồng hình con thỏ tốt nên Ô Tố mới giữ lại dùng.
Không ngờ rằng bọn họ còn có thể dựa vào cái đèn đó mà điều tra đến Tĩnh Vương phủ.
Ô Tố không muốn bản thân bị bại lộ, hành động nàng rời khỏi Tĩnh Vương phủ quá kỳ lạ.
Huống chi nàng cũng là yêu, lỡ như bị hiểu lầm là nàng giết người thì làm sao đây?
“Tiểu điện hạ, ta không biết gì cả.” Ô Tố nhẹ nhàng nói.
“Hôm đó ta ở trong phòng nghỉ ngơi, làm sao biết được có ai đi ra ngoài chứ.”
Nàng vừa dứt lời thì Vệ Lệ đẩy cửa bước từ ngoài vào trong phòng của nàng.
Bùi Cửu Chi thoắt cái biến lại thành Thanh Điểu nhưng Vệ Lệ vẫn nhìn thấy có một bóng người thoáng qua trước mắt.
Nàng ta dụi mắt một cái, nhìn chằm chằm Ô Tố rồi nói: “Ô Tố, có phải ngươi giấu người khác ở trong phòng không.”
Vệ Lệ tin chắc vừa nãy đứng kế bên Ô Tố là một nam tử cao to.
Vị nam tử đó mặc một bộ y phục màu trắng, tuy rằng chỉ trong chốc lát nên không kịp nhìn rõ hình dáng nhưng nhìn đường nét thì biết rằng người đó vô cùng tuấn tú.
“Không có.” Lông mi của Ô Tố hơi rủ xuống.
Vệ Lệ nghi ngờ đi một vòng quanh phòng của nàng.
“Ô Tố, mấy ngày nay ngươi kỳ lạ lắm nhé, tối mấy hôm trước ta đến gõ cửa phòng ngươi mà ngươi cũng không lên tiếng.”
Vốn dĩ đêm hôm đó Vệ Lệ đã nhận được thư hẹn gặp do nhân tình của nàng ta đưa đến.
Nàng ta muốn rời khỏi Tĩnh Vương phủ nhưng lại không dám đi đường đêm khuya một mình.
Vệ Lệ muốn Ô Tố đưa nàng ta xuất phủ, buổi tối đến gõ cửa phòng của nàng nhưng mà mãi cũng không thấy trả lời.
Thế nhưng cũng chính ngày hôm đó bên ngoài Tĩnh Vương phủ có người chết nên Vệ Lệ cảm thấy thật may mắn khi bản thân đã không ra ngoài.
Có điều, nàng ta không biết một việc.
Chính là vì tên nhân tình làm thị vệ của nàng ta chểnh mảng trong nhiệm vụ của mình nên không phát hiện điều bất thường ở cầu vòm gần đó, cho nên mới khiến cho Phương Tú Chi một mình rơi vào trong tay của đám yêu quái.
Ô Tố chống cằm, nghiêng đầu, lông mi dài khẽ run, nàng hy vọng Thanh Điểu kia ở bên cạnh không có lỗ tai dài.
“Do ta ngủ say quá.” Ô Tố nhẹ nhàng nói: “Ngươi đến tìm ta có việc gì sao?”
“Hình như Lục quản sự muốn đuổi ngươi ra khỏi Tĩnh Vương phủ, ta tới để báo cho ngươi biết một tiếng.”
Vệ Lệ biết Lục quản sự vì để bảo vệ danh tiếng của bản thân thì tất nhiên sẽ lựa chọn vứt bỏ Ô Tố.
“Ô Tố, sắp rời xa ngươi rồi, ta có chút không nỡ.” Vệ Lệ áp sát người lại.
Ô Tố không thích tiếp xúc quá gần với người khác nên nghiêng người né tránh.
“Ta sẽ không rời phủ đâu.” Giọng nói của Ô Tố nhẹ nhàng.
“Nhưng mà trong phủ đều đồn ngươi và Lục quản sự...” Vệ Lệ che miệng, giả vờ kinh ngạc nói.
Lời đồn đãi này là do chính nàng ta tự nói mà, Ô Tố chăm chú nhìn Vệ Lệ, kiên định lắc đầu một cái.
Nàng tin tưởng lời tiểu điện hạ nói, khách quý của Quan Lan các muốn tìm người thì sẽ không thay đổi người ở trong Tĩnh Vương phủ.
“Ô Tố, ngươi tin tưởng Lục quản sự đến vậy sao?” Vệ Lệ trợn to mắt nhìn nàng rồi nói thêm.
Bùi Cửu Chi thật sự không nghe tiếp được nữa, hắn vẫy cánh bay lên bả vai của Ô Tố rồi nhẹ nhàng dùng móng vuốt bấu trên người nàng, tỏ ý muốn nàng đuổi Vệ Lệ đi.
Vệ Lệ vui mừng và bất ngờ khi nhìn thấy Thanh Điểu ở trên đầu vai của Ô Tố, nàng ta nói: “Ô Tố, con chim nhỏ này dễ thương quá đi, ngươi nhặt được ở đâu vậy?”
Nàng ta đưa tay ra muốn chạm vào Thanh Điểu.
Nhưng Ô Tố lại vỗ lên tay của nàng ta, nàng đứng lên, hiếm khi nàng hiểu được ý của tiểu điện hạ.
“Vệ Lệ, ta muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi quay về trước đi.” Ô Tố nhìn chằm chằm Vệ Lệ rồi nói.
“Ô Tố, ngươi...” Vệ Lệ thoáng kinh ngạc.
Ô Tố không dám đắc tội với điện hạ đại nhân, sau khi nhìn thấy Vệ Lệ rời đi, nàng bèn khóa cửa phòng lại.
“Tiểu điện hạ?” Ô Tố nghiêng đầu, thở nhẹ rồi nói: “Nàng ta đi rồi.”
Lúc nàng nghiêng đầu thì cánh môi vừa vặn lướt qua chỏm lông chim mọc dựng đứng trên đỉnh đầu của Thanh Điểu.
Cơ thể của Bùi Cửu Chi cứng đờ một lát rồi mới bay xuống khỏi vai Ô Tố.
“Đêm đó, nàng cũng không có ở Tĩnh Vương phủ?” Bùi Cửu Chi khôi phục hình dạng rồi lại hỏi.
Ô Tố yên lặng nhìn hắn, kiên trì giải thích cho bản thân: “Ta ở trong phòng.”
“Vào lúc bọn ta tìm được mẫu thân của cô nương đã chết, bà ấy vẫn luôn lẩm bẩm ‘Tú Chi quay về rồi, Tú Chi lại đi rồi, Tú Chi không cần ta nữa…’ Bà ấy được chăm sóc khá tốt, trong nhà cũng có vết tích là có người đến.”
Bùi Cửu Chi nói: “Thế nhưng cô nương đó đã chết thì ai đã đến nhà của nàng ấy, thay nàng ấy chăm sóc mẫu thân?”
“Tiểu điện hạ, cái này… Ngài đi hỏi Vân Vệ hay Hoàng Thành ti đi.”
Ô Tố chớp mắt nhìn Bùi Cửu Chi, trong mắt của nàng hiện lên vẻ dửng dưng, không hề có biểu hiện của một người đang nói dối.
“Ta chỉ là một thị nữ nhỏ nhoi thì làm sao biết được nhiều như vậy chứ?”
Bùi Cửu Chi biết ở lại đây có hỏi Ô Tố thêm thì cũng không được tin tức gì nữa, thế là hắn gật đầu với nàng một cái.
“Người chăm sóc cho mẫu thân của cô nương đó không phải hung thủ nhưng có lẽ người đó đã nhìn thấy dáng vẻ của hung thủ.”
Lúc Bùi Cửu Chi biến trở lại hình dáng của Thanh Điểu và để lại câu nói này.
Ô Tố nghĩ rằng nàng thật sự không nhìn thấy rõ, một cái bóng mờ chiếu xuống nước lúc tăm tối như vậy thì nàng làm sao biết được đó là cái thứ gì chứ.
“Tiểu điện hạ, ngài đi điều tra án đi, vị cô nương không phải chết ở dưới cầu vòm sao, ngài… Ngài xem thử trong nước chưa?”
Cuối cùng Ô Tố vẫn mở miệng, đưa tin tức mà bản thân biết nói cho hắn hay.
Bùi Cửu Chi sửng sốt, hắn nhớ hắn chưa từng nói người chết ở cầu vòm.
Hắn vỗ cánh bay đi, lượn lờ ở phía trên gian phòng của nàng một lúc nhưng rồi vẫn không bay xuống tìm nàng nữa.
Ô Tố ngồi bên cửa sổ chống cằm, nàng cứ cảm thấy bản thân có thể đã nói sai gì đó.
Nàng không được tính là thông minh, nhất thời lở miệng cũng có thể tha thứ được.
Ô Tố yếu ớt thở dài, nàng hy vọng nếu như vị tiểu điện hạ kia phát hiện manh mối thì đừng đến bắt nàng.
Ngay lúc nàng đang âm thầm phiền não, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh huyên náo.
Vệ Lệ gõ cửa phòng Ô Tố liên tục, nói: “Ô Tố, Lục quản sự tới tìm ngươi.”
Ô Tố đứng dậy, đẩy cửa đi ra, nàng thấy Lục quản sự đứng ở trong sân, trong tay đang cầm một cuốn sách ghi chép nhân sự.
“Ô Tố, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không cần ở lại Tĩnh Vương phủ nữa.”
Lục quản sự nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta đã mời quản gia Lưu đại nhân của Tĩnh Vương phủ đến, ông ta sẽ đến ký rồi cho ngươi xuất phủ.”
Sau cùng, Lục quản sự vẫn không thể chịu nổi áp lực của tin đồn nhảm ở bên ngoài nên ông ấy muốn đuổi Ô Tố đi.
Thân phận của nàng nhỏ bé, ông ấy không muốn dính líu gì với nàng.
“Ô Tố, không phải ngươi nói Lục quản sự sẽ không đuổi ngươi đi hay sao?”
Vệ Lệ và Lâm Mộng đứng ở bên cạnh, không nhịn được mà phá lên cười: “Ngươi nhìn đi, không phải Lục quản sự đã đến rồi sao?”
Ô Tố vẫn thong thả hành lễ với Lục quản sự rồi gật đầu.
Chuyện cũng đã đến nước này, nàng cũng không còn cách nào khác.
Nàng thấy lời của vị tiểu điện hạ kia hình như cũng không có tác dụng mấy.
Ô Tố tính toán, chỉ có thể nghĩ cách đi đến nhà khác để tìm một công việc khác thôi.
Nàng không biết phải làm sao, ôi thần thức của Trần Vu quá đơn thuần, nàng ấy cho nàng rất nhiều năng lượng âm dương nhưng để thực hiện nguyện vọng của nàng ấy lại hơi phiền phức.
Nhìn thấy Ô Tố ngoan ngoãn như vậy, Lục quản sự cũng thấy bất đắt dĩ, ông ấy nói: “Ô Tố, ta cũng lhết cách rồi.”
“Lục quản sự, ông cũng chỉ vì bảo vệ danh tiếng của ông và Ô Tố thôi.” Giọng nói dứt khoát của Vệ Lệ vang lên ở một bên.
Không lâu sau, quản gia Lưu đại nhân được Lục quản sự mời tới cũng đi vào trong sân.
Lục quản sự chỉ quản lý chuyện bên phía Tây Uyển của bọn họ, quyền lực không so được với Lưu đại nhân cai quản toàn bộ sự vụ của Tĩnh Vương phủ.
“Lưu đại nhân, hôm nay ta muốn đuổi một thị nữ.”
Lục quản sự hành lễ nói: “Lúc trước ngài có nói thay đổi người ở bên trong Tĩnh Vương phủ đều phải thông qua sự đồng ý của ngài, thế nên bây giờ ta mới mời ngài đến đây.”
Lưu đại nhân vừa nghe thì hoảng hốt, xém chút nữa đã giơ tay bịt miệng Lục quản sự lại.
“Lục Tương, ngươi đừng nói như vậy, hôm nay dù cho cô nương này có phạm phải tội lớn thì nàng cũng không thể rời khỏi Tĩnh Vương phủ.”
“Chuyện này...” Lục quản sự thoáng kinh ngạc, Lưu đại nhân vội vàng dắt ông ấy ra ngoài viện.
Ông ta thấp giọng cảnh cáo: “Lục Tương, chuyện này khó giải thích nhưng Cửu điện hạ đã căn dặn như vậy.”
“Cửu điện hạ...” Lục Tương vừa nghe đến Bùi Cửu Chi cũng bị dọa sợ đến nỗi nói lắp bắp.
“Ngài ấy, ngài ấy, ngài ấy… Ngài ấy lo chuyện của Tĩnh Vương phủ làm gì?”
“Chuyện của Cửu điện hạ, chúng ta là bề tôi thì dám hỏi sao?” Lưu đại nhân khẽ thở dài.
“Có thể là cái đêm ngài ấy tham gia yến tiệc ở Quan Lan các đã xảy ra chuyện gì đó, ngài ấy ra lệnh cho ta điều tra trong phủ xem có vật phẩm bị rơi mất không nhưng ta không tra ra được.”
“Được rồi, trước khi Cửu điện hạ chưa hạ lệnh thì người trong Tĩnh Vương phủ không được thiếu bất kỳ ai.” Lưu đại nhân chắp tay nói.
“Ở trong phủ đồn thổi chuyện của ta và Ô Tố cô nương có mối quan hệ không trong sáng nhưng thật sự là không có chuyện này.”
Lục quản sự cũng có chút bất lực nói: “Nhưng mà miệng người đáng sợ, ta cũng không còn cách nào khác.”
“Ai dám nói nữa, ta sai người vả miệng của kẻ đó.” Lưu đại nhân phẫn nộ nói.
“Cả ngày chỉ biết lan truyền tin đồn nhảm, tùy tiện suy đoán người khác, nếu như để ta biết được là ai lan truyền tin đồn này thì ta nhất định sẽ phạt nặng.”
Vốn dĩ Ô Tố đã đi vào phòng sắp xếp xong đồ đạc của bản thân rồi nhưng rất lâu sau đó Lục quản sự và Lưu đại nhân mới cùng nhau quay lại trong viện.
“Ô Tố, ngươi không cần đi đâu cả.” Lưu đại nhân mở miệng, liếc Ô Tố một cái.
Tướng mạo của Ô Tố cũng không xuất sắc, quả thật không giống với dáng vẻ sẽ có chuyện gì đó với Lục quản sự.
Trong Tĩnh Vương phủ không thiếu các cô nương xinh đẹp, Lục quản sự tội gì phải tìm đến nàng.
“Quy định trong phủ không cho phép đuổi người đi, nếu như để ta phát hiện vẫn còn kẻ lan truyền những tin đồn nhảm này nữa thì ta sẽ phạt nặng.”
Ánh mắt sắc bén của Lưu đại nhân quét qua từng người một ở trong viện.
Ông ta dẫn theo Lục quản sự trực tiếp rời đi, Ô Tố ôm tay nải ở trong lòng, có chút bối rối.
“Ô Tố, vận may của ngươi đúng là tốt thật đấy.”
Vệ Lệ lại mở miệng, nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Đừng nói ngay cả Lưu đại nhân cũng...”
Lâm Mộng vội vàng bụm miệng của nàng ta lại.
“Vệ Lệ, ngươi đừng có nói nữa, không phải Lưu đại nhân đã nói rồi sao, ai nói ‘sự thật’ này nữa thì ngài ấy sẽ phạt nặng người đó, răn đe rất rõ đó.”
Hai người nói móc nói mỉa mấy lời quái gở một chặp nhưng Ô Tố cũng không để ý lời nói bóng gió của bọn họ.
“Lưu đại nhân như vậy quả thật không ổn, miệng mọc ở trên người người ta cũng không thể cắt đi được.”
Ô Tố gật đầu, tán đồng quan điểm của Vệ Lệ và Lâm Mộng.
Chẳng biết vì sao giọng điệu của nàng bình tĩnh, giọng nói vừa dịu dàng lại trong trẻo lạnh lùng, nhưng lọt vào tai của hai người họ thì lại có chút ý tứ ngầm uy hiếp.
Vệ Lệ cúi đầu, sờ lên miệng của nàng ta một chút, lo sợ sẽ bị người ta cắt bỏ.
Ô Tố lẳng lặng nhìn hai người họ rồi lại nghĩ đến vụ án mà tiểu điện hạ đang điều tra.
Thế là nàng hỏi: “Vệ Lệ, tối hôm đó ngươi đến tìm ta làm gì?”
“Ta có hẹn ra ngoài với A Tồn, A Tồn đã đứng ở bên ngoài Tĩnh Vương phủ đợi ta, một mình ta không dám đi đường khuya nên muốn gọi ngươi đến đi cùng với ta.”
Vệ Lệ ngẩng đầu lên nói: “Ai mà biết ngươi lại lén lén lút lút, cũng không trả lời ta, hết cách nên ta đành để A Tồn đợi ở bên ngoài cả nửa ngày trời.”
A Tồn chính là tên thị vệ nhân tình của nàng ta, làm một thống lĩnh không lớn không nhỏ ở trong đội ngũ của Vân Vệ, cũng được tính là một vị quan nhỏ.
Lúc nói đến A Tồn, trên mặt của Vệ Lệ hiện lên vẻ ngọt ngào, nàng ta cúi đầu, vuốt ve mái tóc dài rũ xuống ở trước ngực.
“A Tồn của ngươi không cần phải canh gác đường phố sao...” Ô Tố nhớ đến cây cầu vòm không người ở bờ sông, nàng nhẹ giọng hỏi.
“A Tồn là thống lĩnh, không cần phải tự mình đi làm chuyện này!”
Vệ Lệ chợt đứng dậy, quát Ô Tố: “Ô Tố, ngươi đừng có mà nói bậy!”
Ô Tố yên lặng chớp mắt nhìn Vệ Lệ, Lâm Mộng ở một bên lên tiếng nói.
“Ô Tố, có phải ngươi ghen tị Vệ Lệ có quen biết với nam tử ở bên ngoài không?”
Ô Tố nghiêng đầu, thấy hơi nghi ngờ.
Nam tử thì là nam tử thôi, nam tử có điểm đặc biệt gì sao?
Được bọn họ treo nơi vành môi, có lúc thì là tình nhân thân mật, có lúc lại là mượn cớ chê bai người khác.
“Bản thân ngươi phụ thuộc vào nam tử thì cũng thôi đi, lại còn hiểu lầm Vệ Lệ cũng giống như ngươi, hai người họ yêu đương bình đẳng thì sao chứ?”
Lâm Mộng dỗ dành Vệ Lệ đang bật khóc, tức giận trừng mắt nhìn Ô Tố.
Ô Tố nheo lại mắt, đưa khăn cho Vệ Lệ lau nước mắt.
Chiếc khăn bị Vệ Lệ quăng xuống đất, nàng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, lại không biết nên an ủi thế nào chỉ đành xoay người trở về phòng.
Loài người thật phiền phức.
Ô Tố tự mình rút ra kết luận như vậy.
Cuộc sống bình yên của nàng kéo dài được mấy ngày, Thanh Điểu được đặt tên là tiểu điện hạ cứ không ngừng bay qua, hỏi nàng về tin tức của người trong Tĩnh Vương phủ.
Ô Tố cảm thấy hắn như vậy quá cực khổ.
Vì vậy nàng xung phong nhận việc đến quét dọn ở cửa chính của Tĩnh Vương phủ - nơi không ai nguyện ý đến quét dọn, mỗi ngày thay hắn nhìn xem có ai ra vào không.
“Nhìn đi, tiểu điện hạ, Tĩnh Vương phủ của chúng ta rất tuân thủ quy định, mỗi một người ra vào đều vô cùng bình thường.”
Ô Tố ôm chổi, nhỏ giọng nói trước mặt của Thanh Điểu.
Thấy xung quanh không có ai, Bùi Cửu Chi biến lại hình người ở trước mặt của Ô Tố rồi nói với nàng: “Ta phải rời đi vài ngày.”
Ô Tố thầm nghĩ còn có chuyện tốt như này sao.
Bùi Cửu Chi yên lặng nhìn nàng, mấy ngày gần đây hắn cũng có thăm dò tính cách của Ô Tố, nàng yên lặng đến mức không giống con người, có lúc lại có chút ngây ngô.
Ví dụ như hắn đã đoán được đêm hôm đó nàng đã rời khỏi Tĩnh Vương phủ, nàng nói dối mà mặt không đổi sắc nhưng lại lỡ lời tiết lộ ra.
“Tiểu điện hạ, người đi đi.” Âm cuối của Ô Tố lên cao, rõ ràng nàng cảm thấy đây là chuyện tốt.
“Đêm hôm đó, là nàng đã đến nhà của Phương Tú Chi, thay nàng ấy chăm sóc mẫu thân?” Bùi Cửu Chi nhìn vào mắt của Ô Tố rồi hỏi.
Trong ánh mắt của hắn có sự lạnh lùng, sắc bén, tựa như một thanh bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ, Ô Tố kinh ngạc, cây chổi ở trong lòng đổ xuống đất.
“Ta không có.” Nàng vẫn còn chối, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.
“Ô Tố, nàng không nên nói dối ta.” Bùi Cửu Chi cúi người, giúp nàng nhặt cây chổi tre ở dưới đất lên.
Giọng nói thâm trầm của hắn truyền đến, lọt vào tai của nàng.
Ô Tố sửng sốt thật lâu, cuối cùng là gật đầu một cái.
“Nàng ấy chết rồi nhưng mẫu thân phải uống thuốc, nếu không uống thuốc thì mẫu thân của nàng ấy cũng sẽ chết.”
Cho nên nàng chỉ có thể đi suốt đêm, thay Phương Tú Chi sắc thuốc cứu mạng mẫu thân nàng ấy.
Bùi Cửu Chi gật đầu với nàng, tư thái của hắn vẫn hời hợt và xa vời như cũ.
“Tiểu điện hạ, ta xin lỗi.” Ô Tố nói.
“Không sao.” Thân hình của Bùi Cửu Chi biến đổi, hắn biến lại thành dáng vẻ của Thanh Điểu.
Dựa theo tin tức mà Ô Tố đưa cho, hắn đã theo dõi tà khí liên tục ở chỗ cầu vòm bên sông lớn kia.
Dưới đáy sông, hắn phát hiện một vết nứt trên phong ấn của Vân Đô.
Phía dưới Vân Đô có vô số tà ma bị trấn áp, yêu quái làm bị thương người dân chắc là thoát được từ chỗ vết nứt đó.
Ý thức bản thể của hắn đã chìm vào trong trận pháp khai thông giữa điển lễ tế trời và Tiên Châu, còn thừa lại một chút thần niệm yếu ớt cũng nên đi xử lý chuyện quan trọng thôi.
Thanh Điểu thong thả bay đến Vân Ly cung của Vân Đô, Ô Tố nhìn theo bóng dáng của hắn bay xa dần.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, tiểu điện hạ cuối cùng cũng đi rồi.
Ngày đầu tiên Bùi Cửu Chi rời đi, Ô Tố phá lệ ra sức làm việc.
May mắn là nàng gặp được một con vật nhỏ sắp chết, thu được một ít năng lượng âm dương.
Lại cộng thêm phần đã lấy được ở chỗ Phương Tú Chi lúc trước, nàng đã ăn rất no nê.
Nhưng mà cuộc sống thanh tịnh của nàng cũng không kéo dài lâu.
Hai ngày sau, người của Vân Vệ lại đến nữa.
Người đến là đại thống lĩnh Phó Chu, theo sau hắn ta còn có đội ngũ Vân Vệ, tiếp theo đó là A Tồn thị vệ nhân tình của Vệ Lệ.
Phó Chu dẫn người tới thăm, chư vị quản sự của Tĩnh Vương phủ vội vàng nghênh đón.
Quản gia Lưu đại nhân cúi thấp người, quỳ xuống đất, cung kính hỏi: “Phó đại nhân, cho hỏi có gì căn dặn?”
Phó Chu nghịch ngọn đèn lồng hình con thỏ còn một nửa ở trong tay, nửa còn lại nằm ở chỗ Hoàng Thành ti.
Hắn ta cười khẩy một cái: “Đèn lồng hình con thỏ này không phải là món đồ mà người chết Phương Tú Chi ở bên ngoài Tĩnh Vương phủ có thể dùng nổi.”
“Dựa theo điều tra của bọn ta thì bọn ta suy đoán hung thủ sau khi giết hại Phương Tú Chi đã đi đến nhà của nàng ấy, tâm lý thay đổi thế nào đó rồi lại thay Phương Tú Chi chăm sóc mẫu thân, nhưng hắn ta không cẩn thận đã làm rơi đèn lồng của bản thân.”
“Căn cứ vào tin tức mua bán của cái đèn này thì chiếc đèn này được một thị nữ ở trong Tĩnh Vương phủ của ngươi mua.”
Phó Chu đứng dậy, nghiêm nghị nói với Lưu đại nhân: “Dẫn ta đến tìm nàng ta.”
Không lâu sau, thị nữ vô tội quỳ dưới đất khóc tỉ tê.
“Đại nhân oan uổng quá, thật sự không phải là ta...!Ta xem hội đèn lồng xong đã ném nó đi rồi.”
Nhiều người làm của Tĩnh Vương phủ cũng vây xung quanh nhìn Phó Chu bắt người, Vệ Lệ cũng tới góp vui.
Nàng ta nhìn thấy người tình của nàng ta đang đứng ở trong đội ngũ của Vân Vệ thì mỉm cười ngượng ngùng với hắn ta.
Phó Chu nâng đèn lồng hình con thỏ ở trong tay, toát ra khí thế lấn át đến mức không thở nổi.
“Vậy ngươi cũng phải nói cho rõ, là ai đã nhặt cái đèn này lên.”
“Ta, ta, ta...!Ta thật sự không biết!”
Thị nữ vô tội cật lực lắc đầu, bị dọa sợ đến mức nước mắt rơi đầy gò má: “Ta ném rồi, ai mà biết có người sẽ nhặt lên chứ?”
Tầm mắt của Vệ Lệ bị tiếng khóc của thị nữ thu hút, nàng ta nhìn thấy ngọn đèn lồng đang nằm trong tay của Phó Chu.
Một ý nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu của nàng ta.
Nàng ta nhớ ra có một người mặc đồ trắng, tóc đen bù xù từng cầm cái ngọn đèn lồng đáng thương này quay trở về nhà.
Trong lòng nàng ta xuất hiện một lòng can đảm không tên, Vệ Lệ nhào lên phía trước, té khụy dưới đất.
“Bẩm đại nhân, ta biết là ai đã nhặt ngọn đèn lồng này.” Giọng nói của Vệ Lệ trong trẻo như tiếng chim hoàng anh hót, nàng ta run rẩy nhưng lại vô cùng kiên định.
“Là thị nữ sống cùng một viện với ta, tên là Ô Tố.”