Như đã nói từ trước, nhà nghỉ này được trang trí rất xa hoa tinh tế, ngay cả phòng tắm cũng lắp kính một chiều để khách vừa ngâm bồn vừa thong dong ngắm cảnh đẹp trên núi.
Nhưng bây giờ là ban đêm, từ cửa sổ phòng tắm nhìn ra ngoài chỉ thấy toàn cây cối đen sì, lá cây lao xao trong gió, thỉnh thoảng đập vào cửa kính hệt như móng vuốt của một loại sinh vật quái dị nào đó.
Xa hơn là mấy chiếc đèn lồng đỏ dưới mái hiên, vì bên trong thắp nến nên không bị ảnh hưởng bởi mất điện, tỏa ra ánh sáng lờ mờ tựa như ma trơi trôi nổi.
Cũng giống hệt ban đêm trong chuyện ma có khuôn mặt mọc ra từ sau ót nữ sinh.
Đường Cửu không kịp mặc quần áo, cứ thế trần truồng vèo một cái lao ra phòng tắm nhào lên giường rồi kéo chăn trùm kín mít.
Phắc phắc phắc, homestay cao cấp thế này sao tự dưng lại mất điện chứ!!!
Đường Cửu đang run rẩy than thở thì chuông điện thoại bất thình lình vang lên không hề báo trước, dọa hắn suýt gào toáng lên!
Đợi chừng hai mươi giây, Đường Cửu mới miễn cưỡng thò đầu ra, dùng chăn bọc kín mình rồi từ từ nhích tới đầu giường vớ lấy điện thoại đang đổ chuông dồn dập: "......!A lô?"
Người bên kia có vẻ hơi kinh ngạc khi nghe thấy giọng run lập cập của hắn: "A lô? Điền Hân, tôi là Tưởng Minh đây, cậu vẫn ổn chứ?"
"Tôi không sao." Đường Cửu cố gắng tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì, "Sao thế?"
"Là thế này, hệ thống điện của khu nhà đột nhiên bị trục trặc, giờ còn đang sửa gấp, chắc phải một hai tiếng nữa mới xong." Tưởng Minh áy náy nói, "Trong tủ có nến đấy, thắp lên xài tạm đi."
Thôi dẹp đi, thà không thắp còn hơn!
"Ừm, tôi biết rồi." Đường Cửu nói, "Không có gì nữa thì tôi ngủ trước đây."
"Ừ, cậu nghỉ ngơi sớm đi!" Tưởng Minh vội vã chúc ngủ ngon rồi cúp máy.
Đường Cửu chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng rồi ném tới đầu giường, sau đó cấp tốc chui vào chăn.
Đang là mùa hè, trùm kín chăn thực sự nóng phát điên, Đường Cửu xoắn xuýt nửa ngày, quấn chặt cả người và sau ót, chỉ chừa lại cái mũi để thở, sau đó nhắm mắt lại hy vọng sẽ sớm ngủ thiếp đi, trong lòng thầm nhủ:
Không có ma......!Đều là giả thôi......!Chẳng có gì phải sợ cả......
"Cộc, cộc, cộc——"
Đệt!!!
Lông tơ khắp người Đường Cửu dựng đứng lên, túm chăn trùm kín đầu.
Hắn nín thở cắn răng lắng nghe, chỉ nghe tiếng đập cửa dần im bặt, nhưng tiếp theo cửa lại nhẹ nhàng mở ra, có tiếng bước chân thình thịch từng bước đi vào phòng.
......!Chắc không phải ma nữ lộn ngược đầu kia tới đây chứ???
Đường Cửu đã sợ đến sắp khóc, ôm chăn mền run lẩy bẩy, sau đó cảm giác có vật gì đó sờ soạng ngoài chăn.
Hắn đang muốn gào thét thì một giọng nói quen thuộc vang lên: "Điền Hân, là tôi đây."
Đống chăn trên giường không run rẩy nữa, chốc lát sau vén lên một góc nhỏ, sau đó một cái đầu thò ra thăm dò.
Dưới ánh trăng lờ mờ xuyên qua cửa sổ có thể thấy rõ người đứng cạnh giường là Trang Hoàn.
Y ngồi xổm xuống nhìn Đường Cửu với vẻ áy náy: "Xin lỗi, làm cậu sợ à?"
Đường Cửu thở hắt ra.
Mặc dù vừa bị dọa hết hồn nhưng khi thấy Trang Hoàn đã đỡ hơn nhiều, nếu không đêm nay hắn đừng hòng ngủ ngon.
"Anh vào bằng cách nào?"
"Cửa không khóa kỹ." Trang Hoàn nói, "Tự dưng mất điện, tôi nghĩ cậu nghe mấy chuyện ma kia sẽ sợ nên tới xem thử."
Đường Cửu nhớ mang máng hình như sau khi vào phòng hắn vội vã đi tắm nên không khóa kín cửa.
"Đúng là tôi hơi sợ thật." Lúc này không còn đoái hoài gì tới thể diện, Đường Cửu thử hỏi dò, "Vậy....!tôi đến ngủ nhờ phòng anh được không? Tôi ngủ trên ghế sô pha hoặc dưới đất đều được cả!"
Trang Hoàn cười: "Được chứ."
Bác sĩ Trang quả nhiên là người tốt mà!!
"Anh đợi tôi một lát, tôi chưa mặc quần áo." Đường Cửu ngại ngùng nói, "Áo ngủ tôi để trong phòng tắm, phiền anh lấy dùm tôi được không?"
Trang Hoàn cũng đã đoán được tình hình lúc nãy, vừa buồn cười lại vừa đau lòng, đi lấy áo ngủ cho Đường Cửu, hắn cấp tốc mặc vào rồi nhảy xuống giường: "Đi đi đi!"
Trang Hoàn dừng lại lấy điện thoại ra ấn một cái đưa cho hắn: "Còn một chuyện......!Tôi cảm thấy cậu cũng nên biết."
Đường Cửu cầm điện thoại xem, trên màn hình là một nhóm Wechat, nội dung trò chuyện như sau:
Tưởng Minh: Cúp điện rồi, Hạo Tử chuẩn bị xong chưa?
Phương Chu: Huynh đệ nhất định phải mã đáo thành công đấy nhé! Vì giúp cậu mà tớ bị chuyện ma hù chết rồi, mẹ nó giờ nằm trong chăn cũng không dám nhúc nhích nữa!
Triệu Gia Hạo: Tớ đi đây! Chờ tin tốt của tớ nhé!
Đường Cửu: "......"
Trang Hoàn lấy lại điện thoại, cố che giấu vẻ đắc ý trên mặt: "Đi thôi."
"Chờ chút," Đường Cửu lộ ra một nụ cười thân thiện, "Tôi có quà cho anh ta đây."
Năm phút sau, Triệu Gia Hạo dùng thẻ chìa khóa dự phòng mà Tưởng Minh đưa cho để mở cửa.
Đây là kế hoạch bọn họ đã sắp đặt sẵn, Điền Hân nhát gan, buổi tối kể chuyện ma hù cậu rồi cố ý cúp điện, nhất định cậu sẽ sợ hãi nấp trong chăn run rẩy! Lúc này sự xuất hiện của hắn giống như chúa cứu thế đối với Điền Hân, đến lúc đó Điền Hân chắc chắn sẽ không còn tức giận mà chỉ khóc lóc rúc vào ngực hắn, sau đó hắn có thể ôm cậu an ủi, bầu không khí tốt còn có thể làm chút chuyện khác, chờ hôm sau Điền Hân tỉnh lại trong ngực hắn thì mọi chuyện quá khứ đều tan thành mây khói!
He he he......
Triệu Gia Hạo miên man bất định, vừa đi vào phòng ngủ vừa gọi: "Bảo bối đừng sợ, anh tới đây! Anh ——"
Còn chưa dứt lời thì dưới chân đột nhiên vấp một cái làm hắn ngã sấp mặt xuống sàn.
Ở chỗ hắn tiếp đất hình như còn dán thứ gì đó, Triệu Gia Hạo lấy điện thoại ra soi thì chỉ thấy một tờ giấy trắng, phía trên viết hai chữ to tướng bằng bút lông.
"Ngu ngục"
Triệu Gia Hạo: "............"
——
Đường Cửu đi theo Trang Hoàn về phòng y, thấy Trang Hoàn dọn dẹp ghế sô pha thì vội nói: "Để tôi tự làm được rồi, anh mau ngủ đi!"
"Tôi ngủ ghế sô pha." Trang Hoàn nói, "Cậu ngủ giường đi."
Đường Cửu ngại ngùng chối đây đẩy, hai người nhường tới nhường lui cũng không có kết quả, Đường Cửu dứt khoát nói: "Hay là ngủ chung nhé? Tôi thấy giường này rộng mà."
Trang Hoàn cũng không khách sáo nữa, tự nhiên gật đầu: "Được thôi."
Giường đúng là rất lớn, mỗi người một bên hoàn toàn không cần chen lấn.
Có người quen nằm bên cạnh Đường Cửu không còn sợ nữa, lại thêm mệt mỏi cả ngày nên vừa nằm chưa đầy năm phút đã ngủ mất.
Trang Hoàn nghiêng đầu nhìn hắn rồi nhẹ nhàng cầm điện thoại trượt mở, chỉ thấy trong nhóm chat đang nhao nhao hỏi Điền Hân đi đâu.
Trang Hoàn: Ở chỗ tôi này.
Đám người ồn ào lập tức lặng ngắt.
Tưởng Minh: Hả?? Sao cậu ấy lại ở chỗ cậu??
Trang Hoàn: Các cậu nói xem 【 Mỉm cười 】
Đám người: ......
Sau đó ai nấy đều than ngắn thở dài, biết kế hoạch đã hoàn toàn thất bại.
Về phần Điền Hân tại sao lại đi tìm Trang Hoàn thì bọn họ cảm thấy rất bình thường.
Người ta là bạn thuê chung nhà nên chắc chắn sẽ thân thiết hơn những người khác.
Tưởng Minh bảo nhân viên bật điện lên, đám người rốt cuộc giải tán ai làm việc nấy.
Trang Hoàn cất điện thoại rồi nằm xuống chuẩn bị ngủ, vừa nhắm mắt chưa bao lâu thì một cái đùi đột nhiên gác lên bụng y.
Trang Hoàn mở mắt ra, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Cũng không phải phiền chán mà là mang theo ý cười cưng chiều tựa như đã quen từ lâu.
Y nhẹ nhàng nghiêng người sang dời chân Đường Cửu xuống, kéo áo ngủ che lại bụng nhỏ cho hắn rồi đắp chăn mỏng lên.
Mặc dù thời tiết nóng nhưng vẫn phải đắp kín bụng, nếu không sẽ bị lạnh.
Đường Cửu chỉ ngoan ngoãn được một lát, chẳng biết mơ thấy gì mà lầu bầu xoay người nhích tới ôm Trang Hoàn như gấu túi.
Lần này Trang Hoàn không nhúc nhích mà chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, một tay khoác lên lưng hắn rồi lẳng lặng nhìn hắn thật lâu, khóe môi mang theo ý cười ngủ thiếp đi.
——
Đám thanh niên này bình thường không vận động, leo núi một lần thì hôm sau ngủ đến chín mười giờ còn chưa dậy nổi, nhưng bọn họ còn phải xuống núi theo kế hoạch nên Tưởng Minh buộc phải đến từng phòng gõ cửa gọi người dậy.
Nam sinh đều ngủ như lợn chết, Tưởng Minh không khách sáo cầm thẻ chìa khóa mở cửa vào gọi, cuối cùng mới đến phòng Trang Hoàn.
"Dậy đi!" Tưởng Minh lớn tiếng nói, "Trang nhi, chẳng phải bình thường cậu luôn tập thể dục à, sao ngay cả cậu cũng......"
Hắn đột ngột im bặt vì bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.
Trên giường lớn trong phòng ngủ có hai người, Điền Hân đu bám trên thân Trang Hoàn, một tay quàng cổ y ngủ ngon lành, một chân quặp lấy đùi Trang Hoàn, vì tư thế ngủ quá thoải mái nên còn lộ ra một khúc eo trắng nõn.
Trang Hoàn đang khoác tay lên lưng hắn.
"Cậu......" Tưởng Minh lắp bắp, "Các cậu......"
Trang Hoàn kéo áo ngủ in hình vịt vàng của Đường Cửu xuống che lại vùng eo hở ra rồi nhíu mày ngồi dậy, không khí chung quanh liền hạ thấp: "Làm sao?"
Tưởng Minh nuốt nước bọt hỏi khéo: "Đêm qua các cậu ngủ chung à?"
Trang Hoàn lạnh lùng nói: "Chỉ có một cái giường, không ngủ chung thì ngủ đâu?"
Thái độ của y quá thản nhiên, hoàn toàn không có vẻ gì là bối rối ngượng ngập khi bị bắt gian tại giường.
Tưởng Minh bình tĩnh lại, cảm thấy mình đã nghĩ sai rồi.
Đây chính là Trang Hoàn!
Robot chỉ biết làm việc chứ không có thất tình lục dục!
Không ai đàng hoàng ngay thẳng hơn người này cả, sao hắn có thể dùng ý nghĩ bẩn thỉu như vậy để nghi ngờ y chứ!
Tưởng Minh bỗng dưng áy náy, cuống quýt đổi lại thái độ: "Không có gì không có gì, cậu mau gọi Điền Hân dậy đi, ăn điểm tâm xong phải xuống núi nữa."
Trang Hoàn ừ một tiếng, Tưởng Minh xám xịt lui ra.
Trang Hoàn nhìn Đường Cửu, thấp giọng nói: "Dậy thôi nào."
Đường Cửu không có phản ứng, há miệng ra thở, ngủ hết sức ngon lành.
Trang Hoàn không gọi nữa, trong mắt hiện lên ý cười xấu xa hiếm thấy, sau đó đưa tay ấn một cái vào chỗ nào đó trên eo Đường Cửu.
Quả nhiên một giây sau, Đường Cửu ôm eo nhảy dựng lên, mơ màng hỏi: "Anh chọt tôi à?"
"Đâu có." Trang Hoàn thản nhiên nói, "Dậy rồi thì đi ăn sáng thôi."
Đường Cửu chẳng có chút nghi ngờ nào với người trước mắt, ngoan ngoãn ừ một tiếng rồi đứng lên thay đồ.
Trên eo hắn có một chỗ khi chạm vào sẽ rất nhột, toàn thế giới chỉ có mẹ hắn và Mr.
Krabs biết điểm này, còn thường xuyên dùng để trị tật ngủ nướng của hắn.
Quả nhiên cảm giác lúc nãy chỉ là mơ mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Vế trên: Mr.
Krabs là trai thẳng
Vế dưới: Trang Hoàn là người đứng đắn
Câu đối: Có mắt không tròng