Đường Cửu chấn động, bắt đầu điên cuồng xô đẩy giãy dụa, con rắn hư hỏng kia lại mạnh bạo ôm chặt hắn trong ngực, không chỉ cưỡng hôn mà thậm chí còn mút môi hắn rồi ngang ngược luồn đầu lưỡi vào khoang miệng.
Đường Cửu vừa sợ vừa giận đến sắp khóc, thừa cơ đối phương đang làm càn liền cắn mạnh vào lưỡi y, lập tức nếm được mùi máu nhàn nhạt.
Con rắn kia đúng là dâm từ trong trứng, bị cắn cũng không chịu lui ra ngoài mà trái lại càng thêm phóng đãng, quấn chặt lưỡi hắn không buông như muốn dây dưa với hắn đến tận thiên hoang địa lão.
Đường Cửu dần ngạt thở không còn sức giãy dụa, nhưng vì quá tức giận nên toàn thân đều mất tự chủ run lên, khớp ngón tay níu chặt vạt áo nam nhân đến trắng bệch.
Rốt cuộc con rắn hư hỏng kia buông đầu lưỡi hắn ra rồi liếm lên răng nào đó của hắn.
Đường Cửu cứng đờ, hai mắt dần mở to.
Thấy hắn ngừng phản kháng, Cửu Uyên thả lỏng vòng tay đang ôm siết rồi nhẹ nhàng xoa vai hắn tỏ ý trấn an, ôn nhu mà quyến luyến liếm môi hắn.
Tâm tình Đường Cửu hiện giờ hết sức phức tạp.
Vui vẻ là có, còn có cảm giác liễu ám hoa minh —— Nhớ ông xã lâu như vậy thì ra vẫn luôn ở bên mình.
Buồn rầu cũng có.
Ông xã nhà mình xuyên thành cái gì không được mà lại biến thành con vật như thế? Dù có xuyên thành heo yêu cũng vẫn tốt hơn nhiều!
Cửu Uyên chẳng hề hay biết trong lòng người ta mình còn không bằng một con heo yêu, dịu dàng hôn lên má Đường Cửu rồi sửa sang mái tóc dài rối tung của hắn: "Ngoan, vuốt tóc cho hết sợ nhé."
Đường Cửu thở dài một tiếng chấp nhận số mệnh.
Dù sao cũng là ông xã nhà mình, có biến thành dạng gì cũng không thể hắt hủi được đúng không?
Hắn thả lỏng mình nép vào ngực Cửu Uyên, ai oán nói: "Sau này ngươi không được làm ta sợ nữa đâu đấy."
Vì tâm tình thay đổi quá nhanh nên câu oán trách này của hắn nghe cứ như đang nũng nịu.
Cửu Uyên hôn lên trán hắn cam đoan: "Tuyệt đối sẽ không."
"Lúc ngủ cũng không được biến thành rắn, nếu không ngươi đừng hòng lên giường!"
Cửu Uyên mỉm cười đáp ứng, Đường Cửu bị hù dọa một trận, lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại, nhanh chóng nhắm mắt gối lên ngực nam nhân ngủ thiếp đi.
Cửu Uyên sợ mình ngủ say lại mất khống chế biến về nguyên hình nên dứt khoát thức trắng, cứ thế lẳng lặng ôm Đường Cửu nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, để người yêu chìm vào một giấc mộng êm đềm.
——
Thanh Khanh và các đệ tử khác bị trùng độc cắn phải chữa hết bảy ngày mới khỏi hẳn, chưởng môn vốn định phạt bọn hắn một lần cho nhớ đời, nhưng đúng lúc này dân chúng dưới núi truyền đến tin tức có tà yêu vào trấn hại người.
Từ khi Ma Tôn mất tích thì nội bộ Ma tộc hỗn loạn tưng bừng, mấy tên đại ma tự xưng mình là vua, dẫn đám ma tu dưới trướng gây họa khắp nơi.
Trấn nhỏ dưới núi Thúy Bình tên là Cam Tuyền, thỉnh thoảng cũng bị ma tu hoặc tà yêu quấy nhiễu, dân chúng trên trấn không phải đối thủ của những yêu ma này nên chỉ có thể xin tiên nhân trên núi gần đó giúp đỡ.
Sau khi chưởng môn phái Vô Trần biết chuyện thì quyết định sai đám đệ tử gây rắc rối này xuống núi giải quyết.
Nơi nhỏ bé vắng vẻ này bình thường không có đại ma đầu xuất hiện nên độ nguy hiểm không cao, nhân tiện có thể lịch luyện nên đây là cơ hội rất tốt.
Hà Thiên Duệ có tu vi cao nhất trong đám đệ tử, chưởng môn liền ra lệnh cho Hà Thiên Duệ dẫn theo mười mấy đệ tử xuống núi.
Đám người ngự kiếm vào trấn nhỏ dưới núi, trước đó đã đến nha môn tìm hiểu, hỏi thăm mới biết tình hình lần này khá nghiêm trọng.
Trên trấn đã có ba người chết.
"Người đầu tiên xảy ra chuyện chính là chồng ta." Một phụ nữ tầm ba mươi tuổi trùm đầu bằng khăn vải hoa khóc lóc thương tâm, "Mẹ chồng ta cứ nói là ta giết, nhưng làm sao ta có thể giết chồng mình được chứ!"
Mấy vụ án mạng này khá ly kỳ, Huyện thái gia không biết làm thế nào nên đành phải cầu cứu các tiên nhân trên núi Thúy Bình.
Hà Thiên Duệ hỏi: "Sao mẹ chồng ngươi lại quả quyết như vậy?"
Người phụ nữ lau nước mắt nói: "Chồng ta chết trong một gian phòng ở phía Đông nhà ta.
Mẹ chồng ta khăng khăng nói đã tận mắt thấy ta vào phòng, không bao lâu sau thì nghe chồng ta hét thảm, lúc đến xem thì hắn đã chết.
Nhưng lúc ấy ta đang giặt quần áo ở bờ sông, cô Thúy và cô Anh nhà kế bên giặt chung với ta, các nàng có thể làm chứng!"
Huyện thái gia đứng bên cạnh nói thêm: "Trước đó chúng ta đã phái người tìm kiếm hỏi thăm, lúc ấy đúng là nàng đang ở bờ sông, rất nhiều người đều thấy.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà mẹ chồng nàng cứ quả quyết đã tận mắt thấy con dâu trong nhà."
Mấy đệ tử nhìn nhau.
Chẳng lẽ quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt nên mẹ chồng cố ý vu khống con dâu sao?
Hà Thiên Duệ lại hỏi một ông lão tóc hoa râm gầy gò bên cạnh: "Còn tình huống của ngài như thế nào?"
"Vợ ta bị hại chết." Ông lão run rẩy nói, "Bà ấy đi đứng khó khăn nên luôn ở trong nhà.
Hai người già chúng ta không có ai để nương tựa, bình thường sợ gặp kẻ xấu nên luôn khóa kín cổng, mỗi lần ta ra ngoài mua đồ đều dặn bà ấy phải khóa chặt cổng, nghe tiếng ta về hãy mở.
Sáng nay ta ra ngoài mua cá, lúc về lại phát hiện cổng sân mở rộng còn vợ ta nằm chết trong sân!"
Hà Thiên Duệ chợt hỏi: "Cửa sân bị phá từ bên ngoài à?"
"Không phải, mở từ bên trong!" Nói đến đây ông lão đột nhiên ôm mặt òa khóc, "Ta đã dặn bà ấy không được tùy tiện mở cổng, sao bà ấy không nghe lời chứ!"
Hà Thiên Duệ lại dẫn đám người đi xem thi thể, về cơ bản hắn đã biết chắc: "Đúng là tà yêu tác quái.
Hơn nữa rất có thể là một loại yêu tên "Niệm" đang lộng hành."
Các đệ tử nghe vậy đều quay sang nhìn nhau, không biết đó là yêu quái gì, chỉ có trong đầu Đường Cửu hiện ra một đoạn ghi chép Nguyễn Lan từng đọc trong sách cổ: Bản thân Niệm yêu vô ảnh vô hình nhưng sẽ hóa thành người mà trong lòng nạn nhân nhớ nhất, mặc dù yêu lực không cao nhưng vì thuật hóa hình cực siêu nên rất dễ mê hoặc và làm hại người khác.
Có đệ tử nghe Hà Thiên Duệ giải thích thì bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy Niệm yêu kia hóa thành người phụ nữ và ông lão để hại người mà họ thân cận nhất!"
"Chắc vậy." Hà Thiên Duệ nói, "Lúc Niệm yêu chưa hóa thành ai thì vô ảnh vô hình nên không dễ truy tìm tung tích, nhưng bọn hắn thích mùi da thỏ biển, đúng lúc ta có đem một ít thuốc chế từ da thỏ biển có thể dụ bọn hắn tới."
Các đệ tử thi nhau khen ngợi đại sư huynh hết lời nhưng Hà Thiên Duệ chỉ cười, lúc này trời đã tối, hắn dẫn đám người vào một khách điếm trong trấn rồi chia da thỏ biển thành mười mấy phần để mỗi người đặt trong phòng.
"Nếu chia ra thì khả năng thu hút Niệm yêu sẽ lớn hơn một chút." Hà Thiên Duệ dặn dò, "Khi phát hiện yêu quái thì tuyệt đối không được lơi là, cũng đừng để nó mê hoặc mà phải kịp thời cảnh báo những người khác, rõ chưa?"
Các đệ tử: "Rõ ạ!"
Hà Thiên Duệ gật đầu, nhìn quanh một vòng thấy Nguyễn tiểu sư đệ vẫn yên lặng đứng trong góc như mọi khi, cúi đầu mím môi, hai tay siết chặt khẽ run như đang sợ hãi, nhìn bộ dạng đáng thương này trong lòng Hà Thiên Duệ khẽ động, bảo các đệ tử khác về phòng mình nghỉ ngơi rồi đến cạnh đối phương: "Sợ à?"
Đường Cửu khó hiểu ngẩng đầu: "Hả?"
Hà Thiên Duệ nhìn khuôn mặt không hiểu sao đỏ ửng của hắn càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp, ánh mắt dịu lại rồi nói với giọng ban ơn: "Nếu sợ yêu quái thì đêm nay ta có thể ở với ngươi."
Đường Cửu ném cho hắn một ánh mắt ngươi-đúng-là-đồ-não-tàn rồi mở cửa phòng mình, sau đó "rầm" một tiếng đóng ập cửa lại.
Hà Thiên Duệ: "......"
——
Đường Cửu vừa vào phòng thì lập tức lột áo ngoài ra, kéo xuống đai lưng màu đen bên hông quăng bịch lên giường, vẻ mặt hết sức xấu hổ: "Ngươi lại giở trò nữa rồi!"
Cửu Uyên theo hắn xuống núi, nói không muốn làm người khác chú ý nên biến thành đai lưng quấn quanh thắt lưng hắn, lúc ấy đầu óc Đường Cửu chập mạch nên đồng ý, kết quả trên đường cái "đai lưng" này hết xoay trái lại xoay phải làm eo hắn run lên, lúc nãy còn suýt bại lộ!
Đai lưng rơi xuống giường biến thành người, y ngồi xếp bằng với vẻ mặt rất ư vô tội: "Có phải ta cố ý đâu.
Giữ nguyên một tư thế mệt lắm, ta chỉ muốn trở mình thôi mà."
Đường Cửu trợn trắng mắt.
Tin chết liền á!
Cửu Uyên vỗ giường ra hiệu cho hắn tới ngồi, cười tủm tỉm hỏi: "Ta rất hiếu kỳ nếu ngươi gặp phải Niệm yêu thì nó sẽ hóa thành ai?"
"Biết rồi còn hỏi." Đường Cửu ngồi xuống cạnh nam nhân lẩm bẩm, "Tất nhiên là ngươi chứ ai."
Ý cười trong mắt Cửu Uyên càng sâu hơn, đang định nói tiếp thì lại khẽ nhíu mày: "Nhanh như vậy đã tới rồi."
Đường Cửu kinh ngạc: "Niệm yêu?"
"Ừ.
Hơn nữa còn có đến mấy con." Tu vi của Cửu Uyên vô cùng cao thâm, không cần nhìn bằng mắt mà chỉ bằng thần thức đã có thể thăm dò số lượng và vị trí của yêu quái kia, "Ba con lên lầu hai, còn hai con lên lầu ba bên này."
Đường Cửu chú ý nghe ngóng tiếng cảnh báo của các đệ tử khác nhưng đợi một hồi mà cả khách điếm vẫn im ắng như cũ.
Khóe miệng hắn co lại.
Chắc mấy đệ tử kia sẽ không bị yêu quái mê hoặc nhanh thế chứ?
Mà cũng có thể lắm, nếu yêu quái kia biến thành Thanh Khanh thì chắc đám sư huynh u mê kia cũng không cầm lòng nổi đâu.
Cửu Uyên hỏi: "Muốn nhìn thử không?"
Đường Cửu: "Còn có thể nhìn nữa sao?"
Cửu Uyên phất tay áo, một đám sương đen ngưng tụ thành tấm gương hiện lên trong không trung, bên trong là hình ảnh những phòng khác.
Đúng như Đường Cửu đoán, Niệm yêu trong mấy phòng kia đều hóa thành Thanh Khanh, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười hoàn toàn giống hệt người thật khiến đám đệ tử kia nhìn không chớp mắt, trên mặt lộ vẻ mê muội thấy rõ.
Hình ảnh thay đổi, trong gương hiện ra phòng của Hà Thiên Duệ.
Đường Cửu nhìn thoáng qua còn tưởng người trong phòng cũng là Thanh Khanh, nhìn kỹ mới phát hiện là Nguyễn Lan!
Người Hà Thiên Duệ nhớ nhất là Nguyễn Lan sao?
Đường Cửu không thể tin nổi, nhưng một lát sau lại nghĩ thông suốt.
Hà Thiên Duệ là kẻ vừa độc đoán vừa dã tâm, hắn bảo vệ Thanh Khanh đến tận bây giờ, thậm chí còn muốn đổi da mặt Nguyễn Lan cho Thanh Khanh cũng không phải vì yêu đối phương mà vì nhắm đến chức chưởng môn phía sau Thanh Khanh.
Tính cách Thanh Khanh ngang ngược càn rỡ không phải kiểu người Hà Thiên Duệ thích, thật ra Nguyễn Lan ngây thơ ngoan ngoãn mới hợp khẩu vị Hà Thiên Duệ hơn.
Trong gương, ánh mắt Hà Thiên Duệ tỉnh táo chứ không giống các đệ tử khác rơi vào huyễn ảnh, nhưng hắn không lập tức đánh tan Niệm yêu kia mà để mặc "Nguyễn Lan" đến cạnh mình, dịu dàng ngoan ngoãn khom lưng quỳ xuống rồi ngước đôi mắt trong trẻo nhìn hắn đầy ngưỡng mộ.
Hà Thiên Duệ đưa tay nắm cằm "Nguyễn Lan" nói khẽ: "Nếu ngươi chịu nghe lời như bây giờ thì tốt quá."
Đám sương đen ngưng tụ thành tấm gương đột ngột tan đi, Đường Cửu chớp mắt mấy lần mới phát hiện Cửu Uyên vung tay lên đánh tan hình ảnh, mặt mũi bí xị.
Đây là ghen rồi sao?
"Nguôi giận nguôi giận," hắn lập tức ôm cánh tay nam nhân vừa cười vừa lắc, "Để hắn chơi với yêu quái đi, dù sao người thật cũng đang ở đây với ngươi mà!"
Cửu Uyên nắm cằm hắn hôn một cái, lúc này sắc mặt mới khá hơn đôi chút, y nhìn thoáng qua cửa phòng rồi nói nhỏ: "Có một con Niệm yêu tới bên này đấy."
Vừa dứt lời thì cửa phòng bị gõ nhẹ.
Đường Cửu tung một luồng gió làm cửa phòng tự động mở ra, một bóng người chậm rãi đi vào giữa phòng nhìn quanh.
Lúc đầu Đường Cửu vốn định xem náo nhiệt, kết quả vừa nhìn thấy người trong phòng thì sợ ngây người, hai mắt lập tức mở to.
Người kia ăn mặc rất kỳ quái, không mặc trường bào buộc tóc dài mà để tóc ngắn nhìn hết sức đẹp trai, trên người mặc sơ mi trắng phẳng phiu không một nếp nhăn và quần tây đen, dáng người cao gầy, lưng dài vai rộng, chỉ lẳng lặng đứng đó đã toát lên khí chất lạnh lùng xa cách.
Đường Cửu ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú không thể quen thuộc hơn được nữa, gân cổ gào lên: "Lão Tạ!!!"
Huyệt Thái Dương của hắn nhảy thình thịch, tim gan đều kích động run rẩy, co cẳng lao tới chuẩn bị nhảy lên ôm chầm người kia như gấu koala.
Cửu Uyên bên cạnh hắn cũng sửng sốt mấy giây, suýt nữa không kịp cản hắn lại, sau khi trấn tĩnh mới vội vàng túm cổ áo Đường Cửu kéo về rồi nhắc nhở: "Giả thôi."
Đầu óc nóng bừng của Đường Cửu như bị dội một chậu nước lạnh, lúc này mới hạ nhiệt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm "Tạ Lâm" trong phòng.
"Tạ Lâm" cũng thấy hắn, trong khoảnh khắc đó khí chất lạnh lùng của y chợt tan chảy, ánh mắt từ từ sáng lên, ngay cả giọng nói cũng vô cùng êm tai: "Cửu Cửu."
Đường Cửu suýt nữa không có tiền đồ òa khóc.
Đã rất lâu rất lâu rồi hắn không nghe thấy người này gọi mình như vậy.
"Cửu Cửu, cậu đi đâu vậy?" Đối phương từng bước tới gần hắn, lông mày khẽ nhíu lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng, "Tớ tìm cậu lâu lắm rồi."
"Tớ......" Đường Cửu nhìn người trước mắt càng lúc càng chân thật hơn, hai mắt lập ức ướt nhòe, hắn vội vàng lau khóe mắt, không biết nói thế nào nên chỉ nghẹn ngào lên tiếng, "Lão Tạ, tớ nhớ cậu lắm......"
"Tạ Lâm" vươn tay ra với hắn, Đường Cửu ngẩn ngơ muốn đặt tay mình lên, nhưng chỉ giây lát sau một đám sương đen bay về phía "Tạ Lâm", Niệm yêu kia lập tức tiêu tan không còn một mảnh.
Đường Cửu kinh ngạc nhìn khoảng không trước mặt, vẫn chưa hoàn hồn lại.
"Nếu để nó tới gần hơn sẽ gặp nguy hiểm." Cửu Uyên ấn nhẹ một cái lên mi tâm Đường Cửu, "Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ......!Đỡ nhiều rồi." Trong đầu Đường Cửu dần tỉnh táo lại, lúc này mới ý thức được lúc nãy chỉ là huyễn ảnh mà thôi.
Quả thật rất giống......!Bảo sao nhiều người biết rõ là giả mà vẫn cam tâm tình nguyện đắm chìm.
"Yêu quái kia......!đánh tan rồi sao?"
"Ừ." Cửu Uyên nhìn hắn một cái, "Sao, ngươi còn muốn bắt về chơi với ngươi nữa à?"
Lúc này Đường Cửu mới phát giác ngữ khí khác thường của nam nhân, sau khi ngẫm lại thì trong lòng lập tức chột dạ, thầm nhủ xong đời rồi.
Quả nhiên Cửu Uyên ung dung nhìn hắn rồi bình thản hỏi: "Người kia là ai?"
"Ừm, là......" Đường Cửu nuốt nước bọt, "Là bạn ta."
"Bạn?" Cửu Uyên nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú cười lên cực kỳ đẹp, "Bạn gì mà có thể trở thành người ngươi khắc ghi trong lòng vậy? Ta nhớ chỉ mới đây thôi ai đó còn quả quyết nếu Niệm yêu đến đây thì sẽ biến thành ta cơ mà."
Đường Cửu bó tay toàn tập, từ khi xuyên qua đến nay hắn vẫn chưa được gặp lại Mr.
Krabs nhà mình, trong lòng vô cùng nhớ y, có lẽ chính hắn cũng không nhận ra mình lại nhớ lão Tạ nhiều đến mức khi gặp Niệm yêu thì không thấy ông xã nhà mình mà là Tạ Lâm.
"Ngươi, ngươi đừng hiểu lầm mà." Đường Cửu vội vàng giải thích, "Đó là bạn tốt nhất của ta! Ta đối với y......!đối với y tuyệt đối không có ý gì khác đâu!"
Chẳng hiểu sao nghe xong sắc mặt Cửu Uyên lại đen thui, Đường Cửu tưởng y không tin nên càng thêm sốt ruột: "Thật đó! Ta không nói dối đâu......"
"Phải không?" Cửu Uyên nặng nề nhìn Đường Cửu rồi đưa tay bóp eo hắn, hung hăng đè hắn ra giường mút mạnh cổ hắn.
"Vậy thì chứng minh cho ta thấy đi."
Tác giả có lời muốn nói: Tạ nào đó: Cậu nhớ tớ nhất mà còn không chịu thừa nhận thích tớ à?? Tớ giận cho xem!!