"Kỳ ca sao cậu lại ngủ nữa rồi......!Chủ nhiệm lớp tới kìa! Chủ nhiệm lớp tới thật đó!!"
Mã Khánh kêu rát cổ họng cũng không có kết quả, thấy chủ nhiệm lớp đi nhanh tới bên này thì đành âm thầm thắp nhang mặc niệm cho Kỳ ca của hắn rồi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại.
"Thẩm Kỳ Phong, đã đến giờ tự học mà còn ngủ nữa à!?"
Giọng nam lanh lảnh bên tai làm Thẩm Kỳ Phong giật mình ngẩng đầu lên với vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ.
"Trò xem lại mình đi, sắp thi cuối kỳ tới nơi mà nhàn nhã quá nhỉ! Ỷ mình học giỏi nên tự mãn chứ gì? Ra hành lang đứng cho tôi!"
Thế là Thẩm Kỳ Phong vừa trùng sinh đã bị phạt ra đứng hành lang.
Nhưng đúng là gió đêm mát lạnh thổi qua làm hắn tỉnh ngủ rất nhanh.
Thấy chủ nhiệm rời khỏi lớp, hắn nhìn quanh rồi vội vàng trượt xuống cầu thang đi tới dãy lầu khối lớp mười.
"Thẩm Dịch."
Nghe hắn gọi, học sinh trong lớp đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
Hắn chẳng ngó ngàng tới ai mà chỉ chăm chú nhìn nam sinh nào đó ngồi cạnh cửa sổ, "Ra đây."
Thẩm Dịch lộ vẻ khẩn trương, lập tức đứng dậy ra khỏi lớp.
Thẩm Kỳ Phong không chờ cậu mà đi nhanh ra ngoài, Thẩm Dịch đuổi theo sau hắn thu hết can đảm hỏi: "Ca, đi đâu vậy ạ?"
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Kỳ Phong xụ xuống, không nói một lời đi tới bức tường cuối sân trường.
Hắn không có giấy phép nghỉ học nên không thể đi bằng cổng chính mà phải trèo tường.
Nhưng chuyện này với hắn chẳng có gì khó, hắn chạy nhanh mấy bước rồi dậm mạnh chân một cái, hai tay bám vào mép tường nhanh nhẹn trèo lên.
Hắn xoay người vươn tay ra định kéo Thẩm Dịch, nhưng quay đầu mới phát hiện Thẩm Dịch đã bắt chước hắn leo lên, động tác nhanh gọn chẳng thua gì hắn.
Chết tiệt.
Quên mất tiểu tử này là alpha.
Sắc mặt Thẩm Kỳ Phong càng đen hơn, Thẩm Dịch thấp thỏm muốn nói gì đó nhưng Thẩm Kỳ Phong đã quay đầu nhảy xuống nên Thẩm Dịch đành phải đi theo.
Hai người một trước một sau im lặng về nhà.
Thẩm Kỳ Phong đóng cửa rồi ngồi phịch xuống ghế salon bắt chéo chân, lạnh lùng hất cằm phun ra ba chữ với Thẩm Dịch: "Giải thích đi."
Thẩm Dịch khép nép đứng bên cạnh rụt rè hỏi: "......!Giải thích gì ạ?"
Thẩm Kỳ Phong bùng nổ: "Mẹ nó cậu còn giả ngu với tôi nữa à? Giải thích cái gì? Đương nhiên là giải thích tại sao một alpha như cậu lại giả làm omega rồi!"
Hắn cứ tưởng cậu em trai hờ này ngoan hiền như cừu non nên mặc dù không thích cậu cũng vẫn lấy thân phận ca ca che chở cậu.
Ai ngờ tiểu tử này lại là sói đội lốt cừu, lột đi lớp da kia sẽ biến thành alpha còn trâu bò hơn cả hắn!
Đã vậy còn là alpha hàng thật giá thật!
Vậy trước kia hắn tự mình đa tình bảo vệ chăm sóc cậu tính là cái gì!?
Hiện giờ Thẩm Kỳ Phong rất bực bội, vô cùng bực bội.
Thẩm Dịch cắn môi lí nhí: "Em......!Em không muốn nói."
Thẩm Kỳ Phong suýt bị cậu chọc cho tăng xông, tức giận quắc mắt nhìn cậu: "Vậy sao cậu giả làm alpha được? Lúc trước cậu nói nhờ thuốc đúng không? Thuốc gì?"
Thẩm Dịch vẫn nín thinh.
Thẩm Kỳ Phong đã hết sạch kiên nhẫn: "Cậu mà không thành thật khai báo với tôi thì sau này đừng gọi tôi là anh nữa!"
Rốt cuộc Thẩm Dịch luống cuống, đành phải liều mạng nói ra tên một loại thuốc.
Thẩm Kỳ Phong lập tức lấy điện thoại ra tìm trên Baidu, sau khi đọc hết thông tin về loại thuốc kia thì sắc mặt cực kỳ khó coi.
Khác với hắn giả làm alpha chỉ cần phun tin tức tố, Thẩm Dịch dùng thuốc này sẽ làm thể chất biến đổi.
Nhưng vì chẳng có mấy alpha rảnh rỗi sinh nông nổi giả làm omega nên nhu cầu về loại thuốc này cực thấp, khâu nghiên cứu bào chế cũng chưa hoàn thiện lắm, sau khi sử dụng sẽ gây ra tác dụng phụ rất lớn.
Điển hình là nó kiềm chế sự phát triển bình thường của cơ thể và hoạt động của các chức năng làm vóc dáng alpha thấp bé mảnh mai như omega, vì vậy sẽ gây teo cơ hoặc yếu cơ suốt đời không thể chữa trị.
Hơn nữa phần mô tả còn ghi rõ khi dùng loại thuốc này sẽ gây rất nhiều đau đớn cho cơ thể, một số ít người còn bị co giật hoặc sốc phản vệ, vì vậy phải hết sức thận trọng khi dùng thuốc này.
Thẩm Kỳ Phong siết chặt di động như muốn bóp nát màn hình, hắn đứng phắt dậy túm cổ áo Thẩm Dịch gào to: "Ai bảo cậu uống thuốc này hả!? Não cậu bị úng nước đúng không? Rốt cuộc cậu có mưu đồ gì!?"
"......!Xin lỗi, ca." Thẩm Dịch nắm chặt tay hắn nói khẽ, "Em chỉ muốn anh đừng ghét em nữa thôi."
Thẩm Dịch luôn biết mình là con trai tiểu tam.
Vì hiểu rõ thân phận mình nên khi được cha Thẩm đón về Thẩm gia, trong lòng cậu vô cùng lo lắng.
Cậu biết mình còn có một người anh, cũng biết mẹ mình đã phá hoại gia đình hắn, làm mẹ hắn ngã bệnh nặng, vì vậy cậu rất áy náy, cũng đã chuẩn bị tinh thần không được ca ca chào đón.
Đúng là Thẩm Kỳ Phong không hề hoan nghênh cậu.
Lần đầu gặp mặt, thái độ Thẩm Kỳ Phong cực kỳ lạnh nhạt, không gọi dì mà cũng chẳng gọi em trai, chỉ mỉa mai nhìn hai mẹ con họ rồi cười lạnh một tiếng, xách ba lô đóng sập cửa bỏ đi.
Tuy đã lường trước nhưng trong lòng Thẩm Dịch vẫn rất buồn tủi.
Cậu đành phải cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình trong nhà, không dám quấy rầy Thẩm Kỳ Phong, Thẩm Kỳ Phong cũng làm như không thấy cậu, dù hai người sống chung nhà nhưng tuyệt nhiên chẳng hề giao tiếp gì với nhau.
Có lần trường học tổ chức trại hè phải xa nhà một tuần, trên bàn ăn cha Thẩm ân cần hỏi Thẩm Dịch còn đủ tiền xài không, hỏi xong còn định cho cậu thêm một ít.
Thẩm Dịch thấy Thẩm Kỳ Phong ngồi đối diện lặng im cúi đầu thì vừa chột dạ vừa khổ sở, thế là nói dối tiền tiêu vặt lần trước mẹ cậu cho còn rất nhiều để từ chối ý tốt của cha Thẩm.
Ai ngờ chỗ trại hè giá cả đắt đỏ, Thẩm Dịch đem không đủ tiền nên chỉ dám mua nửa phần cơm, cộng thêm nắng gắt nên lúc hoạt động ngoài trời bị ngất xỉu.
Tỉnh lại trong phòng y tế, Thẩm Dịch vừa mở mắt ra đã thấy Thẩm Kỳ Phong.
Cậu còn chưa lên tiếng thì đối phương đã tức giận mắng xối xả: "Thẩm Dịch cậu làm gì mà để mình đói xỉu thế hả? Không có tiền thì cứ nói thẳng ra, bày đặt làm gì? Hay cậu cố ý làm ra vẻ đáng thương?"
Thẩm Dịch bị mắng phát khóc, vội vàng giải thích: "Em không phải......!Chỉ là em không muốn cầm tiền của cha, không muốn làm anh khó chịu thôi mà......"
"Bớt ảo tưởng sức mạnh đi, một tên nhóc như cậu có thể ảnh hưởng đến tôi được sao?" Thẩm Kỳ Phong hung dữ nói, "Mai mốt cho tiền thì cậu cứ cầm đi, đừng để ngày nào cũng ủy khuất, ai không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu nữa đấy!"
Nói xong hắn bỏ lại một túi đồ ăn lớn rồi quay đầu đi thẳng.
Thẩm Dịch ôm cái túi kia, chợt nhận ra ca ca mình không hề khó gần như vẻ bề ngoài mà rất dịu dàng chu đáo.
Từ đó cậu không còn rụt rè trốn tránh Thẩm Kỳ Phong nữa mà mặt dày mày dạn đeo bám hắn.
Quả nhiên cậu đã đoán đúng, mặc dù Thẩm Kỳ Phong luôn gắt gỏng với cậu nhưng vẫn săn sóc cậu, âm thầm quan tâm cậu.
Càng ngày Thẩm Dịch càng thích ca ca mình, cho đến năm mười lăm tuổi thân thế thật sự của cậu bại lộ.
Thì ra cậu không phải con trai cha Thẩm, cậu và Thẩm Kỳ Phong chẳng có quan hệ máu mủ gì cả.
Mẹ con cậu bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, từ đó điều kiện sống tụt dốc thê thảm.
Mẹ cậu mỗi ngày đi sớm về trễ, khi về nhà luôn nồng nặc mùi rượu, hoàn toàn bỏ mặc cậu.
Thế là Thẩm Dịch vừa đi học vừa làm việc vặt, tự tìm cách lấp đầy bụng.
Đến một ngày nọ cậu nhận được mấy bưu kiện chuyển phát nhanh, bên trong là thức ăn và đồ dùng hàng ngày, người gửi không ký tên nhưng Thẩm Dịch vẫn biết đối phương là ai.
Cậu ôm thùng đồ ăn bật khóc nức nở.
Tuy không còn sống chung với Thẩm Kỳ Phong nhưng Thẩm Dịch vẫn luôn chú ý đến hắn.
Cậu biết năm lớp mười Thẩm Kỳ Phong phân hoá thành alpha, thế là âm thầm cầu nguyện cho mình phân hoá thành omega.
Cậu đã nhận ra tình cảm của mình đối với Thẩm Kỳ Phong.
Không phải tình anh em mà là một loại tình cảm tham lam hơn, thân mật hơn.
Cậu muốn vĩnh viễn ở bên Thẩm Kỳ Phong, muốn mình mau lớn để quan tâm hắn, chăm sóc hắn, yêu thương hắn như hắn đã từng che chở mình.
Nhưng sự đời không như mong muốn, cậu thế mà phân hoá thành alpha.
Thẩm Dịch vô cùng tuyệt vọng, cậu hiểu rõ Thẩm Kỳ Phong nhất, người kia nhiệt tình trượng nghĩa, đầy tinh thần hào hiệp trừ bạo giúp kẻ yếu, luôn thương cảm omega yếu ớt nên tuyệt đối không có khả năng hẹn hò với alpha.
Thế là cậu tìm cách đặt mua thuốc giúp mình biến thành omega từ trên mạng, sau khi mày mò nghiên cứu sách hướng dẫn thì dứt khoát nuốt vào.
Thẩm Dịch nói xong lại im lặng, ngoan ngoãn cúi đầu đứng đó như phạm nhân chờ tuyên án.
Trong lòng Thẩm Kỳ Phong dâng lên đủ mọi cảm xúc hỗn loạn, bàng hoàng, đau lòng, tức giận đan xen vào nhau, cuối cùng đau lòng vẫn lấn át tất cả, nhịn không được mắng cậu: "Có phải đầu em bị cửa kẹp không thế!? Anh là loại người cổ hủ chỉ nhìn giới tính hay sao!? Thích anh thì cứ nói thẳng ra, cần gì uống thuốc bậy bạ giả làm omega chứ!?"
Thẩm Dịch thoáng sững sờ, sau đó dần hiểu ra ý tứ trong câu nói của Thẩm Kỳ Phong nên trái tim không khỏi đập loạn.
"Ca, em thích anh!" Cậu cuống quýt nói, đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Thẩm Kỳ Phong, "Ca, thật lòng em rất thích anh, em muốn chăm sóc anh cả đời.
Vậy anh có đồng ý ở bên em không?"
Thẩm Kỳ Phong bị lời tỏ tình bất ngờ của cậu làm nghẹn họng, ho khẽ một tiếng rồi nghiêng đầu nói: "Chuyện này có thể đồng ý dễ dàng vậy sao? Đúng là nhóc con."
Trong lòng hắn luôn xem Thẩm Dịch như em trai, mặc dù hắn cũng thích Thẩm Dịch nhưng đột ngột biến thành bạn trai vẫn phải suy nghĩ thêm đã.
"Em sẽ cố gắng lớn thật nhanh!" Thẩm Dịch vội vàng nói, "Em đã ngưng uống thuốc kia rồi, các chức năng alpha cũng dần khôi phục lại nên sẽ cao lên rất nhanh, em ——"
"Thôi thôi được rồi." Thẩm Kỳ Phong làu bàu ngắt lời cậu, "Giờ đã cao thế kia mà còn đòi cao thêm nữa à."
Thẩm Dịch không nghe rõ hắn nói gì nên thấp thỏm hỏi: "Ca, anh mới nói gì thế ạ?"
"Không có gì." Thẩm Kỳ Phong nghiêm mặt nói rồi đột nhiên dang rộng hai tay ra với cậu.
Thẩm Dịch ngơ ngác nhìn hắn.
"Chậc, sao chẳng tinh ý gì cả." Thẩm Kỳ Phong vẫy tay, "Tới đây anh ôm một cái nào."
Thẩm Dịch sực tỉnh, lập tức lao tới nhào vào lòng hắn.
"Xin lỗi." Thẩm Kỳ Phong xoa đầu cậu nói khẽ, "Lẽ ra lúc đó anh không nên đẩy em ra."
Hắn đang nói đến kiếp trước ở công viên hắn hiểu lầm Thẩm Dịch và Lý Ngạn Thành dan díu với nhau nên hung hăng đẩy cậu mấy lần.
Thẩm Dịch lắc đầu, hai mắt ướt nhòe, cố sức vùi mặt vào ngực Thẩm Kỳ Phong.
Người nên xin lỗi là cậu mới phải.
Nếu biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì thì dù có chết cậu cũng không để Thẩm Kỳ Phong đi.
Cậu ôm chặt Thẩm Kỳ Phong vào lòng mình.
Cũng may ông trời đã cho cậu thêm một cơ hội.
Đời này cậu sẽ không bao giờ buông tay người này nữa.
【 Ting —— Chúc mừng đến với thế giới cuối cùng! Hệ thống nhận thấy điểm may mắn của ngài đã sắp đạt mức tối đa nên sau khi vượt qua thế giới này ngài có thể trở lại hiện thực rồi!】
【 Thật không!?】 Bất thình lình bị tin vui bất ngờ giáng xuống đầu làm Đường Cửu như mở cờ trong bụng, vội vàng hỏi ngay vấn đề mình quan tâm nhất, 【 Vậy, vậy người kia thì sao? Sau khi tôi trở về anh ấy cũng đi theo tôi chứ?】
【 Đương nhiên rồi!】233 cười khúc khích, 【 Nhìn tình hình bây giờ thì anh ấy là chân mệnh thiên tử của ngài chứ không còn nghi ngờ gì nữa ~ Các ngài đã bị dây tơ hồng cột chặt vào nhau, khi ngài trở lại thế giới hiện thực thì người đầu tiên nhìn thấy sẽ là anh ấy!】
Đường Cửu kích động không kềm chế được, chưa bao giờ thấy háo hức khi làm nhiệm vụ như giờ phút này: 【 Mau mau mau, đưa kịch bản cho tôi nhanh lên, giờ chúng ta bắt đầu ngay và luôn đi!】
233 lập tức gửi kịch bản thế giới này sang cho hắn.
Nguyên chủ tên Lục Ngôn, năm nay mười chín tuổi, đang là sinh viên năm hai.
Khi lên trung học thì cha mẹ cậu không may qua đời trong một tai nạn giao thông, cậu được chú út Lục Tự Minh đón về nuôi đến giờ.
Năm nay Lục Tự Minh mới ngoài ba mươi, là chàng trai độc thân sáng giá chạm tay vào là bỏng.
Tướng mạo đẹp trai, thân hình cao lớn, còn trẻ mà đã đưa cơ nghiệp Lục gia đứng đầu ngành với khối tài sản hàng chục tỷ.
Được vô số phụ nữ vây quanh săn đón nhưng anh chẳng bao giờ ngó ngàng tới họ, ngoại trừ thời gian và sức lực dành cho công việc và rèn luyện sức khỏe thì còn bao nhiêu đều trút hết cho cháu trai bảo bối của mình.
Lục Ngôn cũng hết sức tin tưởng và dựa dẫm vào Lục Tự Minh, tuy hai người là chú cháu nhưng tuổi tác chênh nhau không bao nhiêu, hầu như chuyện gì Lục Ngôn cũng tâm sự với chú út, cực kỳ quấn người.
Lên đại học Lục Ngôn cũng chọn trường gần nhà, còn cố ý xin ở ngoài trường, mỗi tối đều về nhà.
Mọi người cứ tưởng hai chú cháu sẽ luôn thân thiết như vậy, cho đến khi Lục Ngôn quen bạn trai trong trường.
Khác hẳn với thiếu gia nhà giàu như Lục Ngôn, Phó Viễn Hàng xuất thân từ gia đình nghèo khó, cha mẹ đều sống ở nông thôn, bằng tiểu học cũng không có nên phải làm thuê làm mướn mới tạm đủ ăn.
Nhưng trên người Phó Viễn Hàng không hề toát ra vẻ bần hàn quê mùa mà trái lại đẹp trai cao lớn, có chí tiến thủ, hàng năm không chỉ đạt thành tích cao nhất được trao học bổng mà đến năm thứ ba còn đảm nhiệm chức chủ tịch hội sinh viên nhờ vào năng lực xuất sắc, được các giáo viên đánh giá cao và bạn học nể phục.
Lục Ngôn từ nhỏ đã sống sung sướng, chung quanh toàn là phú nhị đại ngồi ăn chờ chết nên chưa bao giờ thấy ai kiên cường mạnh mẽ như Phó Viễn Hàng, hệt như cỏ dại vươn lên từ dưới lòng đất.
Cậu bị hào quang trên người đối phương làm mờ mắt, thế là đâm đầu theo đuổi hắn hai tháng, rốt cuộc Phó Viễn Hàng cũng trở thành bạn trai cậu.
Cậu vui vẻ kể cho Lục Tự Minh nghe chuyện yêu đương của mình, còn đưa ảnh Phó Viễn Hàng cho Lục Tự Minh xem, không ngờ đối phương xưa nay luôn ôn hòa lại đùng đùng nổi giận: "Vớ vẩn! Cháu chia tay ngay cho chú!"
"Sao thế ạ!?" Lục Ngôn ngỡ ngàng, "Thời đại này mà chú còn phản đối đồng tính luyến ái nữa sao!"
"Không phải lý do này." Lục Tự Minh miễn cưỡng đè nén lửa giận, "Cháu mới bao lớn chứ? Vẫn còn quá sớm để yêu đương."
"Cháu mười chín tuổi rồi!" Lục Ngôn bất mãn nói, "Chú à, thời cấp ba chú cứ dặn đi dặn lại cháu không được yêu sớm, giờ lên đại học chú còn muốn cản cháu nữa sao? Cháu cũng phải kết hôn chứ!"
Dường như câu này chọc giận Lục Tự Minh, anh nhắm mắt nhẫn nại nói: "Chuyện này không có gì phải bàn nữa, cháu nhất định phải chia tay cho chú.
Trong vòng ba ngày mà chưa đoạn tuyệt thì Phó Viễn Hàng kia đừng hòng ở lại Bách Khoa nữa."
Lục Ngôn hoàn toàn không ngờ Lục Tự Minh lại vô lý như vậy, cậu cứ tưởng chú út là người khôn ngoan và rộng lượng nhất, nào ngờ đối phương muốn hủy hoại tiền đồ của Phó Viễn Hàng chỉ để phản đối cậu yêu đương.
Ngỡ ngàng, đau xót và thất vọng khiến cậu lần đầu tiên dám to tiếng cãi lại Lục Tự Minh: "Chú có biết anh ấy từ vùng quê nghèo thi vào đại học vất vả lắm không? Anh ấy đâu như chú, chỉ ngồi một chỗ cũng kiếm ra tiền! Nếu chú dám động đến anh ấy thì cắt đứt quan hệ với cháu luôn đi!"
Hai người chiến tranh lạnh với nhau, trong lúc tức giận Lục Ngôn dọn vào ký túc xá ở, đồng thời không quên đề phòng chú ý đến an toàn và động tĩnh của Phó Viễn Hàng.
Nhưng một tuần trôi qua mà vẫn im hơi lặng tiếng.
Lục Ngôn thở phào nhẹ nhõm, biết Lục Tự Minh chỉ giận mình tự ý yêu đương nên muốn hù dọa vậy thôi.
Cậu cũng rất hối hận vì hôm đó nóng nảy nói ra những lời tổn thương chú út, thế là lập tức chạy tới công ty xin lỗi, ai ngờ thư ký nói hai ngày trước Lục Tự Minh đã ra nước ngoài.
Trong lòng Lục Ngôn đột nhiên hụt hẫng, còn có chút hoảng hốt: "Vậy khi nào chú ấy về?"
"Chưa biết nữa." Thư ký lắc đầu, "Dự án hợp tác với nước ngoài này mất nhiều thời gian lắm, Lục tổng nói phải ở lại bên kia khá lâu."
Lục Ngôn thất vọng ra về, nhiều lần gọi điện cho Lục Tự Minh nhưng không được nên đành thôi.
Dạo này tâm trạng Phó Viễn Hàng không tốt lắm, Lục Ngôn hỏi ra mới biết lý do nằm ở cha mẹ hắn.
Cha mẹ Phó Viễn Hàng chuyên làm thuê cho người ta nhưng vì đã lớn tuổi không theo kịp các công nhân trẻ nên bị sa thải.
Tìm mãi mà không có việc mới, giờ cả nhà đang lâm vào tình cảnh khốn đốn.
Lục Ngôn rất thông cảm với họ, cũng đau lòng cho Phó Viễn Hàng.
Cậu biết học phí mấy năm nay của Phó Viễn Hàng đều dựa vào tiền công lặt vặt và học bổng của hắn, nếu cha mẹ hắn không kiếm được tiền thì chẳng phải sẽ trông cậy Phó Viễn Hàng nuôi họ sao? Phó Viễn Hàng còn phải học hành nữa, cuộc sống của hắn sẽ mệt mỏi đến mức nào chứ?
Thế là cậu nói: "Bị sa thải thì thôi, cô chú mở công ty tự mình làm chủ là được rồi."
Nghe xong Phó Viễn Hàng trợn mắt nhìn Lục Ngôn, tưởng cậu ấm này đang châm chọc mình nên sầm mặt bỏ đi.
Nhưng hắn không ngờ Lục Ngôn thật sự mở một công ty thực phẩm cho cha mẹ hắn, lấy tên cha mẹ hắn mua cổ phần rồi mời nhóm quản lý chuyên môn điều hành công ty, cha mẹ hắn chỉ cần ngồi chơi xơi nước là được.
"Xin lỗi vì không bàn trước với anh." Lục Ngôn dè dặt nói, "Nhưng anh vất vả quá, em muốn giúp anh......"
Phó Viễn Hàng nhìn cậu thật lâu rồi ôm chặt cậu vào lòng.
Tuy mấy triệu này với Lục Ngôn chỉ là tiền tiêu vặt mấy tháng nhưng cậu tình nguyện bỏ công sức ra làm việc này chứng tỏ rất yêu hắn.
Phó Viễn Hàng vừa cảm kích vừa cảm động nên ân cần quan tâm Lục Ngôn hơn xưa, Lục Ngôn cũng ngày càng chìm sâu vào mối tình này.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Lục Ngôn thì Phó Viễn Hàng hoàn hảo về mọi mặt, đẹp trai, cầu tiến, thông minh, hiếu thảo......!Cậu cứ ngỡ mình đã tìm được bạn trai ưu tú nhất trên đời, nhưng sau khi trải qua một số chuyện mới phát hiện không phải như vậy.
Em họ Phó Viễn Hàng là Phó Vân Vân thi đậu vào ngành mỹ thuật ở Bách Khoa, Lục Ngôn từng gặp cô ta mấy lần, tuy cảm thấy người này hơi giả tạo và hám danh nhưng vì là em họ Phó Viễn Hàng nên Lục Ngôn cũng chẳng nói gì mà luôn lịch sự đối đãi.
Nhưng cậu không ngờ Phó Vân Vân lại trộm tranh của mình để tham gia một cuộc thi cấp quốc gia, còn đoạt giải nhất.
Chuyên ngành của Lục Ngôn không phải mỹ thuật nhưng mẹ cậu là hoạ sĩ, từ nhỏ cậu đã theo mẹ vẽ tranh nên cũng dần có sở thích này.
Sau khi cha mẹ qua đời, đến ngày giỗ hàng năm cậu đều vẽ một bức tranh rồi đốt trước mộ cha mẹ mình.
Đây là thói quen bao năm nay của cậu, là cách để cậu thể hiện sự nhớ nhung của mình với những người thân yêu trên thiên đường.
Bức tranh Phó Vân Vân trộm chính là tranh cậu vẽ nhân ngày giỗ cha mẹ mình.
Lục Ngôn không kìm được tức giận, chuyện này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cậu, cậu muốn đi vạch trần Phó Vân Vân nhưng lại bị Phó Viễn Hàng ngăn lại: "Bình tĩnh đi! Kết quả đã công bố rồi, giờ cả trường đều biết Vân Vân đoạt giải, nếu em tố cáo nó thì sau này nó còn mặt mũi nào học ở trường nữa?"
"Sợ mất mặt thì sao lúc đầu còn trộm? Nếu là cái khác thì cũng thôi, nhưng bức tranh này rất quan trọng với em!"
"Có quan trọng mấy cũng chỉ là tranh thôi! Chẳng lẽ quan trọng hơn cả người sống à!?"
Thái độ của Phó Viễn Hàng khiến Lục Ngôn tổn thương nặng nề.
Cậu biết Phó Vân Vân là em họ hắn, là người nhà của hắn nên hắn mới bao che.
Vậy còn mình thì sao?
Mình cũng là bạn trai hắn mà.
Chuyện đã đến nước này mà Phó Viễn Hàng chỉ lo bênh vực Phó Vân Vân, thậm chí còn chẳng thèm an ủi cậu một câu.
Cứ như người làm sai còn cố tình gây sự là cậu vậy.
Lục Ngôn chợt thấy nản lòng thoái chí, mặc dù cuối cùng không tố giác Phó Vân Vân nhưng mấy ngày liền cũng không liên lạc với Phó Viễn Hàng.
Về sau Phó Viễn Hàng dẫn Phó Vân Vân tới xin lỗi cậu thì hai người mới xem như làm hòa.
Mặc dù trong lòng Lục Ngôn rất khổ sở nhưng cậu vẫn thích Phó Viễn Hàng, đâu thể chỉ vì chuyện này mà chia tay hắn.
Phó Viễn Hàng cũng áy náy nên đối tốt với cậu gấp bội, hai người mau chóng khắng khít như xưa, còn hẹn nhau đi du lịch vào kỳ nghỉ dài của trường.
Nhưng một ngày trước khi được nghỉ Phó Viễn Hàng nói không đi du lịch được vì cha mẹ bảo hắn về quê thăm họ hàng.
"Cho em đi chung với!" Lục Ngôn hớn hở nói, "Chúng mình quen nhau cũng lâu rồi, nhân dịp này ra mắt gia đình luôn nhé?"
"Không tiện lắm đâu." Phó Viễn Hàng nhíu mày, "Cha mẹ anh......!em biết mà, tư tưởng lạc hậu lắm, sợ là tạm thời chưa chấp nhận được."
Lục Ngôn nghĩ cũng đúng.
Ngay cả chú cậu sáng suốt thế mà còn chưa chấp nhận thì đừng nói gì đến cha mẹ Phó Viễn Hàng.
"Vậy anh cứ nói em là bạn anh đi." Lục Ngôn nói, "Được không?"
Thế là Phó Viễn Hàng dẫn cậu theo.
Cha mẹ Phó gia biết đây là người mở công ty cho bọn họ vì trước đây Phó Viễn Hàng từng nói Lục Ngôn là bạn mình, gia đình giàu có lại thông cảm cho tình cảnh của hắn nên hào phóng giúp đỡ.
Cha mẹ Phó gia gặp Lục Ngôn như gặp được thần tài nên khoản đãi cậu hết sức nhiệt tình, trong bữa ăn các họ hàng khác của Phó gia cũng luôn miệng hỏi han cậu, thậm chí còn nghe ngóng xem nhà cậu có bao nhiêu tiền, sau đó nửa đùa nửa thật nhờ cậu mở công ty cho bọn họ hoặc sắp xếp công việc nào nhàn hạ một chút.
Từ nhỏ Lục Ngôn đã được dạy bảo nề nếp nên không ngờ cả nhà Phó Viễn Hàng đều thuộc hạng này.
Nhưng cậu vẫn nhẫn nại mỉm cười đáp lại.
Ngoại trừ đám người lắm mồm thì cậu của Phó Viễn Hàng cũng rất kỳ quặc, lúc ăn cơm cứ nhìn chằm chặp vào cậu, ánh mắt kia làm cậu không thoải mái chút nào.
Cơm nước xong xuôi, Lục Ngôn ngủ lại nhà Phó Viễn Hàng một đêm.
Để tránh nghi ngờ, cậu và Phó Viễn Hàng tách ra ngủ riêng.
Điều kiện sống ở quê rất kém, chăn đệm mốc meo làm Lục Ngôn không quen nên cứ trằn trọc mãi, khoảng nửa đêm cậu chợt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, một bóng người rón rén đi vào rồi bổ nhào lên giường cậu.
Lục Ngôn cứ tưởng Phó Viễn Hàng nhưng ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá nồng nặc mới biết là người khác, lập tức đạp hắn xuống giường rồi bật đèn lên.
Người kia rõ ràng là cậu Phó Viễn Hàng, Phó Đại Cương.
"Cục cưng xinh đẹp mà dữ quá nha......" Khuôn mặt đen sạm của Phó Đại Cương đỏ rần, chắc vì buổi tối uống rượu quá nhiều.
Lão lờ đờ nhìn Lục Ngôn rồi lộ ra một nụ cười bỉ ổi, "Thèm muốn chết, mau cho cậu hôn cái nào......"
Lão không kìm nổi nhào lên lần nữa, Lục Ngôn vác ghế phang tới.
Tiếng động mạnh làm những người khác kéo tới, Phó Viễn Hàng ôm Lục Ngôn lại rồi giơ tay giật điện thoại của cậu: "Tiểu Ngôn, đừng báo cảnh sát......"
Hai mắt Lục Ngôn đỏ hoe, gào lên với Phó Viễn Hàng: "Anh có biết ông ta muốn làm gì em không!!"
"Anh cũng không ngờ......!Chắc cậu anh uống nhiều quá ấy mà......" Phó Viễn Hàng lo lắng nói, "Tiểu Ngôn, cậu anh là giáo viên trung học trong thôn, cả nhà đều dựa vào ông ấy, nếu em báo cảnh sát thì thanh danh và công việc của ông ấy sẽ mất hết!"
"Vậy còn tôi thì sao!?" Lục Ngôn mất khống chế hét lên, "Tôi bị hủy hoại cũng chẳng quan trọng đúng không!?"
Lần này cậu thất vọng tột độ.
Cuối cùng cậu đã hiểu dù có xảy ra chuyện gì thì Phó Viễn Hàng vẫn sẽ luôn đứng về phía người thân của mình, bất kể bọn họ có tổn thương cậu, sỉ nhục cậu đến mức nào.
Từ nhỏ đến lớn cậu luôn được cha mẹ và chú út cưng chiều, sao phải tự hạ thấp mình để ở bên một kẻ không hề trân trọng mình như thế?
Sau khi nghĩ thông suốt, Lục Ngôn dứt khoát chia tay với Phó Viễn Hàng.
Còn cha mẹ Phó gia từ khi một bước lên tiên thì nhanh chóng sa ngã, cha Phó dính vào cờ bạc thua sạch cả gia sản, còn gánh thêm khoản nợ mấy triệu bạc.
Phó Viễn Hàng đến năn nỉ Lục Ngôn giúp đỡ nhưng cậu chỉ khinh thường cười lạnh rồi thẳng tay nhốt hắn ngoài cửa.
Đám chủ nợ lần lượt vác gậy kéo tới chửi mắng đe dọa làm cha mẹ Phó gia hoảng loạn, cả ngày thấp thỏm lo sợ, lấy nước mắt rửa mặt.
Chủ nợ còn dọa nếu không trả thì sẽ tìm tới tận trường học, sắc mặt Phó Viễn Hàng trắng bệch, cuối cùng đưa ảnh Lục Ngôn cho bọn hắn xem.
"Người này tên Lục Ngôn......!Nhà cậu ấy giàu lắm." Phó Viễn Hàng cắn răng nói, "Mấy triệu với nhà cậu ấy chẳng là gì cả.
Chú cậu ấy rất thương cháu mình, các anh cứ tới đó mà đòi, nhất định chú cậu ấy sẽ đưa.
Nhưng xin các anh chỉ lấy tiền thôi chứ đừng đánh cậu ấy!"
Đám chủ nợ đều là dân xã hội đen, sau khi xác minh thì lập tức bắt cóc Lục Ngôn rồi gọi điện tống tiền Lục Tự Minh.
Lục Ngôn vừa lo lắng vừa hổ thẹn, vốn dĩ cậu đã cực kỳ hối hận vì trước kia không nghe lời chú mình, giờ còn gây thêm rắc rối lớn cho Lục Tự Minh, sợ chú út bị lừa một khoản tiền lớn nên liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi bọn cướp.
Bọn cướp vác gậy sắt đánh cậu, vốn chỉ định đánh ngất xỉu nhưng nào ngờ lỡ tay đánh trúng huyệt Thái Dương làm cậu chết ngay tại chỗ.
Mốc thời gian bây giờ là lúc Lục Ngôn và Phó Viễn Hàng mới hẹn hò chưa bao lâu.
Đường Cửu đóng lại thế giới ban đầu: "Tạm thời tôi sẽ không chia tay Phó Viễn Hàng đâu."
233 đang điên tiết vì tra công nghe vậy lập tức sửng sốt: 【 Tại sao chứ!?】
"Giờ mà chia tay với hắn thì lũ cực phẩm kia làm sao lên sàn được?" Đường Cửu rũ mắt, "Người tốt gặp họa còn kẻ táng tận lương tâm vẫn sống nhởn nhơ thì còn đạo lý gì nữa?"
"Bọn chúng nhất định phải trả giá đắt.".