Sau Khi Xem Mắt Ngài Cận Đột Nhiên Quấn Lấy Tôi


Tạ Tinh Tinh nghe thấy thanh âm liền quay lại, nhìn thấy Bạch Y Thần một thân đồ hiệu xa xỉ, bước trên đôi giày cao gót mười phân.
Tạ Tinh Tinh hiện đang mặc một chiếc áo thun trắng, quần thể thao màu xám đậm, đi một đôi giày màu trắng, trên vai đeo một chiếc túi nhỏ, tay lại xách một chiếc túi vải màu đen.
Hình tượng này quả thật có chút giống làm công trong bệnh viện.
Trách không được Bạch Y Thần lại hiểu lầm.
Nhưng giọng điệu của Bạch Y Thần không chỉ có mỗi ẩn ý hiểu lầm.
Có sự mỉa mai, trào phúng và khinh thường trong giọng điệu.
Tạ Tinh Tinh thờ ơ liếc cô ta "Làm lao công thì có vấn đề gì sao? Đó là tiền tôi tự kiếm bằng đôi tay của mình, cũng không phải dựa dẫm vào đàn ông."
Bạch Y Thần là bạn học đại học của Tạ Tinh Tinh, có tiếng là thích câu phú nhị đại, nói thẳng là hình mẫu điển hình chê nghèo yêu giàu.
Lý do cô ta luôn nhắm vào Tạ Tinh Tinh là vì Bạch Y Thần đã câu được một tên thiếu gia hào môn từ một tháng trước, khi hắn gặp Bạch Y Thần ở cổng trường, đã vô tình nhìn thấy Tạ Tinh Tinh, vì vậy liền bắt đầu theo dõi Tạ Tinh Tinh, lì lợm theo đuổi cô.
Bạch Y Thần cảm thấy rằng Tạ Tinh Tinh nhất định đã có tâm cơ dụ dỗ tên phú nhị đại kia, nếu không, làm thế nào người đàn ông mà cô ấy đã câu trong một tháng đột nhiên thích Tạ Tinh Tinh? Từ đó về sau trong trường liền xuất hiện tin đồn rằng Tạ Tinh Tinh đã dụ dỗ bạn trai của Bạch Y Thần.
Tạ Tinh Tinh nói xong tiếp tục đi về phía ven đường như thể không muốn quan tâm cô ta, chuẩn bị bắt taxi về nhà.

Bạch Y Thần cảm thấy bộ dạng kiêu ngạo giả tạo của Tạ Tinh Tinh quả thực quá ghê tởm, cô ta tức giận dẫm lên giày cao gót bước về phía trước, giọng nói to hơn rất nhiều "Còn tốt hơn cô, loại người câu dẫn đàn ông của người khác!" Tạ Tinh Tinh không dụ dỗ, tên kia tự mình sáp lại cô, Tạ Tinh Tinh lúc đó cũng bị anh ta chọc tức muốn chết.
Cô đã giải thích với Bạch Y Thần, nhưng cô ta không tin, vì vậy từ đó về sau cô không buồn giải thích nữa.
Tạ Tinh Tinh đang đứng ở ven đường, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Bạch Y Thần "Một người đàn ông có thể dễ dàng bị người khác cướp đi cũng không phải là một người đàn ông tốt, cô nên cảm ơn tôi vì thế cô đã nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta - một tên khốn nạn cặn bã."
Bạch Y Thần đi tới trước mặt cô, vẫn không chịu buông tha "Cô làm tình nhân cũng rất hợp lý! Không biết xấu hổ! Giống như tên em trai đáng chết kia của cô, cả hai người đều không phải thứ gì tốt đẹp!" Tạ Tinh Tinh sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, nắm lấy cổ tay của Bạch Y Thần, lực trong tay tăng lên, lời nói trong miệng tuy nhẹ nhưng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
"Tôi không thích gây thù chuốc oán với cô, nhưng cũng không thích người khác cưỡi lên đầu tôi ra oai, không thích cùng cô tranh chấp, không có nghĩa là tôi không biết tức giận.

Để tôi nói lần cuối, đừng đổ lỗi cho tôi mấy thứ vớ vẩn của cô, đàn ông của cô tôi không có hứng thú, khiến tôi nóng nảy, chuyện gì tôi cũng có thể làm, vì vậy sau này thấy tôi phải biết đi đường vòng mà tránh, nhớ không?" Tạ Tinh Tinh nói xong, lực trong tay lại dần tăng thêm.
Bạch Y Thần đau đến sắc mặt tái nhợt, cô vùng vẫy nói "Cô điên rồi! Mau buông tôi ra, cô làm tôi đau.
" Biết đau là tốt, nhưng những lời tôi vừa nói, cô tốt nhất nên nghe cho kĩ càng."
Tạ Tinh Tinh dùng sức vung tay của Bạch Y Thần xuống.

Bạch Y Thần đang đi giày cao gót, đứng không vững, hét một tiếng, liền ngã xuống ven đường.

Bạch Y Thần vừa định chửi ầm lên.
Tạ Tinh Tinh đột nhiên nghiêng người sát vào người Bạch Y Thần, ánh mắt cực kỳ sắc bén, giọng nói của cô không lớn, nhưng rất đáng sợ, trong thanh ấm còn mang chút đe dọa: "Cô nói đúng, tôi và em trai tôi thực sự không phải là người tốt.

Vì vậy, nếu cô muốn mắng tôi, tốt hơn hết cô nên giữ nó trong lòng, đừng để tôi nghe thấy, nếu không tôi không ngại giúp cô nhớ lại lịch sử đen tối của mình."
Bạch Y Thần run rẩy, ngồi im bên đường, hai chân nhũn ra, còn quên mất đứng lên, một lời cũng không dám nói.
Lúc này, cô ta cảm thấy những lời vừa rồi của Tạ Tinh Tinh dường như không có dọa cô.
Tạ Tinh Tinh nhìn cô ta sợ hãi thậm chí không dám nói chuyện, vẻ mặt dịu đi một chút, không đe dọa cô ta nữa "Nếu cô không có gan chịu, ngoan một chút, bỏ cái tính cách xấu xí của cô đi.

Hơn nữa, tôi thực sự nghiêm túc không dám khen ngợi về mắt chọn đàn ông của cô."
Sau khi Tạ Tinh Tinh nói xong, cô đứng dậy, phủi phủi tay, tiến lên hai bước, bắt một chiếc taxi rời đi, để lại Bạch Y Thần ngồi bên vệ đường.
Sớm biết điều như vậy không phải tốt sao, tại sao lúc nào cũng phải tự mình tìm ngược.

Cách Bạch Y Thần khoảng năm mét, có một chiếc siêu xe màu đen đang đỗ.
Cửa kính của chủ nhân chiếc xe thể thao đang mở, người đàn ông lười biếng chống tay lên mép cửa sổ, phủi tàn thuốc.
Khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt hoa đào hơi cong lên, tựa hồ ẩn chứa một tia ái muội tình thú mơ hồ, rất mê người.
Cận Thừa Diên vốn định hút một điếu thuốc trước khi rời đi, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Tạ Tinh Tinh và Bạch Y Thần xuất hiện.
Bắt đầu từ câu dụ dỗ đàn ông của người khác, sau đó cuộc đối thoại ngắt quãng lọt vào tai anh, mặc dù không nghe thấy hết nhưng đại khái cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Anh nhìn "Tạ Vãn" đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong, có chút kinh ngạc, dù sao vừa rồi cô ở bệnh viện cũng không có bộ dạng như vậy.
Sự tương phản quá lớn khiến anh nghĩ rằng mình vừa rồi đã nhìn nhầm người.
Nhưng chiếc túi vải màu đen và quần thể thao màu xám đậm cho anh biết rằng người trước mặt anh thực sự là "Tạ Vãn".
Làm sao anh có thể không nhớ những gì mình đã tự mình mua.
Sau khi xem náo nhiệt, Cận Thừa Diên dập thuốc vào gạt tàn trong xe, định kéo cửa kính rời đi thì Bạch Y Thần đã đi tới xe của anh.
Bạch Y Thần vừa rồi đang bận tranh cãi với Tạ Tinh Tinh, Tạ Tinh Tinh vừa rời đi, cô liền phát hiện ra bên cạnh mình có một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, người đàn ông trong xe cũng thật đẹp trai.
Cô ta cau mày chống người đứng lên, khập khiễng đi đến xe của Cận Thừa Diên.
Cận Thừa Diên nheo mắt lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị, cảm giác vô tình rõ ràng.

Bạch Y Thần cắn môi, trông có vẻ đáng thương, ủy khuất dường như sắp khóc "Anh ơi, anh có thể cho em đi nhờ một chút được không, vừa rồi chân em bị trật khớp.", bất kể ai nghe thấy đều sẽ cảm thấy cô ta mới nên là người bị bắt nạt, lúc này cô ta cố tình nói rằng sơ ý bị bong gân mắt cá chân, nhưng không đề cập rằng đó là do Tạ Tinh Tinh, để lại hình tượng một bông hoa sen trắng giống như sự xuất hiện của Đức Trinh Nữ Maria.
Cận Thừa Diên uể oải nhướng mi nhìn cô, ngón tay thon dài gõ gõ trên vô lăng, trầm giọng nói: "Có thể đi được không?"
"Có lẽ...!hơi khó khăn một chút."
"Cô có di động không?"
"Có."
Cận Thừa Diên chỉ vào tòa nhà của bệnh viện Khang Bác "Đó là bệnh viện, nếu cô gọi điện thoại, nhân viên y tế sẽ xuất hiện trong năm phút nữa.

Không cần cảm ơn."
Nói xong liền đóng cửa sổ và khởi động xe, tiếng gầm nhẹ của chiếc xe thể thao vang lên, sau đó lao vào dòng xe cộ.
Bạch Y Thần đứng thẳng người, phủi bụi trên quần, nhìn về phía chiếc xe thể thao dần biến mất, hừ lạnh một tiếng "Chỉ là có chút tiền thôi, có gì to tát đâu, cũng không phải là tôi chưa từng thấy người giàu, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, rồi anh sẽ sống cô độc đến cuối đời! Còn con nhỏ Tinh Tinh chết dẫm kia, đồ tiểu tam dám cướp đàn ông của tôi, đe dọa tôi! Tôi nguyền rủa hai người, cả đời không bao giờ tìm được người yêu!"
Bạch Y Thần lớn tiếng mắng mỏ, vừa vặn có người đi ngang qua.
Mọi người nhìn cô ta, cô ta lại hét toáng lên "Nhìn cái gì vậy! Chưa bao giờ thấy ai chửi thề bao giờ sao!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận