Cận Thừa Diên không nghĩ tới ngày thường Tạ tiểu thư lạnh nhạt nhưng năng lực tiếp nhận lại là kém như vậy.
Hiện tại tình huống này không dễ chấm dứt.
Tạ Tinh Tinh hất tay anh ra, lau nước mắt, đưa tay che tai, thương tâm muốn chết mà nhìn anh, đầu lắc như trống bỏi "Tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi không muốn nghe anh nói!"
Cận Thừa Diên: "! ! "
Cận Thừa Diên thật sự không nói, chỉ là cả người phát ra hơi thở đừng lại gần tôi, sắc mặt đen tới cực điểm.
Người xung quanh đều có thể nhìn ra, giống như sắp bùng nổ chiến tranh thế giới.
Tuy nhiên, Tạ Tinh Tinh lại làm lơ luồng khí không nên chọc của Cận Thừa Diên, còn đưa tay đẩy đẩy ngực của Cận Thừa Diên, cô cũng không dám quá dùng sức, rốt cuộc Cận tiên sinh thân kiều thể nhược, lỡ như cô đẩy, đẩy đến mất mạng người, liền lớn chuyện.
Tạ Tinh Tinh phát huy nhuần nhuyễn bốn chữ ngang ngược vô lý "Sao anh lại không nói gì! Giải thích đi, rốt cuộc tại sao anh lại không xóa WeChat của cô ấy?"
Cận Thừa Diên bị cô đẩy cũng chưa dịch chuyển chút nào.
Cận Thừa Diên còn hơi sững sờ, không nghĩ tới cô sẽ làm đến thế này.
Cận Thừa Diên:??? Không phải vừa rồi không cho tôi nói sao? Hơn nữa tôi còn chưa có WeChat của cô gái đó, sao tôi xóa được chứ.
Cận Thừa Diên tức đến mức bật cười, lưỡi cọ cọ răng hàm, vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị Tạ Tinh Tinh giành trước một bước "Anh còn cười! Tôi đã khóc thành như vậy, anh còn cười, không nghĩ tới anh thế nhưng lại là dạng người này!"
"! ! "
Tạ Tinh Tinh nói xong, quay đầu tiêu sái rời đi, để lại cho Cận Thừa Diên một bóng dáng ' chạy trối chết '.
Tạ Tinh Tinh chạy đến nơi ít người, đưa tay thật cẩn thận mà xoa xoa mắt, kỳ thật cô cảm thấy trận này còn có thể phát huy diễn xuất cẩu huyết thêm một chút, hơn nữa còn có rất nhiều cách để phát huy, nhưng nếu không chạy cô sợ cô sẽ khóc huhu thật mất.
Không sao dự trữ cho ngày mai tiếp tục cố gắng.
Lúc này nhìn xem Cận tiên sinh còn có thể nói ấn tượng không tồi với cô hay không.
Cận Thừa Diên đứng tại chỗ, nghiến răng, không nói nên lời.
Chuyện này là thế nào?
Lúc này đột nhiên xuất hiện vài người từng trải bước tới, hảo tâm khuyên nhủ: "Mau đuổi theo, phụ nữ chính là khẩu thị tâm phi*, cô ấy càng không muốn nghe cậu giải thích, chính là càng để ý cậu, nhanh đuổi theo dỗ dành bạn gái đi.
"
*miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo
"Đúng vậy, tôi hồi còn trẻ cũng ngốc như cậu, đều là nam nhân, có thể hiểu được, thỉnh thoảng phạm một sai lầm nhỏ cũng bình thường, cậu mau đi dỗ bà xã đi.
"
"Mau đi đi.
"
Cận Thừa Diên nhíu mày, lại còn bạn gái, bà xã?
Đột nhiên, anh cảm thấy có gì đó dưới chân mình, đẩy chân anh.
Cúi đầu liền thấy một cậy bé tầm năm sáu tuổi đang ôm chân anh, còn ném cát lên chân anh! ?
Cậu bé ngẩng cổ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn căng chặt, lộ ra ánh mắt tức giận "Trát lam, chọc mẹ chinh đẹp hóc.
"
Tra nam, chọc mẹ xinh đẹp khóc.
Cận Thừa Diên đưa tay sờ sờ chóp mũi, hoàn toàn ngây người.
Lại còn biến thành mẹ?
Một cô gái chạy tới ôm đưa bé đi, vừa ôm vừa xin lỗi.
!.
Tạ Tinh Tinh một mình trở về khách sạn, không có Cận tiên sinh đi cùng, một đường đi về cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cô vừa mới bước từ thang máy ra liền thấy giám đốc Trương đang đứng trước cửa phòng, trong tay còn cầm bình rượu xái 82 năm lúc trưa, nhìn cô cười đặc biệt chân chó*.
*nịnh nọt
Nhưng Tạ Tinh Tinh chỉ cảm thấy nụ cười này có chút đáng sợ.
"Tạ tiểu thư, rượu tôi đã mang cho cô, bữa tối tôi có thể đưa đến phòng cho cô cùng Cận tiên sinh, cô thấy thế nào?"
Tạ Tinh Tinh: Tôi không thấy thế nào cả.
"Có thể.
"
Tiếng nói trầm thấp vang lên từ phía sau Tạ Tinh Tinh.
- -----------------.