Tạ Hoài An lồng ngực phập phồng, giận dữ hét lên: "Mày biết mày đang nói gì không! Mày muốn tao tức điên lên sao!"
Tạ Tinh Tinh cong môi như thể đang nghe một câu đùa.
Em trai của cô, Tạ Diệc Khiêm gây hoạ nhiều như vậy còn chưa khiến ông tức chết, ngược lại cô nghe lời như vậy lại khiến ông tức chết sao.
Đây là đạo lí gì vậy?
Tạ Tinh Tinh và Tạ Diệc Khiêm là chị em ruột, mẹ sau khi sinh Tạ Diệc Khiêm không bao lâu liền qua đời vì bệnh nặng.
Tạ Diệc Khiêm nhỏ hơn Tạ Tinh Tinh 3 tuổi, năm nay vừa tròn 18.
Tạ Hoài An là người gia trưởng, sau khi vợ qua đời liền bỏ mặc Tạ Tinh Tinh.
Đặt hết tâm tư chiều chuộng Tạ Diệc Khiêm.
Tạ Tinh Tinh cảm nhận được sự thiên vị bất công này không dành đến mình, cho nên từ trước đến nay không bao giờ hi vọng xa vời.
Tạ Tinh Tinh mười một tuổi, Tạ Hoài An tái hôn với một người phụ nữ.
Tuy rằng người phụ nữ kia đến với ông vì tiền nhưng lại rất biết cách xem sắc mặt, nếu không cũng không thể bước chân vào cổng nhà họ Tạ.
Tạ Hoài An coi trọng Tạ Diệc Khiêm, bà ta liền coi hắn như tổ tiên mà cung phụng.
Đối với Tạ Tinh Tinh, một đứa trẻ bị bỏ mặc, cũng tự nhiên mà hờ hững phớt lờ, cũng không thèm giả vờ quan tâm.
Một gia đình bốn người nhưng Tạ Tinh Tinh lại như người thừa.
Sau này công ty của Tạ Hoài An ngày càng phát triển, công việc bận rộn, người phụ nữ kia cả ngày dạo phố, mua sắm, cờ bạc cùng một đám phu nhân, tiểu thư giàu có, không có thời gian quan tâm tới Tạ Diệc Khiêm.
Vì thế trách nhiệm ấy lại đổ lên người Tạ Tinh Tinh.
Nhưng đối với Tạ Diệc Khiêm, người được Tạ Hoài An và mẹ kế cưng chiều sinh ra bản tính phản nghịch, hoàn toàn không chịu sự quản giáo, khuyên bảo của Tạ Tinh Tinh, thậm chí còn thường xuyên tìm cô gây rắc rối, ngăn cô xen vào việc của mình.
Nếu không vì người mẹ đã mất, cô cũng sẽ không kiên nhẫn với Tạ Diệc Khiêm đến vậy.
Tạ Tinh Tinh mắt đối mắt với Tạ Hoài An, không chút hoảng loạn: "Tôi đương nhiên biết, tôi nói không phải là suy nghĩ trong lòng của ba sao?"
Tạ Hoài An trợn to hai mắt, chỉ mặt cô quát: "Tao nuôi mày có ích lợi gì chứ! Ngay cả em trai của mình cũng không trông chừng được, bây giờ còn muốn chọc tức tao, chỉ còn người kế thừa duy nhất trong nhà này mày cũng không bỏ qua sao!"
Tạ Tinh Tinh phản bác: "Vậy thì đừng giao nó cho tôi, tôi không thể chăm sóc được đứa con trai hư hỏng của ông."
Tạ Hoài An: "Tuổi nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, phạm sai lầm nhỏ cũng là điều hiển nhiên, mày còn đưa nó vào đồn cảnh sát, sau này nó làm sao ngẩng đầu nhìn người khác."
Hôm qua Tạ Diệc Khiêm cùng một đám xã hội đen ở bên ngoài gây chuyện, tình cờ bị cô bắt gặp, cô gọi cảnh sát và cũng trở thành nhân chứng duy nhất tại hiện trường.
Đến khi cô rời khỏi đồn cảnh sát, Tạ Diệc Khiêm vẫn nhìn cô với ánh mắt đe doạ hung ác, cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Tạ Tinh Tinh ánh mắt kẽ động, lạnh lùng: "Nó đã thành niên, không phải trẻ con, phải biết chịu trách nhiệm cho hành động của mình,"
Tạ Hoài An cũng không muốn cùng nàng tranh cãi, liền đi thẳng vào vấn đề: "Đối phương không muốn hoà giải, mau đi sửa lời khai, bảo lãnh cho nó ra."
Tạ Tinh Tinh nắm chặt tay, ánh mắt sắc bén, hằn giọng: "Con của ba là người, con của người khác không phải là người? Đối phương đến giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, lần đầu phạm sai lầm có thể nói là không hiểu chuyện, nhưng nó đã gây sự là bao nhiêu lần rồi! Ba như vậy sớm muộn cũng có ngày nó gây tai hoạ lớn."
Tạ Hoài An nghiến răng, gân xanh nổi trên thái dương, giọng nói tràn đây sự trách móc: "Vậy mày là chị gái làm gì! Dạy bảo em trai mình bằng cách tống vào ngục sao!"
Mỗi lần Tạ Diệc Khiêm gây rắc rối, Tạ Hoài An đều nói vậy.
Ông chưa bao giờ nhận ra lỗi lầm của Tạ Diệc Khiêm.
Tạ Tinh Tinh cười lạnh, đanh thép nói: "Nó có cha có mẹ kế, trách nhiệm cũng không thể đổ cho mỗi chị gái chứ?"
"Mày..."
Tạ Hoài An tức giận đến sôi máu, nổi trận lôi đình.
"Tôi sẽ không sửa lời khai, tôi cũng không sợ ba rút lại tiền trợ cấp.
Tất cả tiền bạc, xe cộ, nhà cửa, tôi đều không cần.
Nếu muốn thu hồi, cứ việc làm không cần báo trước."
Nói xong liền xoay người rời đi, sau lưng lại truyền đến tiếng đập phá thật lớn, cô cũng không quay lại.
Cô không quan tâm đến tiền của Tạ Hoài An.
Nếu ông thật sự lấy hết tiền của cô, cô cũng sẽ đứng nhìn.
Đến thời điểm vợ kế cùng con trai hiếu thảo của ông tranh giành tài sản, đây sẽ là một màn kịch đáng mong chờ.
Tạ Tinh Tinh đứng ngoài cửa, nhìn ngôi nhà trước mắt, trên mặt vẫn là sự điềm tĩnh.
Lần này, cô và gia đình đã hoàn hoàn cắt đứt.
"Hình như tôi đã bỏ lỡ mất một vài chuyện vui rồi?" Một giọng nói của phụ nữ vang lên bên cạnh.
Giọng nói khiến Tạ Tinh Tinh quen đến mức không thể quen hơn, mẹ kế của cô.
Tạ Tinh Tinh quay lại nhìn người phụ nữ ngày càng kiều diễm, khoé miệng hơi nhếch.
Chiếc đầm đỏ cắt xẻ sâu, mái tóc xoăn gợn sóng, đôi môi đỏ rực, kính râm trên mũi cùng chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn xa xỉ trên tay.
Cơ thể như ngâm trong nước hoa, nồng nặc đến nghẹt thở.
Lương Uyển Dung 38 tuổi, dáng người quyến rũ, làn da như ngưng chi (săn chắc mịn màng), dù nói bà ta là chị của Tạ Tinh Tinh phỏng chừng cũng có người tin.
Tạ Tinh Tinh không mặt không nhạt, "Kịch hay chỉ mới bắt đầu."
Tạ Hoài An và Tạ Diệc Khiêm hiện giờ hận không thể lập tức giết chết bà.
Lương Uyển Dung ngoài mặt cung phụng Tạ Diệc Khiêm như tổ tiên, nhưng trong lòng thật mong hắn có thể gặp chuyện sớm.
Bởi có Tạ Diệc Khiêm, tài sản của Tạ Hoài An nhất định sẽ thuộc về hắn.
Nhưng thật may Tạ Tinh Tinh ngăn kịp, Tạ Diệc Khiêm lần này gây chuyện cũng không quá lớn, Lương Uyển Dung chắc là thật thất vọng, thậm chí còn rủa nàng xen vào việc người khác.
Một nhà ba người đều hận cô đến nghiến răng.
Lương Uyển Dung tháo kính râm xuống, liếc nhìn đôi chân bê bết máu của Tạ Tinh Tinh, giễu cợt "Cô nói cô có phải đang làm những chuyện không đáng không? Thằng nhãi kia xảy ra chuyện, cô chẳng phải cũng sẽ có chút lợi ích sao? Hà tất phải khiến chính mình không vui, đến lúc đó gia sản chúng ta chia đôi thật tốt đẹp biết bao."
Suy cho cùng Lương Uyển Dung vẫn là người ngoài, cô cũng không tin rằng bà ta thực sự tốt bụng đến mức muốn chia tài sản cho cô.
Chỉ sợ thật sự xử xong Tạ Diệc Khiêm, người tiếp theo sẽ là cô.
Tạ Tinh Tinh sắc mặt bình tĩnh "Tôi không hứng thú với phần tài sản ấy, các người cứ việc tranh giành, nhưng dù sao Tạ Diệc Khiêm vẫn là em trai ruột của tôi, tôi sẽ không đứng nhìn nó tự hủy hoại tiền đồ chính mình."
Khóe môi Lương Uyển Dung cong lên, giễu cợt nói: "Người hủy hoại tiền đồ của hắn chính là cô."
Tạ Tinh Tinh trên mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn không bằng để bà khiến nó giết người phóng hoả."
"Không thể nói như vậy nha, tay chân của nó đều ở trên người nó, sao có thể liên quan đến tôi."
"Nó trở thành người như vậy, bà còn dám nói không liên quan đến bà sao."
"Đương nhiên không liên quan.
Hắn cũng đâu phải do ta sinh ra, máu chảy trong người nó là của ai.
Cô xem, vị trong nhà kia cũng không để ý tới cô hơn mười năm nay, con của hắn có thể tốt hơn sao? Hai cha con đều là một tính tình đáng chết."
"Bà đây chính là muốn châm ngòi ly gián."Tạ Tinh Tinh cũng không muốn tiếp tục phí sức cùng bà ta dây dưa, nói xong câu liền rời đi.
Lương Uyển Dung nhìn bóng dáng khuất xa của Tạ Tinh Tinh, trên gương mặt kiều diễm lại hiện lên nụ cười ngoan độc "Quả nhiên con nhỏ chết tiệt này không dễ dụ như thằng nhóc kia.".