Sau Khi Xuân Phong Nhất Độ Với Nhiếp Chính Vương


Trong Ngu kinh không có bức tường nào không lọt gió.

Chuyện Bình An Hầu ở tiệc Nguyên Tiêu va chạm phải Nhiếp Chính Vương chưa đến mấy ngày đã truyền khắp giới ăn chơi trác táng ở kinh thành, càng chưa đề cập tới có rất nhiều người nhìn thấy, buổi tối ngày hôm đó, Kỷ Chỉ huy mang theo một cả đội giáp sắt Nhạn Linh Vệ, sát khí hừng hực xông vào đại môn phủ Bình An hầu, trách phạt Tạ Yến hơn một canh giờ mới ra.

Nghe nói mặt mũi đều đã đập nát.

Nhiếp Chính Vương vẫn còn tức giận khó tiêu, lại phái bảy tám cái quan lễ nghi công chính nghiêm minh, ngày ngày thay phiên tới cửa lập quy củ cho Bình An hầu.

Kia chính là lễ nghi tư ngay cả Vương lão tử cũng dám răn dạy mấy ngày liền!
Thời tiên đế đặc biệt thích sai lễ nghi tư giám sát lời nói việc làm của thần tử, phàm là có chuyện xem không hài lòng nghe không hài lòng —— thí dụ như khi nghe triều dáng người không đủ đoan chính, khi ngự yến la hét ầm ĩ quá mức lớn tiếng, nhi tử nhà ai quần áo bất chỉnh ra vào thanh lâu…… Hơi không chú ý một chút, không chừng chưa chờ các đại thần về đến nhà, quan lễ nghi cũng đã chờ sẵn ở trên đường.

Nhóm lão thất phu đó, ai cũng giống nhau đều là cây thước thành tinh, cái mặt nghiêm khắc, không mắng mấy canh giờ là sẽ không bỏ qua.

Trong lúc răn dạy, còn không cho ngươi ăn cơm, không cho ngươi uống nước, sống lưng hơi cong một chút cũng không được.

Nhưng từ sau khi Nhiếp Chính Vương Bùi Quân cầm quyền, lễ nghi tư liền xuống dốc.

Thứ nhất là vị sát thần này hành sự cuồng vọng, không từ thủ đoạn nhất, có công liền thưởng, phạm sai liền phạt, nếu vô dụng còn có thần ghét quỷ ghét Nhạn Linh Vệ, chu di cửu tộc cũng không thành vấn đề.

Lễ nghi tư loại địa phương cáo mượn oai hùm này, là nơi Nhiếp Chính Vương coi thường nhất.

Thứ hai, khi niên thiếu tính tình Bùi Quân quái gở, trầm mặc ít lời, bất hiếu quân phụ, tiên đế không thích hắn là sự tình mọi người đều biết, lễ nghi tư không thiếu lần phụng mệnh đi răn dạy Ngũ hoàng tử.

Vì như vậy, nên hai bên đã sớm kết thù.

Ngày ấy cung biến hơn vạn xác chết trôi trong con hào bảo vệ thành, gần như nhiễm đỏ cả dòng sông trong vắt, thi thể cung nhân ở trước điện kéo ra vết máu dài trăm thước.

Hoàng tử thiếu niên cầm theo đầu đại ca hắn, giáp trụ rỉ máu tươi dọc đường, hình ảnh phóng ngựa chạy như bay vào cung, mọi người trong kinh đều tận mắt nhìn thấy.

Ánh bình minh xuyên qua áng mây, phản quang Bùi Quân bước lên bậc thang trước Minh Loan điện, đạo thân ảnh kia giống như sát tinh tạ thế, hiện tại ngẫm lại vẫn khiến người ta sợ hãi.

Nhiếp Chính Vương hiện giờ hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*, lễ nghi tư tự nhiên kẹp chặt cái đuôi làm người, nào còn dám đi lên tìm chết.

*thiên tử như bù nhìn, lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu.

Đây là một trong những kế sách của Thư Thụ, một mưu thần thời Tam quốc.

Lúc này thế nhưng làm Nhiếp Chính Vương tức giận đến mức không so đo hiềm khích trước đây, phái lễ nghi tư đi giáo huấn người, mọi người hiếm lạ rất nhiều, lại không khỏi tò mò, Tạ Yến đến tột cùng phạm vào tội tối kỵ gì.

Mấy ngày nay, tửu lầu tán dóc cái này tán ồn ào huyên náo, có mấy tên ăn chơi trác táng từng có vinh hạnh được lễ nghi tư “Dạy dỗ” qua, vừa nhớ tới thủ đoạn của lễ nghi tư, đến nay còn cảm thấy bụng đau cẳng chân đau.

Phủ Bình An hầu kia chính là một hơi đi bảy tám cái!
Mấy lão gia hỏa đó ba năm không khai trương, còn không thể khai trương giáo huấn ba năm?
Lễ nghi tư bị vắng lặng hai năm, hiện giờ có thể được Nhiếp Chính Vương ưu ái, trong lòng tự nhiên cũng mừng thầm một trận.

Huống hồ Tạ Yến kia khi niên thiếu ăn chơi phóng túng, làm bừa phi độ, là đại danh ăn chơi trác táng trong Ngu kinh, lễ nghi tư trước kia sách vạch tội hắn chồng chất như núi, viết hư không biết bao nhiêu cây bút lông sói.

Lại cứ tiên đế với Hoàng Hậu sủng hắn nhất, rất ít răn dạy hắn, mặc dù ngẫu nhiên phái quan lễ nghi đi nói hai câu, cũng là làm bộ làm dáng không đau không ngứa.

Lúc này hắn thua trong tay Nhiếp Chính Vương, lễ nghi tư đã sớm muốn đi gặp hắn, bởi vậy khi tới cửa, tư nghi mão chuẩn bị đầy đủ tinh thần, phải hảo hảo “Dạy dỗ” Bình An hầu, thay Nhiếp Chính Vương giải ưu sầu.

Quan tư nghi lớn tuổi họ Mầm, mang theo hai tiểu quan môn sinh trẻ tuổi, theo vị Ngôn quản gia kia đi vào sân.

Lão tư nghi đang dặn dò: “Xíu nữa gặp Bình An hầu kia nhớ lấy vẻ mặt tàn khốc, thận trọng từ lời nói đến việc làm ——” còn chưa nói xong, lại thấy hai người không hẹn mà cùng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn phía trước.

Lão tư nghi vừa quay đầu lại, thấy một bạch y công tử đứng lặng ở dưới cửa sổ.

Đầu vai Tạ Yến khoác áo choàng trắng tuyết, đang hơi hơi nghiên đầu xem chim ngũ sắc trong lồng.

Non nửa gương mặt trắng như tuyết của hắn che lấp ở phía sau cổ áo lông xù xù, chỉ lộ ra một đôi mắt có hơi mỏi mệt, hàng mi dài hơi hơi rũ, một cái nhíu mày càng hiện lên vẻ nhu nhược đáng thương.

Trời trong xanh, tuyết đọng trên mái hiên liền bắt đầu tí tách tan chảy, hắn ôm lò sưởi tay trong lòng ngực lười nhác a một hơi, mây quấn quanh sương mù lượn lờ trước mặt —— mây tan đi, lại lộ ra một khuôn mặt dung sắc thanh diễm.

Nghe thấy có người tới, Tạ Yến giơ tay đẩy cửa sổ ra một ít, nôn nóng nói: “A Ngôn? Ngươi mau đến xem xem……”
Hắn tưởng A Ngôn đã trở lại, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy có người xa lạ, liền tiểu tâm cẩn thận nấp sau cửa sổ, chỉ nhìn trộm bên ngoài qua khe hở.

Vừa nhấc mắt, sương mù trong đồng tử sắc liễm diễm*, ánh mắt lưu chuyển.

*dáng vẻ của nước gợn sóng, tả cảnh sóng nước nối nhau lăn tăn nhấp nhô lung linh huyền ảo.

Hai vị tiểu quan hút một ngụm khí lạnh.

…… Hảo, người này thật xinh đẹp.

Lão tư nghi hung hăng chau đầu mày, trong miệng vẫn không quên hành lễ: “Gặp qua Bình An Hầu.”
Thái tử Nam Nghiệp phong thái xuất chúng, Thái tử phi Nam Nghiệp năm đó cũng là xinh đẹp nhất thiên hạ.

Hai người này sinh hạ hài tử, tất nhiên là không kém được —— Tạ Yến cũng xác thật không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn không chỉ kế thừa mỹ mão khuynh quốc khuynh thành của mẫu thân, còn kế thừa khí chất thanh quý của Thái tử Nam Nghiệp.

Tạ Yến, đẹp thì đẹp đó, lại cực kỳ có tính công kích, chỉ nhìn từ xa không thể dâm loạn.

Nhưng hôm nay tái kiến, Bình An Hầu với lúc trước như hai người khác nhau.

Lúc này Tạ Yến trốn ở sau cửa sổ, như là con hươu bị bỏ đi góc cạnh sắc nhọn, lãnh tình hơi giảm đi, dung nhan càng tăng lên.

Không có cảm giác cao quý sinh ra đã có sẵn, chỉ còn lại ngoan ngoãn, nhút nhát, cùng với gãi đúng chỗ ngứa, chọc người trìu mến, yếu đuối.

Hai cái tiểu đồ đệ ngơ ngác nhìn hắn, không rời được mắt.

…… Nguyên lai đây là Bình An hầu trong lời đồn.

Chẳng trách năm đó nhiều người như vậy muốn tiến vào cửa phủ hắn, tiếp xúc gần gũi với hắn, còn có đồ đệ hoang dâm vô sỉ nói cam nguyện làm thần tử dưới váy hắn.

Kẻ muốn vì sắc thụ hồn dữ*, có khối người.

*Câu này trích trong bài Thượng Lâm Phú.

Mô tả việc bị mê hoặc khi nhìn thấy sắc đẹp.

Mk cũng ko biết rõ nghĩa câu này.

Hiện giờ ca phường thanh lâu còn truyền lưu một khúc oán xuân lang, quanh năm không suy, ca nữ chơi đàn tỳ bà ra vẻ ngượng ngùng, xướng người trong khúc tướng mạo đẹp như mặt trăng mùa thu, phong hoa tuyệt đại, nguyện lấy vàng bạc triệu đổi xuân phong độ của hắn.

Trước mắt, tình lang trong mộng của bao nhiêu cô nương Tạ Yến, đang vịn cửa sổ, thần sắc thiên chân vô tà, hắn chớp chớp mắt, chần chờ một lát, nhỏ giọng hỏi: “Hắn…… Vương gia, chim chóc đưa ta bị bệnh, không ăn cơm…… Chúng nó rất quan trọng, các ngươi có thể xem giúp ta được không?”
(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B những chỗ khác đều là ăn cắp)
Ngày đó sau khi Nhiếp Chính Vương rời đi vào ban đêm, A Ngôn nghĩ lại mà sợ hãi, túm Tạ Yến đang ngủ say dậy hỏi hậu viện đến tột cùng đã xảy ra cái gì.

Tạ Yến nói không rõ, trong lúc khoa tay múa chân bị A Ngôn thấy vết bầm trên cổ tay hắn do bị nắm chặt mà ra.

A Ngôn cho rằng hắn bị đánh, đau lòng muốn chết, một bên thượng dược một bên dạy hắn, nói Nhiếp Chính Vương rất hẹp hòi, về sau nhất định phải gọi hắn là “Vương gia, điện hạ”, bằng không Nhiếp Chính Vương sẽ không cao hứng.

A Ngôn nghĩ chính là, ăn nhờ ở đậu, nhất định phải bảo vệ mạng sống.

Tạ Yến lại suy nghĩ, ta rất thích hai con chim hắn đưa, cũng rất thích hắn có tiền, khiến hắn cao hứng hẳn là phải làm, gật gật đầu, nhớ kỹ.

Hai tiểu quan rốt cuộc phục hồi lại tinh thần.

Trong đó một vị gãi gãi gương mặt nóng lên, bị khơi dậy lòng trắc ẩn yêu thương những thứ yếu ớt, lập tức xung phong nhận việc: “Cửa hàng của mợ trong nhà hạ quan chính là cửa hàng điểu hoa, hạ quan học được một ít…… Bình An Hầu, cái kia, có thể cho hạ quan vào xem điểu của ngài không?”
Một vị khác cũng không cam lòng yếu thế: “Hạ quan cũng yêu thích nuôi điểu, chim sẻ trong nhà con nào con nấy béo mập, rất tâm đắc! Hạ quan cũng có thể đi vào sao?”
Hai người nhìn chằm chằm Tạ Yến, ánh mắt thẳng tắp, A Ngôn không cảm thấy đó là ý vị cung kính tôn trọng, còn chưa kịp ngăn cản, Tạ Yến cũng đã mở miệng.

“Hảo nha hảo nha! Các ngươi đều vào đi!” Tạ Yến trước mắt sáng ngời, vẫy tay gọi cả hai vị tiến vào, thúc giục, “Nhanh lên nhanh lên!”
Lão tư nghi năm mươi tám tuổi, lại sỉ nhục lẫn nhau với Tạ Yến nhiều năm, tất nhiên sẽ không một đống tuổi rồi còn bị vẻ bề ngoài hắn dụ hoặc, lúc này khụ khụ hai tiếng, lời lẽ chính đáng cùng hai đồ nhi truyền thụ kinh nghiệm tâm đắc mình đối phó với Bình An Hầu: “Điều ưu tiên hàng đầu, đó là vạn chớ bị túi da hắn……”
Hai vị tiểu quan phía sau cũng đã chắp cánh, cao hứng phấn chấn bay vào cửa.

“Lừa gạt.” đuôi lông mày lão tư nghi vừa kéo súc, gian nan nói xong lời bên miệng.

Khi lão tư nghi đi vào, ba người đang song song ở trước lồng sắt, ngồi xổm nghiên cứu hai con chim đậu trên hoành lan.

Một con rũ đầu héo héo, một con khác lo lắng nhảy nhót lung tung, liên tục nhổ lông chim phía sau lưng mình.

Đều đã rơi vài chiếc lông vũ màu sắc xuống đáy lồng.

Ba người trẻ tuổi vây quanh ở một chỗ ríu rít, cái này nói là bởi vì quá béo, cái kia nói là không thể ăn ngũ cốc.

Tranh luận một hồi lâu cũng không ra kết quả.

Hai vị quan nhỏ ngoài miệng nói đi vào xem điểu, ánh mắt lại liếc thẳng lên người Tạ Yến, gan lớn thậm chí còn đem ánh mắt đều nị ở trên mặt hắn, hiển nhiên là ý của Tuý Ông không phải ở rượu, đơn thuần là bị sắc đẹp mê mắt, chỉ muốn vào thân cận với Bình An Hầu.

A Ngôn thập phần không vui mà chen vào giữa, ngăn cách bọn họ.

Chuyện tiệc Nguyên tiêu Nhiếp Chính Vương thưởng Bình An hầu một đôi uyên ương, Mầm lão tư nghi tự nhiên cũng nghe nói, vốn cũng không cho là cái thứ gì tốt, uyên ương sao, ngoài thành vịt hoang trong hồ một tổ.

Trong nhà hắn ngược lại thật sự dưỡng mười mấy con trân điểu dị cầm, chung quy Nhiếp Chính Vương vắng vẻ lễ nghi tư, hắn ngày thường ru rú trong nhà không có việc gì để làm, yêu thích nhất chính là nghiên cứu sách cổ, dưỡng hoa dưỡng điểu.

Nhưng sau khi vào cửa giương mắt nhìn, đôi mắt già nua vẩn đục của lão tư nghi lập tức sáng ngời, chim này há là chim uyên ương tương tư tầm thường! Liếc mắt một cái liền biết chúng nó vô cùng trân quý, lòng yêu thích của lão đột nhiên sinh ra, không khỏi đến gần cẩn thận xem xét một phen.

“Ai nha, các ngươi có hiểu điểu hay không?!” Xoay quanh lồng sắt vài vòng, Mầm lão liên tiếp duỗi tay muốn sờ sờ, nhưng lại không nỡ, bật thốt liền trách cứ bọn họ, “Thật là phí phạm của trời! Chim mái hoài trứng, cần chỗ ấm áp tránh gió dựng dục, sao có thể tiếp tục treo ở đây đón gió!”
“Mau mau mau, còn không mau lấy xuống!”
Tạ Yến ôm lồng chim gỡ xuống, mong đợi nhìn lão tư nghi.

Mầm lão chỉ huy bọn họ tìm tới mấy tấm ván gỗ, gọi nô bộc điếc biết nghề mộc tới, vẽ một bản vẽ ấm rương cho cặp điểu.

Điếc nhị ca tay nghề không tồi, thoáng nghiên cứu bản vẽ kia một hồi, liền khiêng tấm ván gỗ đi ra ngoài, thành thạo đóng một cái rương dài, dựa theo trên bản vẽ nói, ngăn thành hai gian trong ngoài, trên vách ngăn giữa đào một lỗ tròn cho chim mái ra vào, trên tường ngoài đục lỗ thông khí nhỏ.

Vì giữ ấm, phía dưới cái rương lót một tầng vỏ ngô và túi bông sưởi ấm, lại trải lên cỏ khô mềm - mại với mùn cưa.

Gian ngoài để đồ ăn nước uống sạch sẽ cùng mấy mảnh vỏ trứng gà.

Ngoài ra trên nắp rương còn đục cửa sổ để quan sát tình huống ấp trứng, phủ bằng vải voan mỏng trong suốt.

(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B những chỗ khác đều là ăn cắp)
Đều thu thập hảo, Mầm lão thận trọng ôm con chim ra khỏi lồng sắt.

Chim này mềm mại đáng yêu vô cùng, hắn nhẹ nhàng vỗ bộ lông chim hai lần thật sự là yêu thích không buông tay.

Chim nhỏ sợ người lạ, hắn cũng không dám sờ nhiều, không nỡ bỏ vào ấm rương.

Chim vừa đáp xuống, chim mái liền nhảy nhót vào gian trong, làm tổ ở trên bãi cỏ, dựa cái đầu nhỏ của mình vào lông chim nhắm mắt lại.

Chim trống đẩy đẩy cỏ khô quanh tổ, đều mềm mại bao quanh người chim mái, lúc này mới nhảy ra gian ngoài, tự mình ăn trước vài hạt kê, rồi sau đó mổ mấy viên ngậm ở trong mõm, lảo đảo trở về ổ, đưa đến bên miệng chim mái.

Vẫn luôn không chịu ăn cơm chim mái chợp mắt một lát, lúc này mới khôi phục một chút tinh thần, mõm nhọn hai con chim đan xen một hồi, chim mái liền nuốt mấy hạt kê kia.

Chim trống lại tiếp tục nhảy ra mổ mang về.

Mầm lão tư nghi thu thập tổ chim, thấy ánh mắt Tạ Yến vẫn luôn sáng ngời nhìn chằm chằm, liền giải thích nói: “Rất nhiều chủng loại cầm điểu khi đang dựng dục và ấp trứng, lười vận động ngủ nhiều, hơn phân nửa thời gian đều canh giữ ở trong tổ, một nửa kia sẽ đi kiếm đồ ăn ngon miệng, đầu đút cho chim mái.

Hảo kêu chim mái tập trung hết sức dưỡng dục hậu đại.”
Tạ Yến tò mò hỏi: “Có trứng liền có thể không ra khỏi cửa, có thể vẫn luôn ngủ, còn có người đút đồ ăn ngon cho sao?”
Lão tư nghi đụng phải ánh mắt sáng quắc của hắn, luôn cảm thấy nơi nào đó có chút quái dị, lại không thể nói ra được, đành phải gật gật đầu: “…… Xem như vậy đi.” Hắn buông tay áo xoắn lên xuống, “Hảo, Bình An Hầu, nên học lễ nghi rồi.”
Hai con chim ăn no, chim trống ân cần giúp chim mái sửa sửa lông chim, sau đó rúc vào ngủ cùng nhau.

Tạ Yến như suy tư gì đó.

……
Sau Tết Nguyên Tiêu, triều chính nên được khôi phục,
Hạ triều, một thanh niên người mặc mãng bào sắc đen, đội ngọc quan, sải bước đi trong cung tường, tay trái nắm cổ áo tiểu hoàng đế, muốn áp hắn đi học cưỡi ngựa bắn cung.

Tay phải cởi khuy lớn của mãng bào trên người, nới lỏng cổ áo, đột nhiên hỏi: “Nguyên tiêu đã qua rất nhiều thời gian, những cái hoàng thân nhập kinh mừng xuân đó cũng nên rời kinh?”
“Hồi điện hạ, đã rời đi không sai biệt lắm.

Khang Vương khóc lóc la hét luyến tiếc điện hạ, nói phải dập đầu mấy cái với ngài mới đi.”
Khang Vương nguyên là phong hào của nhị hoàng huynh hắn, năm đó đoạt đích chi tranh, Nhị hoàng tử cũng trộn lẫn, đáng tiếc hắn ngu dốt không chịu được, trước đêm cung biến đã bị lão đại khống chế, một đao lau cổ.

Khang vương hiện giờ, là con của hắn.

Thiếu niên kia Bùi Quân đã gặp qua, sợ đầu sợ đuôi, trên đường đi gặp tam phẩm cũng khom người liên tục hô to đại nhân, thấy Bùi Quân càng là không dám thở mạnh một tiếng, mỗi năm nhập kinh yết kiến, hắn là người dập đầu thành tín nhất.

Bùi Quân thấy bộ dáng mềm yếu của hắn liền thấy phiền, ném cả nhà tới đất phong Văn Châu.

Bùi Quân cười nhạo, quay đầu lại nhìn Kỷ Sơ Nhàn đi theo phía sau: “Chất nhi này của cô cũng thật hiếu thuận, nếu hắn thích dập đầu như vậy, liền thưởng cho hắn cơ hội này, ngày mai kêu hắn lên triều dập đầu, lạy nhiều mấy cái.”
“…… Khang Vương nhất định lại muốn khóc lóc thảm thiết, quỳ tạ điện hạ.” Kỷ Sơ Nhàn đã thấy nhiều không trách, tiếp tục nói, “Ngụy Vương cũng không đi, trong phủ mỹ nhân không ngừng, yêu cầu đi gõ gõ sao?”
Lục hoàng tử Bùi Anh, hiện giờ là Ngụy Vương, theo cách nói của Bùi Quân, là “Não không đủ hai lượng”, chỉ biết phong nguyệt, làm không được đại sự gì.

Ngôi vị hoàng đế với hắn mà nói, còn không có lực hấp dẫn bằng mỹ nhân phiên bang mới tới ở Xuân Phong Các.

Bùi Quân sở dĩ có thể dung hắn, đúng là bởi vì hắn không có đầu óc.

Bùi Quân buồn bực nói: “Gõ hắn làm chi, gõ cho hắn tỉnh lại muốn tới chỗ cô tìm phiền toái.

Cho hắn đi chơi đi!”
Thái giám Ninh Hỉ ôm một chồng tấu chương, cúi đầu một tấc cũng không rời, cũng không dám nói gì.

(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B những chỗ khác đều là ăn cắp)
Tiểu hoàng đế càng là khóc không ra nước mắt.

Ngựa của Nhiếp Chính Vương là ngựa quý từ quan ngoại bắc cảnh tới, đen sáng bóng như mực, mượt mà xinh đẹp, là năm đó theo đại quân giết vào giết ra, tắm máu hăng hái chiến đấu.

Ngựa kia hình thể kiện thạc, tứ chi khổng võ hữu lực, móng ngựa làm bằng vàng, hai bên tóc mai thét dài chấn hưng, khí thế uy phong như chủ nhân nó.

Tên cũng kiêu ngạo, gọi “Công thần”.

Hiện giờ biên cương không có việc gì, Nhiếp Chính Vương cũng không cần xuất chinh, Công thần cũng nhàn rỗi, ở giáo trường hoàng gia ngày ngày kiều dưỡng.

Ngẫu nhiên Bùi Quân hứng thú, liền cưỡi nó chạy vài vòng.

Ngựa quý nhận chủ, người khác sờ vào phải bị đá mất nửa cái mạng, Kỷ Chỉ huy sứ cần cù chăm chỉ giúp đỡ nuôi dưỡng hai ba năm, nhưng cũng chỉ có thể được nó cho hãnh diện dắt đi.

Tiểu hoàng đế từng bị Bùi Quân ôm ngồi trên con ngựa kia, chạy một vòng, linh hồn nhỏ bé đều thất lạc, trở về chân - mông đau ê ẩm ba ngày.

Nhớ tới liền sợ hãi.

…… Hắn một chút cũng không muốn đi học cưỡi ngựa bắn cung.

Bùi Quân cúi đầu, thấy tiểu hoàng đế một bộ dáng run bần bật, giữa mày vừa mới vừa nhíu, còn chưa mở miệng răn dạy, đột nhiên đằng trước truyền đến một tiếng kinh thiên động địa: “—— Ngũ hoàng huynh a!! Thần đệ nhớ hoàng huynh đến chết đi được!”
Một đạo thân ảnh bay lại đây.

“……” Bùi Quân cau mày, nghiêng người sang một bên, “Bùi Anh, ngươi làm cái gì vậy!”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, người tới là Ngụy Vương Bùi Anh.

Hắn lao vào hư không, cười hì hì đứng thẳng: “Thần đệ mấy ngày trước thân thể ôm bệnh nhẹ, không thể dự tiệc Nguyên tiêu đưa hạ lễ cho hoàng huynh, ngày đêm áy náy, này không, hôm nay thân thể khỏe, liền vội vàng tiến cung tạ tội.”
Kỷ Sơ Nhàn liếc mắt nhìn hắn một cái, khuôn mặt tuấn lãng, nhưng hiện nay hơi xanh, mùi vị son phấn trên người cũng chưa tiêu tán, có thể thấy được cũng không phải ngày đêm áy náy, chỉ sợ là ngày đêm hát ca mới đúng.

Bùi Quân buồn cười nói: “Ngươi tiến cung tạ tội, cũng chỉ mang miệng theo?”
Ngụy Vương nói: “Tất nhiên không phải, chẳng phải sắp đến sinh nhật hoàng huynh sao, thần đệ mới vừa tiếp nhận một cái gánh hát, xướng rất hay, đặc biệt là ma cô hiến thọ, Tứ Lang thăm mẫu! Liền nghĩ hiến cho hoàng huynh, tháng sau tiệc thiên tuế xướng một đêm cho hoàng huynh.”
Mắt phượng Bùi Quân hơi liễm.

Chuông cảnh báo trong lòng Ninh Hỉ vang lên, vội nhắc nhở nói: “Thiên tuế yến hao tài tốn của, Ngụy Vương điện hạ không cần làm việc vất vả.”
Mẫu phi Bùi Quân, Mai phi qua đời vào đêm, trong cung đang tổ chức làm thiên tuế yến cho Đại hoàng tử, tiên đế mệnh chư vị hoàng tử công chúa trong cung đều đi dự tiệc, lấy chương hiển thủ túc tình thâm.

Lúc đó Mai phi bệnh nặng, thiếu niên Bùi Quân khó có thể vi phạm hoàng mệnh, hắn uy dược cho mẫu thân, nói đi một chút thì sẽ về.

Bất quá là lộ mặt ở trong yến hội, trước sau chưa tới nửa canh giờ, chờ tới khi chạy về, Mai phi cũng đã đi.

Trong cung chúc mừng, ai cũng không để ý một đôi mẫu tử không được - sủng trong cung điện quạnh quẽ.

Hoàng đế phái cung nhân tới lo liệu hậu sự cho Mai phi, cũng đã là buổi chiều ngày thứ hai.

Đại hoàng tử nghe nói việc này, còn mắng sau lưng đen đủi, chê Mai phi bệnh chết không đúng lúc, ô uế canh giờ tốt của hắn.

Kể từ khi đó, Bùi Quân liền nghe không được những từ như sinh nhật, càng không đề cập tới ba chữ “Thiên tuế yến”.

Ninh Hỉ toát ra một thân mồ hôi lạnh, lá gan Ngụy Vương lớn bao nhiêu, dám ở trước mặt Nhiếp Chính Vương đề cập chuyện làm thiên tuế yến?!
Ngụy Vương trong mắt tràn đầy chân thành, không chút do dự tiếp tục nịnh nọt nói: “Chỗ nào hao tài tốn của, chuyện này ngài liền giao cho thần đệ đi.

Trong phủ thần đệ còn mới mua một đôi vũ cơ, có huyết thống tây địch, đôi mắt giống như mèo, rất khác với phong - tình của Trung Nguyên chúng ta, đến lúc đó cùng nhau đưa vào trong phủ hoàng huynh, thỉnh hoàng huynh thưởng thức!”
“Hoàng huynh vì quốc làm lụng vất vả, đã mấy năm không làm thiên tuế yến, trước mắt tứ hải thái bình, năm nay nhất định phải hảo hảo náo náo nhiệt nhiệt mới được!”
Hắn thao thao bất tuyệt, Ninh Hỉ đầu cũng không dám ngẩng lên, đầu rũ càng ngày càng thấp, sợ đợi lát nữa bị giận chó đánh mèo.

“Hảo a.” Nhiếp Chính Vương đột nhiên nói, “Lục đệ ân cần như thế, cô há có thể không cảm kích? Nếu làm tốt, cô nhất định thưởng cho ngươi.”
Cái gì, Ninh Hỉ kinh hãi.

Trên mặt Kỷ Sơ Nhàn cũng hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Ngụy Vương mừng thầm một trận.

Bùi Quân cười như không cười, giơ tay vỗ vỗ trên đầu vai Ngụy Vương: “Vậy làm phiền đệ đệ lo liệu trước sau, cô rửa mắt mong chờ.”
Ngụy Vương cho rằng mình được cọc đại sự ghê gớm, mơ hồ xuất thần đi về, nói rằng bảo đảm yên tâm, thiên tuế yến nhất định có vừa múa vừa hát, lộng lẫy sôi động, không để hoàng huynh thất vọng.

Ngụy Vương vừa đi, Bùi Quân ngay sau đó thu liễm ý cười: “Ngươi cảm thấy, Ngụy Vương như thế nào?”
Kỷ Sơ Nhàn trầm mặc một lát, ho khụ một tiếng, nói đúng sự thật: “Thần cảm thấy, Ngụy Vương……có khả năng không thông minh lắm.”
Trước kia Ngụy Vương cùng Nhiếp Chính Vương giao tình không thâm, có lẽ không biết được hắn yêu thích chán ghét cái gì.

Nhưng chỉ cần hắn có chút đầu óc, ở trong cung hỏi thăm, cũng có thể biết duyên cớ Nhiếp Chính Vương không làm thiên tuế yến, không đến mức ngơ ngác đụng phải điều cấm kị của người khác.

Bùi Quân nghiêng đầu nhìn hắn, cười nhạt: “Đúng rồi.”
Như thế hai người liền minh bạch —— Ngụy Vương ngu xuẩn, đầu óc quả nhiên là một chút xíu cũng không có.

Có lẽ là nghe được lời gièm pha của ai, muốn dựa vào làm thiên tuế yến tới lấy lòng hắn, lại không biết, chính mình sớm đã bị người khác lợi dụng như quân cờ.

Sau khi Bùi Quân nhiếp chính lấy thủ đoạn lôi đình tẩy sạch một số thế tộc lớn, trên không Ngu kinh huyết khí bao trùm mấy tháng, sợ hắn nói hắn âm trầm máu lạnh, tàn ngược bất nhân, có vô số muốn hắn chết bất đắc kỳ tử chết sớm.

Nếu lần này, Bùi Quân đồng ý làm thiên tuế yến, điều đó chứng minh là có tình nghĩa huynh đệ với Ngụy Vương, sẽ không phòng bị nhiều hơn; nếu Bùi Quân bởi vậy nổi giận, cùng lắm thì Ngụy Vương bị hạch tội thất thế, cũng không có gì tổn thất.

Mặc kệ việc thành hay không, đến lúc đó xui xẻo đều là Ngụy Vương thôi.

Bùi Quân vỗ vỗ vạt áo, ngữ khí nghiền ngẫm: “Gần đây xác thật có chút không thú vị, vậy không bằng thuận thế nhìn xem, là ai muốn mượn cái tay ngu xuẩn này bố trí cô? Cô hiếm khi được làm quân cờ, nếu không thú vị thì cô không thuận theo, cực cực khổ khổ mà còn muốn bồi bọn họ diễn kịch.”
Kỷ Sơ Nhàn mặt không đổi sắc: “…… Điện hạ anh minh.”
Tiểu hoàng đế cho rằng bọn họ mưu đồ bí mật đại sự, mình có thể tránh được một kiếp, không cần đi giáo trường nữa, mới cất bước muốn trốn, sau cổ liền bị Nhiếp Chính Vương nắm lấy.

“……”
Bùi Quân một tay dẫn theo tiểu hoàng đế mặt khóc tang, đi vài bước, rồi bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, dừng bước chân, phảng phất không chút để ý hỏi: “Lễ nghi tư người bảo thủ, đã phái đi được một thời gian? Hiệu quả như thế nào?”
Chân mày Kỷ Sơ Nhàn nhảy dựng.

Nhiều ngày thế này, sau đêm đó Nhiếp Chính Vương trở về, cũng không nhắc lại vị tiểu hầu gia kia một câu, giống như đã quên mất người ta.

Này cũng không có gì hiếm lạ, rốt cuộc Nhiếp Chính Vương sao, quốc gia đại sự đều xử lý không hết, không nói đến một cái oan gia cũ.

Thời gian lâu rồi, Kỷ Sơ Nhàn liền cảm thấy, Nhiếp Chính Vương bất quá là thấy Tạ Yến hảo chơi, trêu đùa vài lần, lúc này chơi đủ rồi cũng vứt ra sau đầu.

Rốt cuộc phụ nghĩa bạc tình mới là bản sắc của Nhiếp Chính Vương.

…… Không nghĩ tới hắn còn có thể nhớ lại việc này.

Kỷ Sơ Nhàn nhìn hắn không để bụng Tạ Yến, đã nhiều ngày không phái người theo dõi Bình An Hầu, cũng xác thật không biết dạy ra như thế nào, đành phải hàm hồ nói: “Phải, là được một thời gian, nghĩ đến Bình An Hầu ăn giáo huấn rồi, về sau nhất định biết thủ lễ……”
Nghĩ đến tiếng hít thở nóng hổi chôn ở trong ngực đêm đó, thần sắc Bùi Quân lại khôi phục sung sướng, rất có hứng thú phân phó: “Đến lúc đó thiên tuế yến, cũng gọi Bình An Hầu tới.” Xong việc giống như sợ Kỷ Sơ Nhàn hiểu lầm, lại bổ sung một câu, “Cô đến kiểm tra hắn đến tột cùng học được cái gì.”
Này ngược lại cũng không cần một hai phải giải thích với hắn.

Kỷ Sơ Nhàn nhịn không được chửi thầm, cái này kiểm tra như thế nào?
Xem xem Bình An Hầu về sau, còn có thể bổ nhào lên trên người ngài hay không sao?
Nếu hắn nhào tới, ngài muốn mắng hắn không biết liêm sỉ.

Nếu hắn không tới……
Nhìn gương mặt Nhiếp Chính Vương ý vị thâm trường, đa mưu túc trí, Kỷ Sơ Nhàn rất có dự cảm, Bình An Hầu nếu không nhào tới, Nhiếp Chính Vương khẳng định sẽ không cao hứng, nhất định là sẽ lại phải tìm mọi cách hành hạ hắn.

Kỷ Sơ Nhàn không biết nên đáp lời như thế nào, làm như có thật nói: “Phải, học hẳn là phải kiểm tra.

Đúng, học đồ vật sao có thể không khảo được……”
Mày Bùi Quân càng thêm giãn ra, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Sơ Nhàn cũng càng thêm thưởng thức.
P/s: Mặc dù chỉ có mấy chục lượt view nhưng vẫn bị reup nên để tránh tình trạng bị reup mk sẽ chuyển qua wordpress set pass, tgian này mk đang thi nên sẽ mất khoảng một tgian khá lâu.

Cảm ơn tất cả các bạn đã ghé qua và đọc truyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui