Sau Khi Xuân Phong Nhất Độ Với Nhiếp Chính Vương

Nhiếp Chính Vương dửng dưng bình tĩnh rút tay mình về, giũ một tấm chăn lớn ra, đắp từ cằm đến chân của Tạ Yến.

Sau đó khép y phục ngồi xuống, phảng phất trường hợp xấu hổ vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người.

Ai cũng không dám đề, ai cũng không dám hỏi.

Hắn ngồi ở mép giường, một tay bắt lấy Tạ Yến, chỉ bủn xỉn lấy ra một đoạn nhỏ cổ tay tinh tế tuyết trắng của hắn, kêu thái y Trần Trường Côn bắt mạch.

Ngược lại không phải hắn một hai phải chạm vào Tạ Yến, mà là hắn vừa rời xa một chút, Tạ Yến liền rầm rì lăn lộn ở trong chăn, nếu hắn không tự mình nắm, chẳng lẽ kêu Kỷ Sơ Nhàn hoặc là lão thái y ngồi ở mép giường hống hắn sao?

Nếu Tạ Yến không biết tốt xấu, chui vào trong lòng ngực Trần Trường Côn khóc sướt mướt, trinh tiết lão thái y lúc về già bảo đảm khó giữ được. Đến lúc đó Trần gia lão phu nhân đánh tới cửa, hắn chẳng lẽ đem Tạ Yến giao cho Trần Trường Côn đi làm thiếp?

Vẫn là tốn chút sức lực nắm, tránh hắn gây rắc rối.

Bùi Quân tự cho là có lý, lạnh giọng mắng người trên giường “Yên lặng”, lúc này mới quay đầu lại hỏi: “Bình An Hầu như thế nào?”

“……” Tạ Yến mắt ướt át phủ sương mù, mặt đầy ủy khuất.

Trần lão thái y thấy tình cảnh này, mạch cũng không dám bắt nhiều, lui về phía sau, muốn nói lại thôi.

Bùi Quân nhíu mày: “Như thế nào, rượu có độc?”

Trần lão thái y vội nói: “Này ngược lại không phải, chỉ là……”

Mặt già đỏ bừng, mơ hồ nói: “Điện hạ, thứ lão thần lắm miệng, mặc dù là ngày vui của ngài nhị vị muốn uống nhiều hơn mấy chén, thì cũng nên uống ít rượu thuốc chẳng hạn như huyết hươu nhung hươu* linh tinh.”

*Rượu huyết hươu có tác dụng bổ toàn thân, trị suy nhược cơ thể và rất nhiều công dụng khác còn nhung hươu thì là vị thuốc chữa các bệnh về sinh lý ở nam giới.

Xa xa tiếng ồn ào tiếng lửa ù ù, xác thật rất náo nhiệt.

Bùi Quân cười nhạo một tiếng, xem ra thủ đoạn mà đám phế vật vô dụng kia nghĩ ra, cũng chỉ là vũ cơ sắc dụ, rượu ngon lừa thần, thích khách buộc phải giết bằng loại thủ đoạn hạ đẳng này, mất công hắn nhịn cả tháng, không động thủ trước.

Hiện tại xem ra, hắn sớm nên giết đám giá áo túi cơm* kia, còn phải bị Thôi Hữu cẩu súc vật kia chiếm tiện nghi.

*Giá áo túi cơm: cái giá để treo áo, cái túi để đựng cơm ý chỉ người vô dụng hèn kém.

Bùi Quân cúi đầu xem xét, còn là một món hời lớn.

Trần Trường Côn còn đang dong dài: “Ngài thân cường thể tráng ngược lại không sao, nhưng Bình An Hầu bên trong kém hư, mạch tượng phù nhược, thể hư vô lực, uống nhiều dễ dàng tổn thương khí huyết. Phải biết nam tử tinh túy hóa huyết(??), rất là quan trọng. Hành động của điện hạ, chính là làm xằng làm bậy*, chỉ thấy lợi trước mắt……”

(??) Tinh túy hóa huyết ( 精髓化血) cái này thuộc về đông y, mk cũng ko hiểu nhưng chắc đây là mối liên hệ giữa chúng và cũng giải thích phần nào câu trên [ Tinh hậu thiên và huyết có chung nguồn gốc. Chúng được biến đổi từ tinh dinh dưỡng và là sản phẩm của quá trình tiêu hóa và chuyển đổi bởi Tỳ vị. Huyết được tàng ở Can và tinh được tàng ở Thận. Trong điều kiện sinh học bình thường, huyết được tàng ở Can cũng dựa trên sự nuôi dưỡng của Thận tinh. Ngược lại, Thận tinh cũng phụ thuộc vào sự bổ sung của Can huyết. Chúng biến đổi qua lại và nuôi dưỡng lẫn nhau ]

* Nguyên văn là vọng động tướng hỏa [妄动相火] cái này cũng thuộc đông y nên mk cũng kb giải thích làm sao. Mk thay bằng cụm làm xằng làm bậy vì chữ vọng động [妄动] là làm xằng, làm bừa. Còn tra nguyên cụm vọng động tướng hỏa thì ra tướng hỏa vọng động là một thuật ngữ chỉ căn nguyên và bệnh lý. Nó chỉ sự suy yếu của gan và thận âm, dẫn đến các triệu chứng. Hình như đây cũng là một bệnh lý về phương diện đó của đàn ông.

Sao lại chỉ thấy lợi trước mắt.

Lưới hắn còn chưa có thả.

Con cá này là tự mình lẻn vào.

“Trần Trường Côn.” Bùi Quân lên tiếng ngắt lời hắn, từng câu từng chữ cường điệu, “Cô không chạm vào hắn, rượu cũng không phải cô đút hắn.”

Trần lão thái y làm bộ nhìn không thấy tay hắn ấn ở trên eo Bình An Hầu, vội chắp tay thi lễ: “Phải phải phải, ngài không chạm vào. Là Bình An Hầu tự mình uống rượu bừa bãi, thân mình hắn hư, lại phát sốt nhẹ, khó có thể chịu được công hiệu của rượu lộc huyết này.”

“……”

Bùi Quân nhắm mắt lại tĩnh tâm, kìm nén xúc động ném lão thái y ra khỏi đại môn, không kiên nhẫn hỏi: “Hảo, cô hiện tại muốn biết, dược hiệu của hắn nên giải như thế nào.”

Trần Trường Côn sửng sốt, nghĩ thầm không phải rất đơn giản sao, không phải rất rõ ràng sao.

(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp)

Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Nhiếp Chính Vương, thấy sâu trong mắt đối phương, hắn tự hỏi đọc y hiểu dược có lẽ có chút tâm đắc, nhưng phỏng đoán ý tứ thật sự là không thể đoán được, hắn cong eo già lĩnh hội nửa ngày, cũng khó có thể lĩnh ngộ ý chính trong đó.

“Bình An Hầu thân nhược, không nên uống nhiều thuốc hạ nhiệt, nếu không dễ làm bệnh sốt nhẹ của hắn trở nên trầm trọng hơn.” Trần Trường Côn đành phải ăn ngay nói thật, “…… Theo lão thần thấy, thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, giải tỏa là được.”

“……”

Trần Trường Côn lại không hiểu ra làm sao mà bị tiễn đi.

Kỷ Sơ Nhàn quay trở lại phòng trong, thấy Nhiếp Chính Vương xuất thần ngồi ở mép giường, nghe hắn hít một hơi thật sâu: “Kỷ Sơ Nhàn, ngươi nói xem, giải tỏa là có ý gì?”

Kỷ Sơ Nhàn trầm mặc một lát: “Hẳn, chính là cái ý tứ điện hạ nghĩ kia.”

“Cô không có suy nghĩ.”

Kỷ Sơ Nhàn tức khắc sửa miệng: “Có lẽ, cũng là cái ý tứ thuộc hạ nghĩ.”

Nhiếp Chính Vương ánh mắt sắc bén: “Ngươi suy nghĩ?”

Kỷ Sơ Nhàn thuần thục mà tạ tội: “…… Thuộc hạ vạn không dám!”

Trong chăn trên giường phồng lên một cái bọc nhỏ, cặp chân dài của Tạ Yến đan xen, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, khó chịu xoay người.

Dược hiệu rất mạnh, tơ máu nho nhỏ bò lên mắt hắn, nhưng bởi vì bị cánh tay Nhiếp Chính Vương đè nặng, trong đôi mắt nôn nóng đều chứa đầy nước.

“Ngươi đè ta nặng quá……” Tạ Yến lấy mặt cọ vạt áo Nhiếp Chính Vương rũ ở trên giường, muốn đẩy hắn ra, nhỏ giọng tỏ rõ tính khí, “Ta nóng, ngươi lên……”

Nửa người Kỷ Sơ Nhàn đều đã nhanh chóng bị Bình An Hầu nghiền nát.

Cái này nếu như để ở chỗ Ngụy Vương, chỉ sợ trực tiếp kêu bảo bối tâm can, không thiếu được muốn một đêm phiêu lãng.

Nhưng Bùi Quân ngồi thẳng tắp, không hề có ý tứ thông cảm với Bình An Hầu, ánh mắt kia, tựa hồ còn rất ghét bỏ Bình An Hầu phiền toái.

Tạ Yến tóc đen hỗn độn, khó chịu kêu rên hai tiếng, ngón tay giơ lên véo chặt cánh tay Bùi Quân, thân thể khẽ run.

Mất một hồi lâu hắn mới lờ mờ hiểu được, người trước mắt lực đạo mạnh mẽ, chỉ một bàn tay liền giữ hắn không thể tránh thoát, mùi rượu trong lòng lại bốc lên nôn nóng, môi hắn khô khốc, nhấp nhấp: “…… Khát.”

Bùi Quân đang cúi đầu nhìn hắn, tùy tay lấy trên tủ trước giường nhỏ, trà thừa buổi sáng chưa uống xong.

Nhiếp Chính Vương hàng năm tập võ kéo cung, xương tay so với người thường lớn hơn một chút, chung trà bạch sứ ở trong tay hắn có vẻ tinh xảo hơn.

Tạ Yến đến gần tay hắn, không chờ hắn bưng vững đã gấp không chờ nổi mà mở miệng, ngay cả cái ngón tay cái nắm ở mép ly cũng ngậm - vào.

Đó là một độ ấm khác với cổ tay và khuôn mặt hơi lạnh lạnh của hắn, ẩm ướt mềm mại.

Ngón tay Bùi Quân đột nhiên siết chặt, toàn bộ đường gân cánh tay căng chặt, thế cho nên đã quên nghiên chén trà cho hắn.

Tạ Yến uống không được nước trà bên trong, nôn nóng hừ hừ: “Cho ta, muốn……”

Cái này, đây là cái ô ngôn uế ngữ gì……

Trong lòng Kỷ Sơ Nhàn cách đó mười thước đều nhịn không được lung lay nhoáng lên, phía sau lưng tê dại.

Ánh mắt Bùi Quân tối sầm lại, chậm rãi áp miệng ly xuống, nửa chén trà còn sót lại chảy vào trong miệng hắn, xem hầu kết của hắn lăn lên lăn xuống, nuốt hết sạch nước trà.

Còn chưa giải khát, quá ít, Tạ Yến liếm đi vết nước vẩy trên ngón tay hắn, nâng mắt lên: “Còn muốn……”

Kỷ Sơ Nhàn hít một hơi.

Nhưng thái y lại không kê thuốc cho, Bình An Hầu còn đang bệnh, không thể giội nước lạnh vào hắn để dập lửa được, cứ tiếp tục như vậy Bình An Hầu chẳng phải sẽ nghẹn hỏng sao?

Nhìn Nhiếp Chính Vương bóng dáng như núi, một bộ dáng uy nghiêm thận trọng, Kỷ Sơ Nhàn lại có chút không chắc, chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương không có ý tứ kia? Hắn căng da đầu thử hỏi: “Nếu không…… Thuộc hạ vì Bình An Hầu tìm mấy cung nữ tuổi lớn một chút, hiểu lòng người, dịu ngoan đáng tin cậy, gia thế trong sạch?”

Đầu Bùi Quân đau nhức, không nhịn được hỏi ngược lại: “Mặc dù là huyết hươu tráng dương tính liệt, lại không nhất thiết phải cùng nữ tử hành phòng mới có thể giải, Bình An Hầu cũng đã hai mươi mốt, chẳng lẽ không thể tự mình ——”

Còn chưa dứt lời, một thân hình nhu - mềm đã triền đến, hắn không có chỗ để đi, chỉ có thể chui vào trong lòng ngực Bùi Quân. Áo trong trên người bị cọ rớt hơn phân nửa, lộ ra đầu vai trơn bóng.

Hắn không biết làm như thế nào mới tốt, có chút xấu hổ, có chút năn nỉ, run run nhìn Bùi Quân: “Đau…… Xoa xoa……”

Ánh mắt Bùi Quân dời xuống, nhìn chỗ hắn nói đau, muốn mình xoa xoa giúp hắn, sắc mặt đột nhiên tối sầm.

(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp)

Kỷ Sơ Nhàn rũ mắt xuống, có chút nhịn không được nghẹn cười.

Mặc kệ Bình An Hầu lúc trước phong lưu tiêu sái như thế nào, hiện giờ thần trí hắn có tổn hại, tâm tính trở lại ngây thơ, cái tiểu quản gia kia vẫn luôn dỗ hắn giống như dỗ hài tử, nuôi hắn không dính một chút bụi bặm, sao có thể dạy hắn những thứ đó.

“Còn thất thần!” Bùi Quân nghiến răng nghiến lợi, “Ninh Hỉ đâu, kêu Ninh Hỉ tìm cho Bình An Hầu mấy cái cung nữ xinh đẹp!”

Bởi vì bên người Nhiếp Chính Vương có Chỉ huy sứ đi theo, Ninh Hỉ liền dẫn một đống tôi tớ ở trong vườn an bài công việc vặt, đêm nay trong phủ quá rối loạn, Nhiếp Chính Vương chưa bao giờ quản việc vặt vãnh, những người khác Ninh Hỉ không yên tâm. Đọc tiếp tại velia1850.wordpress.com


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui