Sau Khi Xuân Phong Nhất Độ Với Nhiếp Chính Vương

Chỉ ngắn ngủn mấy canh giờ, từ " nhân sâm trăm năm tùy tiện uống” đến “Đáng bị bệnh chết”.

—— đây là sau khi bị đuổi ra khỏi vương phủ vào buổi sáng hôm kia, Bình An Hầu lần thứ hai thất - sủng -.

Nhân sinh thay đổi rất nhanh, lại thay đổi rất nhanh, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Ánh mắt các nô tỳ trong phủ nhìn Bình An Hầu, nhiều thêm một tia thương hại.

Nhiếp Chính Vương kìm nén lửa giận trở lại thư phòng, một lần nữa đổi xiêm y rửa tay, ném thật manh khăn lau tay vào trong chậu, xiêm y kia dính sát vào người, bẩn thỉu không muốn mặc, quay đầu bảo Ninh Hỉ cầm đi đốt.

Vẻ mặt hắn không vui, ngồi trước bàn tùy tiện cầm cuốn sổ con lên xem.

Một đám nô tỳ im như ve sầu mùa đông, sợ đắc tội Nhiếp Chính Vương, tiểu tỳ nữ hầu hạ hắn bị người khác đẩy mạnh vào, mới lớn 11-12 tuổi, người cũng không lớn bằng bình sứ ở cửa, quỳ gối trước bàn Nhiếp Chính Vương để mài mực, người đứng thẳng cũng cao hơn cái bàn một chút.

Nàng mới mài được hai lần, nghe thấy Nhiếp Chính Vương rầm một tiếng, lật trang sổ con.

Tiểu nha đầu run run, thỏi mực rơi vào trong nghiên mực, nàng sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất không dám hé răng.

Quá nhỏ gầy, Bùi Quân đang nổi nóng, ngay từ đầu cũng không chú ý đến nàng, cho đến khi phát hiện chân bàn run lắc, quay lại nhìn, mới phát hiện chỗ đó còn có một người đang quỳ, giống như gà con sợ hãi.

Bùi Quân không cần thiết phải trút giận lên đại nha đầu nhỏ như vậy, xem như không nhìn thấy nàng, lại lật thêm hai quyển sổ con, tiểu nha đầu càng run hơn, run đến nỗi hắn khó chịu bực bội, hắn nhìn một lúc mà không biết nói gì, đột nhiên vỗ sổ con, hỏi: “Dừng run. Đi xem hắn biết sai chưa!”

Nha đầu sửng sốt, biết “Hắn” là ai, vội dập đầu, chạy chậm ra ngoài.

Khi trở về, cửa cũng không dám vào, nàng thấy Nhiếp Chính Vương liền khẩn trương sợ hãi, rũ đầu, lo lắng đề phòng nói: “Hồi điện hạ…… Bình, Bình An Hầu đã…… ngủ rồi.”

“Đã ngủ rồi?” Bùi Quân tức giận đến mức hoa mắt, “Cô không có chỗ ngủ, hắn dám ngủ.”

Hắn đứng dậy, chợt thấy một cổ nhiệt khí.

Sắc mặt tiểu nha đầu đột nhiên thay đổi, cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn, nói lắp: “Điện điện điện hạ! Máu máu máu…… Chảy máu! Ninh công công, Ninh công công! Điện hạ hắn ——” tiểu nha đầu gân cổ lên tông cửa xông ra.

Bùi Quân không gọi nàng lại, cảm thấy một dòng nước nóng trào ra từ xoang mũi, hắn nâng ngón tay lên lau, một mảnh đỏ tươi.

……

Chưa đầy một nén nhang, việc Nhiếp Chính Vương uống một chén canh sâm lại bị Bình An Hầu chọc giận, dương hỏa quá vượng, đêm đó liền chảy máu mũi, truyền đi trên dưới vương phủ đều biết.

Ninh Hỉ sợ tới múc gọi Lâm thái y mới đi về không bao lâu lại, kê một phương thuốc hạ hỏa khác cho Nhiếp Chính Vương, rót hết một chén lớn, lấy nước lạnh đắp mặt, sợi tà hỏa kia khó khăn lắm mới dập tắt.

Bùi Quân ngửa đầu nằm ở trên giường nhỏ trong thư phòng, trên trán đắp một cái khăn lạnh.

Ninh Hỉ lấy quạt lụa nhẹ nhàng quạt gió cho hắn, lại lật ra quyển dạy người rộng rãi trong tạp tập đọc cho hắn nghe: “Trong thơ có nói, tâm an thân tự an, thân an phòng tự nhiên rộng rãi. Tâm cùng thân đều an, chuyện gì cũng đều có thể tương quan.”

Bùi Quân nghe xong lời này sắc mặt càng kém: “Rộng? Chỗ nào rộng? Cô khuất cư trên một cái giường nhỏ rộng sao?”

Ninh Hỉ: “……”

Ninh Hỉ ho nhẹ một chút, lật qua vài tờ, thì thầm một chương khác: “Không nên tức giận không nên tức giận, nhân sinh trên đời không dễ dàng, chà đạp chính mình rất đáng tiếc, toàn đương hắn là mắng chính mình. Giận lên bệnh tới không người thay thế, nếu ta tức chết ai được như ý……”

Bùi Quân đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Hắn thấy hắn rất như ý. Hắn ước gì tức chết ta, lấy vàng bạc châu báu trong phủ ta đi đổi tiền!”

“……” Ninh Hỉ khép quyển sách lại, ra chủ ý nói, “Nếu không điện hạ, ta đi đánh Bình An Hầu một trận! Đánh hắn tróc da bong thịt, khóc lóc thảm thiết?”

Bùi Quân phẫn nộ nói: “Không tồi, ngươi đi đi, đánh tới khi hắn biết sai rồi mới thôi.”

Ninh Hỉ nâng mông - lên, ngập ngừng thăm dò: “Điện hạ, sao lại là nô tài đi…… Nô tài ra tay không biết nặng nhẹ, nếu như đánh Bình An Hầu khóc thì làm sao bây giờ?”

“Đánh khóc tất nhiên ngươi tự dỗ.” Bùi Quân gỡ khăn trên mặt xuống, nhăn mày, “Sao…… Chẳng lẽ ngươi đánh khóc, còn muốn cô dỗ sao?”

“Còn muốn dỗ sao?” Ninh Hỉ trên mặt kinh hãi, trong lòng lại nhịn không được cười trộm.

Không phải là đánh gãy trực tiếp ném ra khỏi phủ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui