“Buổi tối lấy nước nóng ngâm chân xoa bóp cho chàng, ngày mai sẽ không đau nữa.
”Tô Vũ: “! ”Cho nên “Tô Vũ” là tiểu kiều phu sao?“Chờ lát nữa chàng khỏi thì đi đón Đại Nữu! thôi, ta đi, chàng ngồi đó.
”Ngưu Thúy Hoa lẩm bẩm, hoàn toàn không cho Tô Vũ cơ hội nói chuyện.
Bụng của Tô Vũ vang “ọt ọt”, hắn xấu hổ che bụng, rất luống cuống.
Ngưu Thúy Hoa rót bát nước đường cho hắn.
“Uống trước cho đỡ đói, ta đi nấu cơm.
”Nàng vào phòng bếp nấu cơm, rồi ra ngoài đổ đồ trong sọt dọn ra phơi nắng.
Một túi mộc nhĩ, còn có vài cây nấm mà Tô Vũ không biết, chỉ có hai cây hơi quen, hắn nhớ là có thể ăn, còn có củ từ và vài quả dại.
Ngưu Thúy Hoa lau một trái cây đỏ rực lên quần áo rồi đưa cho Tô Vũ, Tô Vũ nhận lấy, muốn ăn cũng không được, không ăn cũng không được.
Ngưu Thúy Hoa không để ý đến hắn, đi xử lý con thỏ kia, cắt nửa con mang đi đón Đại Nữu.
“Chàng ở nhà chờ, ta đón Đại Nữu về rồi nấu ăn.
”“Ừm.
”Tô Vũ gật đầu, chờ Ngưu Thúy Hoa ra ngoài, hắn mới đi rửa trái cây, vừa ăn vừa chậm rãi hoạt động hai chân ở trong sân.
Đại Nữu đi chơi với đường ca, đường tỷ chơi cả ngày, vừa thấy Ngưu Thúy Hoa thì xông lên ôm chân Ngưu Thúy Hoa.
Ngưu Thúy Hoa đưa nửa con thỏ cho Trần thị, chưa nói mấy câu thì đã bế Đại Nữu chạy về nhà.
“Cha.
”Đại Nữu trượt xuống từ trong lòng Ngưu Thúy Hoa, chạy đến bên cạnh Tô Vũ.
“Cha, cha đang làm gì.
”Cô bé vừa vào cửa đã thấy Tô Vũ phun nước lên cuộn rêu, vô cùng tò mò.
“Tưới nước cho rêu.
”“Con cũng muốn tưới nước cho rêu.
” Đại Nữu nóng lòng muốn thử, muốn đi ngậm nước.
“Hôm nay đủ nước rồi, ngày mai cho con tưới thêm.
” Tô Vũ vội vàng ngăn lại: “Nhưng nếu ngày mai con không dậy nổi, thì vẫn cần cha làm.
”“Cha, con nhất định có thể thức dậy.
”Đại Nữu vỗ ngực, Tô Vũ mỉm cười xoa đầu cô bé.
Mặc dù tóc của cục thịt nhỏ hơi khô vàng, nhưng vẫn rất mềm.
Hai cha con lại trò chuyện với nhau, Ngưu Thúy Hoa đã bưng thức ăn ra.
.