“Hơn nữa bây giờ chúng ta có bạc, Đại Nữu chỉ đi học chữ, cũng không phải thi cử như con trai, không tốn bao nhiêu bạc.
”Tô Vũ thừa thắng xông lên, Ngưu Thúy Hoa không trả lời, chỉ quay đầu nhìn hắn.
Tô Vũ bị nàng nhìn đến mức sợ hãi, nắm chặt tay của Đại Nữu.
Đại Nữu nhận ra sự căng thẳng của cha mình, bèn vùi đầu vào cổ cha.
“Nàng nhìn! nhìn ta làm gì?”“Ta cảm thấy chàng nói đúng, ngày mai ta đưa nó đến chỗ Tam nãi nãi đi.
”Ngưu Thúy Hoa nói xong thì tiếp tục đi về trước, Tô Vũ lén lút thở phào.
Đại Nữu im ắng mà khoa trương học động tác của hắn, vai thả lỏng xuống, nhẹ nhàng vỗ ngực.
Tô Vũ: “! ”“Nhưng ta không biết chữ, ta vẫn sống tốt.
”Ngưu Thúy Hoa quay đầu nhẹ nhàng nhìn Tô Vũ, hắn bị cái nhìn này làm căng thẳng, khô cằn kéo khóe miệng, cả người run rẩy khó chịu.
“Ha ha.
”Đại Nữu nhướn mày trêu chọc mà kéo mặt hắn, hắn cười một cách mất tự nhiên.
Sáng sớm, cha, đại ca và cả nhạc phụ của Tô Vũ đã tới.
Ngưu Thúy Hoa nấu cháo ngô như thường lệ, lại lấy thịt heo mua hôm qua xào nấm mộc nhĩ và cải xanh, mới gọi mấy nam nhân ăn trước rồi làm việc.
“Chúng ta phải dựng cho các ngươi một cái lều ở tạm trước, nếu không không có cách nào đập phòng cũ, đặt móng.
”Cha của Tô Vũ bưng bát, nhìn tường sân.
“Các con định giữ lại hàng rào quả đỏ này hay là dỡ ra dựng lại?”Người trong thôn không nhận ra cẩu kỷ, Ngưu Thúy Hoa cũng không nhận ra.
Nàng đào những cây này về trồng là vì nó nở hoa rất đẹp, ra quả còn có thể cho gà ăn.
“Giữ lại đi, dựng thêm tường ngói ở bên ngoài.
”Ngưu Thúy Hoa vốn muốn nói đào hết, nghe Tô Vũ bảo giữ lại, thì nàng không lên tiếng nữa.
“Giữ lại thứ này làm gì, nở hoa thì đẹp, nhưng ra quả rơi xuống đất, lại phiền phức.
”Ông Ngưu nhìn con rể, lại cúi đầu xuống.
“Ngoại công, gà thích ăn trái cây này.
” Đôi mắt trên gương mặt tròn trịa của Đại Nữu vừa to vừa tròn, giọng nói của cô bé giòn giã, nhồm nhoàm một ngụm đã ăn sạch một miếng thịt mỡ có chút thịt nạc.
.