Nàng múc món thịt ra rồi thêm nước vào nồi canh thịt còn lại và thêm ít muối.
Cải xanh trong nồi nước canh nóng hổi vừa sôi, nàng đã lớn tiếng gọi ba vị trưởng bối tới dùng cơm.
Tô Vũ rót nước cho mọi người rửa tay, đợi trưởng bối ngồi đầy đủ vào bàn, hắn và Ngưu Thúy Hoa mới lần lượt ngồi xuống.
Đều là người một nhà nên Ngưu Thúy Hoa không ra ăn một mình nữa.
Buổi sáng dựng lều đã tốn không ít thời gian, rồi lại tháo nóc nhà cỏ tranh ra, dỡ xà nhà, lượng công việc rất nhiều.
“Hôm nay chúng ta dỡ xà nhà rồi, ngày mai có thể đẩy tường đất.
”Ông Tô cứ một miếng thịt một miếng cơm mà nuốt xuống.
Tô Vũ yên lặng nhìn Ngưu Thúy Hoa gắp thịt mỡ vào bát hắn, rồi lại yên lặng gắp miếng thịt này cho Ngưu Thúy Hoa.
“Đến khi tường đổ rồi thì bảo vợ chồng chị dâu các con tới giúp một ngày chuyển đất ra ngoài, chúng ta đào móng sớm một chút.
”Nếu không xây nhà ngói gạch xanh, ông Tô rất hài lòng với căn nhà đất của Tô Vũ.
Lúc Tô gia tách ra không có nhiều bạc, Tô Vũ và Ngưu Thúy Hoa cũng không được chia bao nhiêu.
Hiện giờ nhà đất của Tô Vũ và nhị ca hắn đều được cả nhà cùng nhau xây lên sau khi ở riêng, nóc nhà tranh vừa kéo xuống cũng là do Trần thị, nương hắn dẫn ba người con dâu lên núi cắt về.
Ngoài móng nhà phải tiêu tiền, những phần khác không tốn bao nhiêu tiền cả.
“Được, đến lúc đó tẩu tử và nương tới cũng tính tiền công.
” Ngưu Thúy Hoa quay đầu nhìn Tô Vũ đang mải ăn cơm, có vẻ hắn đã quen như thế này rồi, nàng mới mở miệng đáp lời.
“Người một nhà nói tiền công cái gì, con nấu một bàn ăn ngon là được rồi.
” Ông Ngưu, cha Ngưu Thúy Hoa gẩy cơm, không tán thành với lời con gái nói cho lắm.
“Vậy không được, đây cũng không phải là chuyện ngày một, ngày hai.
” Ngưu Thúy Hoa âm thầm nhéo Tô Vũ một cái: “Không thể để cho tẩu tử và nương uổng công giúp chúng ta làm việc được.
”Tô Vũ không biết là đang cố gắng giảm cảm giác tồn tại hay đang nỗ lực khống chế để biểu cảm của mình không vặn vẹo, yên lặng thu lại đôi đũa đang nhắm gắp cải xanh.
.