Tô Vũ “A” một tiếng, đầu óc trống rỗng, ngồi yên lặng ngẩn người trên xe bò.
Hai người tới xem Thanh Thành, Tô Hàm tìm tiểu đạo sĩ bày tỏ muốn muốn cầu kiến quan chủ.
“Tô cư sĩ mời đi theo ta, sư phụ đã chờ từ lâu rồi.
”Tô Vũ mờ mịt đi theo phía sau Tô Hàm, theo sau tiểu đạo sĩ đi gặp quan chủ“Đạo trưởng, Tô mỗ có một chuyện muốn nhờ! ” Giọng Tô Hàm trầm thấp nói liên tục về chuyện của Tô Vũ, Tô Vũ mím môi đứng ở bên cạnh, không biết nghĩ cái gì.
Quan chủ nói vài lời, thỉnh thoảng Tô Hàm đặt câu hỏi một vài vấn đề, Tô Vũ mờ mịt nghe.
Lời quan chủ tách ra có thể nghe hiểu được, thế mà ghép lại lại không hiểu mô tê gì cả.
“Cái gì gọi là hắn vốn chính là Tô Vũ?” “Cái gì gọi là Tô Vũ đã đi đến nơi hắn nên đi?”Trao đổi linh hồn? Đầu thai sai? Kiếp trước kiếp này?“Đạo trưởng, ta nên làm thế nào mới tìm được huynh trưởng? Hắn có thể trở về không?”Tô Hàm không có hứng thú với mấy chuyện này, thậm chí cảm thấy kể cả Tô Vũ vốn chính là Tô Vũ, nhưng nhiều năm như vậy Tiểu Vũ đã sớm thành Tiểu Vũ rồi, Tô Vũ chính là người ngoài.
“Duyên phận đến, đương nhiên sẽ gặp lại.
”Quan chủ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng phẩy qua lại phất trần.
“Đạo trưởng, ta còn có thể về nhà sao?” Tô Vũ há miệng, hỏi vấn đề mình quan tâm.
“Thiện Tín vốn là người nơi này, còn phải đi đâu chứ?” Quan chủ mở mắt ra, ôn hòa nhìn về phía Tô Vũ.
Tô Vũ mím môi, nước mắt lưng tròng.
“Thật xin lỗi.
” Hắn xoay người khẽ nói với Tô Hàm một tiếng, nước mắt rơi xuống.
“Xin lỗi, ta muốn ra ngoài đi dạo trước một chút.
”Tô Vũ hành lễ với quan chủ, không dám nhìn Tô Hàm, xoay người đi ra ngoài.
Tô Vũ chậm rãi dạo bên trong đạo quán, mặc dù vô cùng khó chịu nhưng hắn vẫn cảm giác được có người đang theo dõi mình.
Ánh mắt đối phương thực sự quá nóng bỏng, làm cho hắn không thể không nhận ra được.
Tỉnh bơ đi về bên phải, trốn vào chỗ tối, tỉnh táo nghe bước chân đối phương từ từ đến gần“Ngươi đang tìm ta à?”.