Sau Khi Xuyên Hồn Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ


Lam Viên thấy bà nội cuối cùng đã dậy liền cười giới thiệu: “Bà nội, để cháu giới thiệu đây là luật sư Triệu, hôm nay chúng cháu đến đây để bàn về khoản tiền bồi thường.”

Bà nội nghe vậy thì sắc mặt lập tức tái đi, Thẩm Dự bên cạnh cũng nóng nảy, bà nội đã nói rằng số tiền bồi thường đó sau này sẽ là của cậu ta, sao có thể để người khác đòi lại được!

“Thẩm Lam Viên, chị nói bậy bạ gì đấy! Tiền bồi thường gì chứ, chị đến đây định lừa gạt tiền của nhà tôi à?” Thẩm Dự lo lắng ra mặt, sợ rằng số tiền đó thật sự sẽ bị đòi lại.

Trước đó cậu còn thắc mắc hai người đến làm gì, nếu biết sớm là để đòi tiền, cậu ta đã đuổi họ ra ngoài rồi.

Bà nội lạnh lùng nhìn Lam Viên: "Tiền bồi thường gì chứ, con bé này đang nói linh tinh cái gì thế, bà không biết gì hết.”

Thấy bà nội không thừa nhận, Lam Viên vẫn cười không có vẻ gì lo lắng, điều này khiến bà lão bất an cực độ, con nhóc này điên rồi sao? Tại sao còn có thể cười được.

“Bà nội, bà có quên không, hôm bà lấy tiền của chúng cháu, xung quanh có rất nhiều người đã thấy.

Tòa án cần có chứng cứ mà khai man là phạm pháp, bà nghĩ họ dám nói dối trước mặt thẩm phán không?”

Bà nội có chút hoảng hốt không ngờ Lam Viên thật sự mời luật sư định kiện bà, bà ta chỉ là người dân bình thường chưa từng dính dáng gì đến kiện tụng nên sợ nhất là rơi vào tình huống này.

“Cô đừng nói bậy nữa, mau cút ra khỏi đây đừng có làm loạn ở nhà bà.” Bà nội bắt đầu đuổi người.

Lúc này, luật sư Triệu lên tiếng: “Thưa bà, nếu bà không trả lại phần tiền bồi thường của thân chủ tôi, chúng tôi sẽ tiến hành khởi kiện, chậm nhất là thứ Hai tuần sau bà sẽ nhận được giấy triệu tập từ tòa án, đến lúc đó bà sẽ phải ra tòa theo đúng quy định.

Nếu bà không ra tòa kịp thời, thẩm phán sẽ tuyên bố toàn bộ số tiền bồi thường thuộc về thân chủ của tôi cùng mẹ và em trai cô ấy, đồng thời thực thi quyết định cưỡng chế.”

Bà cụ nghe vậy càng hoảng sợ hơn.

Lúc này, ông cụ Thẩm cũng bước ra, trong tay ông cầm một cái tẩu hút thuốc kiểu cũ, miệng còn phả khói.

“Lam Viên, cháu là con gái, những chuyện này không phải là việc của cháu.”

Ông cụ Thẩm có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng nề, không coi trọng bất kỳ người cháu gái nào, trong mắt ông ta chỉ có cháu trai.

Tuy nhiên, Thẩm Dật không thân thiết với ông ta, chỉ có Thẩm Dự ngọt ngào, biết cách nịnh nọt khiến ông ta vui vẻ nên ông ta yêu chiều Thẩm Dự nhất.

Thẩm Dật hiểu rõ tư tưởng của ông nội mình, nghe thấy ông nói chị gái như vậy, cậu liền không vui.

“Ông nội, chị con không thể lo vậy còn con thì sao? Mẹ con đang bệnh nặng, chúng con rất cần số tiền này, hơn nữa đây vốn dĩ là tiền của nhà chúng con, đúng không?”

Ông cụ Thẩm liếc nhìn Thẩm Dật một cái, đứa cháu này xuất sắc, học giỏi, ông ta biết điều đó và cũng muốn gần gũi với cậu, nhưng trong lòng Thẩm Dật lúc nào cũng chỉ có mẹ và chị, chẳng hề để ý đến người ông nội này.
Thời gian trôi qua, ông cụ dần dần cũng không còn để ý đến cậu nữa.
“Mày? Một đứa con nít biết gì mà nói, về mà lo học hành cho đàng hoàng đi.”
Ông Thẩm giọng đầy khinh thường.

Thẩm Dật tức giận định nói gì đó nhưng bị Lam Viên kéo lại.

Thẩm Dự cười khẩy hai tiếng: “Chưa thấy ai như mấy người, thật là mất mặt.”

Lam Viên nhìn quanh tất cả mọi người một lượt rồi nói: “Tôi không đến đây để nói lý lẽ với các người, cũng không phải để thương lượng, tôi chỉ đến để thông báo rằng tôi chuẩn bị khởi kiện để các người chuẩn bị tinh thần.”

Chu Xuân Hoa đã làm xong cơm nhưng không dám mang ra, lúc này đang trốn sau cánh cửa bếp nhìn ra ngoài.

Nghe lời Lam Viên nói, ông bà Thẩm đều im lặng.

Hai người đều muốn nói gì đó, nhưng lại không dám.

Không khí có chút căng thẳng trong chốc lát.

Luật sư Triệu mở lời: “Thưa hai bác, theo pháp luật, tiền bồi thường của ông Thẩm Minh Văn nên chia thành ba phần: một phần cho bà Lâm Tố Lan - vợ của ông ấy, một phần cho hai người con là Thẩm Lam Viên và Thẩm Dật, và một phần cho hai bác là ba mẹ, trong đó, vợ nhận phần lớn nhất, tiếp đến là con cái và ba mẹ.
Số tiền bồi thường của ông Thẩm Minh Văn là sáu trăm hai mươi nghìn tệ, trong đó, bà Lâm Tố Lan sẽ nhận được bốn trăm mười nghìn ba trăm, chiếm hai phần ba.

Còn lại chưa đến hai trăm mốt nghìn, số tiền này sẽ chia đôi, một phần cho cha mẹ và một phần cho con cái.”

“Vớ vẩn!”
Bà cụ ngay lập tức giận dữ hét lên, mặt đầy lo lắng: “Ai nói vậy, chúng tôi nuôi lớn một đứa con dễ dàng à? Nó xảy ra chuyện, số tiền đó phải bồi thường cho chúng tôi, đây là điều hiển nhiên, các người cút khỏi nhà tôi ngay, đừng ở đây nói nhảm!”

Chu Xuân Hoa đang nghe trộm ở sau, khi nghe đến số tiền lớn như vậy, trong lòng cũng đau xót không thôi.

Bà cụ già thế này rồi, chẳng sống được bao lâu nữa, bà ta lại hà tiện nên chắc chắn không dám tiêu số tiền đó.

Cuối cùng, khi bà cụ chết đi, số tiền này chẳng phải sẽ thuộc về Thẩm Dự nhà mình sao? Tiền của con thì chẳng phải là của mình à?

Chu Xuân Hoa lúc này thật sự lo lắng rằng Lam Viên sẽ lấy hết số tiền đi.

Nhưng lại không dám bước ra.

Luật sư Triệu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc không có chút biểu cảm thừa nào vì sự giận dữ của bà cụ.

Anh ta nói tiếp: “Đây là quy định của pháp luật, không ai được xem thường pháp luật, xem thường pháp luật cũng là phạm pháp.”

Lam Viên mỉm cười: “Luật sư Triệu, không cần nói với họ đâu.

họ không biết chữ làm sao hiểu được pháp luật là gì, chúng ta cứ trực tiếp khởi kiện thôi, nhờ anh nộp đơn lên tòa án, chúng ta chờ phán quyết của tòa là được.”

Luật sư Triệu gật đầu: “Vâng, cô Thẩm.”

Nghe thấy vậy, bà cụ lập tức không ngồi yên được nữa, vội nói: “Lam Viên, đây đều là người trong nhà, mày kéo nhau ra tòa làm gì? Chẳng phải để người ngoài cười vào mặt hay sao? Nếu để mọi người biết mày dám kiện ông bà nội của mình, người ta sẽ nghĩ gì về mày chứ.”

Lam Viên cười: “Bà ơi, vậy nếu mọi người biết bà lấy tiền bồi thường của gia đình tôi mà không lo cho mẹ tôi khi bà ấy bệnh, một đồng cũng không chịu đưa cho chúng tôi thì người ta sẽ nghĩ gì về bà?”

Bà cụ bị nghẹn lời: "T…tao lấy tiền của con trai mình, đó là chuyện hiển nhiên, ai dám nói gì.”

Lam Viên đáp: “Vậy mẹ tôi đòi lại số tiền mà chồng để lại cho mình cũng là chuyện hiển nhiên, chúng tôi là con đòi lại số tiền bố để lại cho chúng tôi cũng là hiển nhiên.”

Bà cụ không biết nói gì thêm, bà cũng biết làm vậy là sai nhưng bảo bà đưa tiền cho Lâm Tố Lan thì không đời nào bà muốn.

“Luật sư Triệu, chúng ta đi thôi!”

Nói xong, ba người chuẩn bị rời đi.

Ông Thẩm vội vàng nói: “Khoan đã, ai bảo với cô là chúng tôi không cho hai đứa tiền bồi thường của cha cô chứ, chúng tôi giữ giúp hai đứa, sợ các cô còn nhỏ, tiền sẽ bị người ta lừa lấy mất thôi.”

Lam Viên nghe vậy không nhịn được cười, ông cụ thật không biết xấu hổ.

“Vậy sao? Nếu thế thì ông à, cháu đã là người trưởng thành rồi, không còn nhỏ nữa, hơn nữa mẹ cháu là người giám hộ chính của chúng cháu, nếu nói đến việc giữ tiền giúp, mẹ cháu là người thích hợp nhất.”

Bà cụ dường như cũng tìm được lý do, vội vàng nói: “Không được, nếu mẹ cô mà mang tiền đi tái giá thì sao? Lúc đó, số tiền này chẳng phải sẽ thành của người khác à? Hai đứa sẽ còn lại gì? Ông bà đều là nghĩ cho hai đứa thôi, vậy mà các cô không biết ơn còn đòi đi kiện, đúng là lương tâm bị chó ăn mất rồi.”

Đúng là trò đổi trắng thay đen trắng trợn, Lam Viên hôm nay xem như được mở mang tầm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui