Bà lão họ Triệu nhà bên thấy tình hình bỗng hoang mang, không hiểu sao Hứa Thiên Minh lại bị dẫn đi, bà định hỏi Chu Mẫn nhưng vừa khi Chu Mẫn nói chuyện xong với Lam Viên đã quay vào nhà và đóng cửa lại.
Bà Triệu đành nhìn sang Lam Viên, thắc mắc hỏi chuyện rốt cuộc là như thế nào, Lam Viên kể cho bà nghe mọi việc, khiến bà lão sững sờ.
“Cháu, cháu, cháu… cháu thật sự có khả năng này sao?”
Bà Triệu nhìn quanh rồi quan sát Lam Viên từ đầu đến chân, sau đó khuôn mặt hiện rõ sự sợ hãi như thể linh hồn của bà Hứa vẫn đang quanh quẩn bên cạnh bà vậy, Lam Viên cười nhẹ nhìn bà: "Đừng lo, không có ở bên bà đâu, cháu đã thu lại rồi.”
Nghe vậy, bà Triệu mới thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu chửi rủa Hứa Thiên Minh một trận, sau đó, bà lão kéo tay Lam Viên vào nhà mình ngồi chơi, nhiệt tình đến mức khiến Lam Viên không thể chối từ.
Trời đã tối, và bây giờ trong mắt bà Triệu, Lam Viên là người có năng lực nên bà kiên quyết không để cô đi, nhất định phải giữ cô lại đến sáng mai để gặp con gái bà.
Hiện tại, bà lão đã tin tưởng Lam Viên đến tám phần, vì thế không thể không nhờ Lam Viên xem giúp cho con gái mình, con gái là cả sinh mệnh của bà, không thể để xảy ra chuyện gì bất trắc.
Bị bà lão nài nỉ đến mức bất lực, Lam Viên đành đồng ý ở lại qua đêm và hứa sáng mai sẽ cùng bà đi gặp con gái bà.
Tối đó, cô gọi điện về nhà cho mẹ báo rằng cô sẽ ngủ lại trong thành phố và trưa mai sẽ về.
Sáng hôm sau.
Lam Viên còn đang ngủ trên giường thì đã bị bà Triệu gọi dậy từ sớm, bà lão cả đêm không ngủ yên vì lo lắng cho con gái, khi trời vừa sáng, bà đã nôn nóng muốn dẫn Lam Viên đến nhà con gái mình.
Lam Viên cũng không buồn ngủ nhiều, vốn dĩ cô có thói quen dậy sớm nên nhanh chóng thức dậy rửa mặt rồi cùng bà Triệu đến nhà con gái bà.
Hai người bắt taxi đi, trên đường đi, bà lão kể cho Lam Viên nghe rất nhiều chuyện về con gái của mình.
Con gái bà tên là Triệu Nhàn, năm nay ba mươi lăm tuổi, đã kết hôn tám năm nhưng vẫn chưa có con, ban đầu bà lo lắng vì sợ con gái không có con thì sẽ bị nhà chồng chèn ép, nhưng may thay con rể là người tốt, không hề để ý chuyện này mà vẫn luôn đối xử rất tốt với con gái bà, nên bà mới yên tâm, còn cha mẹ chồng của con gái thì thường xuyên đi du lịch, hầu như không ở nhà nên cũng ít có mâu thuẫn.
Nghe bà kể, Lam Viên cảm thấy cuộc sống của Triệu Nhàn khá tốt nhưng nếu cuộc sống tốt như vậy, tại sao cuối đời của bà lão lại rơi vào cảnh khốn cùng?
Đang suy nghĩ, chiếc taxi dừng lại trước một căn biệt thự.
Bà Triệu kéo Lam Viên xuống xe, cười nói: “Đây là nhà của con gái tôi.”
Khi nhắc đến con gái, bà lão không giấu được niềm tự hào, con gái bà tốt nghiệp tiến sĩ, học vấn cao, năng lực giỏi, mặc dù xuất thân không bằng gia đình chồng nhưng về năng lực cá nhân thì hoàn toàn xứng đôi.
“Giờ này chắc nó đang ở nhà, cháu không biết đâu, nó đúng là một đứa nghiện công việc, nó đang là tổng giám đốc công ty của con rể tôi, hai năm trước khi bố chồng nó nghỉ hưu, vị trí chủ tịch giao lại cho con rể tôi còn nó thì thay con rể làm tổng giám đốc.”
Lam Viên gật đầu, họ đến sớm thật, bây giờ mới bảy giờ mười phút.
Bà lão nhấn chuông, ngay sau đó có người ra mở cửa, thấy bà lão, người giúp việc lịch sự nói: “Lão phu nhân đến rồi, mời vào.”
Bà Triệu dẫn Lam Viên vào nhà theo lời mời của người giúp việc nhưng phòng khách không có ai.
“Nhàn đâu rồi?” bà lão hỏi.
“Phu nhân đang tập thể dục ngoài vườn ạ, để tôi đi gọi cô ấy.”
Bà lão liền nói: “Không cần đâu, để tôi tự đi, cô cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi.”
Người giúp việc gật đầu sau đó rời đi, bà Triệu dẫn Lam Viên ra vườn, từ xa đã thấy Triệu Nhàn đang tập thể dục.
Cô ấy mặc một bộ đồ thể thao màu đen, buộc tóc đuôi ngựa cao, dáng người thon thả trông rất trẻ trung.
Bà lão vui vẻ gọi: “A Nhàn!”
Triệu Nhàn quay đầu lại, gương mặt cô ấy rất đẹp, làn da trắng mịn với ngũ quan thanh tú, quả là một mỹ nhân.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Triệu Nhàn đi lại gần liếc thấy Lam Viên, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến mất.
“Mẹ, đây là ai vậy?” Triệu Nhàn tò mò nhìn mẹ mình, không hiểu sao mẹ lại dẫn người lạ đến tìm mình.
Bà lão hào hứng giới thiệu: “Đây là cô bé Thẩm Lam Viên, một vị đại sư có năng lực, mẹ đưa cô ấy đến để xem cho con.”
Triệu Nhàn không hiểu lời mẹ nói lắm, đại sư? Xem cho cô? Xem cái gì cơ chứ?
Tuy nhiên, vì lịch sự mà cô vẫn mời hai người vào phòng khách ngồi, còn mình thì lên lầu thay đồ rồi xuống tiếp khách.
Lúc nãy, Lam Viên đã nhìn thoáng qua tướng mạo của Triệu Nhàn quả thật không tốt, trên mặt cô ấy đã có dấu hiệu sắp chết yểu, đường sinh mệnh có dấu hiệu đứt đoạn, điều này nghĩa là cô ấy sắp gặp phải một kiếp nạn tử vong, tuy nhiên cái chết này không phải chắc chắn, vẫn có thể tránh được.
Trong khi Triệu Nhàn lên lầu thay đồ, bà Triệu lo lắng hỏi nhỏ Lam Viên: “Sao rồi? Cháu có thấy gì qua tướng mạo của con gái tôi không?”
Lam Viên gật đầu: "Trên cung Mệnh của cô ấy, đường sinh mệnh có dấu hiệu đứt đoạn, một khi đường đó đứt đồng nghĩa với việc sinh mệnh của cô ấy sẽ kết thúc, con gái cụ đang có một kiếp nạn tử vong.”
Bà lão hoảng hốt, lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Lam Viên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phải tìm ra nguyên nhân và tránh được kiếp nạn này, chỉ khi đó cô ấy mới sống sót.”
Tuy nhiên, kiếp nạn của Triệu Nhàn là gì thì vẫn cần kiểm tra kỹ hơn, vừa nãy cô chỉ nhìn qua tướng mạo, muốn biết rõ hơn thì phải xem xét kỹ lưỡng từ nhiều góc độ.
Bà lão gật đầu: "Tôi sẽ đưa cháu ngày sinh tháng đẻ của nó, cháu nhất định phải giúp tôi, chỉ cần giúp con bé qua kiếp nạn này, bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho cháu.”
Lam Viên gật đầu, lúc này Triệu Nhàn từ trên lầu bước xuống.
Thấy hai người đang nói chuyện gì đó, cô ấy mỉm cười hỏi: “Mẹ, mẹ với cô Thẩm đang nói chuyện gì vậy?”
Bà lão lo lắng nhìn con gái, ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó bà kể lại cho Triệu Nhàn nghe về khả năng của Lam Viên, đồng thời kể chuyện của hàng xóm Hứa Thiên Minh, lo sợ con gái sẽ không tin vào năng lực của Lam Viên nên bà lão nói chuyện gấp gáp và chân thành, thậm chí còn bộc lộ hết nỗi lo lắng của mình, sợ rằng bà sẽ không thể sống nổi nếu phải đưa tiễn con gái trước mình.
Nghe xong, Triệu Nhàn không phản bác cũng không nghi ngờ năng lực của Lam Viên, cô ấy im lặng một lúc mới nói: “Cảm ơn cô Thẩm đã có lòng tốt, tôi cũng tin rằng cô là người có khả năng.
thế này nhé, chuyện của tôi không thể nói hết ngay được, hôm nay tôi còn có một cuộc họp quan trọng ở công ty, cúng ta thêm bạn liên lạc rồi hẹn gặp sau để bàn kỹ hơn.”
Lam Viên không đoán được suy nghĩ của Triệu Nhàn, không biết cô ấy có thực sự tin hay không.
Quả nhiên, làm nữ cường nhân thì suy nghĩ thật khó đoán.
“Được, không thành vấn đề.”
Dù sao đó cũng là số mệnh của người khác, cô không cần phải quá nhiệt tình.
Hai người không vộ nhưng bà Triệu lại rất nôn nóng.
“A Nhàn, có chuyện gì mà quan trọng hơn mạng sống của mình chứ? Chỉ là một cuộc họp thôi, không dự thì có sao đâu.”
Triệu Nhàn đau đầu: "Mẹ, mẹ không hiểu đâu, con không thể vắng mặt trong cuộc họp này.”
“Vậy tối nay đi! Tối nay cô Thẩm có thời gian không?” Triệu Nhàn không muốn mẹ lo lắng nên tính hẹn vào buổi tối.
Lam Viên thản nhiên nói: "Lát nữa tôi phải về rồi, tối nay không có thời gian quay lại thành phố.”
Triệu Nhàn nhíu mày: "Vậy ngày mai thì sao?”
Lam Viên lắc đầu: "Ngày mai cũng không được, tôi còn phải chăm sóc mẹ bệnh ở nhà.”
Triệu Nhàn đành chịu: "Vậy cô Thẩm cho tôi địa chỉ nhà cô đi, tôi sẽ đến tìm cô để xem giúp.”
Lam Viên gật đầu: "Chúng ta thêm bạn trên WeChat nhé! Tôi sẽ gửi địa chỉ qua điện thoại, khi nào cô muốn đến thì báo trước cho tôi, tôi sợ lúc đó không có nhà khiến cô phải đợi lâu hoặc mất công đi chuyến vô ích.”
Triệu Nhàn gật đầu: "Được, tôi sẽ báo trước cho cô.”
“Vậy thì, mẹ à, để con cho tài xế đưa hai người về, con phải đi làm trước đây.”
Lam Viên suy nghĩ một lát, để đề phòng bất trắc, cô rút ra một lá bùa đưa cho Triệu Nhàn, nếu cô không nhìn nhầm thì kiếp nạn của Triệu Nhàn đang đến rất gần.
“Cô Triệu, cô hãy giữ lấy cái này, trong lúc cần thiết nó có thể cứu mạng cô, có lẽ cô không tin nhưng mang theo cũng không mất gì cả, cô sẽ tìm đến tôi thôi, lúc đó tính tiền lá bùa này cùng với việc xem vận mệnh.”
Nói xong, Lam Viên đi trước.
Bà Triệu dặn dò: “Con phải giữ kỹ lá bùa này đấy, không được làm mất đâu, nếu mất, mẹ sẽ không tha cho con đâu!”
Dặn xong, bà vội vã đuổi theo Lam Viên.
Triệu Nhàn nhanh chóng bảo tài xế tiễn họ, nhìn lá bùa trong tay, cô ấy nghĩ một lúc rồi cũng nhét vào túi.