Sau Khi Xuyên Hồn Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ


Sau khi bóng dáng người đàn ông xuất hiện, mọi người trong phòng livestream mới dần nhận ra, điều này có phải đang chứng minh rằng Lam Viên tính toán đúng không? Lúc này đã là 1 giờ 16 phút sáng.



Người đàn ông sau khi vào nhà, trước tiên vào phòng ngủ, nhưng Lam Viên không theo vào, rất nhanh, gã ta bước ra từ phòng ngủ và bắt đầu đi về phía sau biệt thự, Lam Viên giơ điện thoại lên và lặng lẽ đi theo.



Mọi người bắt đầu đoán xem người đàn ông định đi đâu, chỉ có Lam Viên biết, gã ta đang tìm đến Liễu Điều.



Người đàn ông đến phía sau biệt thự bấm vào một phần của bức tường màu xám, và bất ngờ trên bức tường phẳng đó mở ra một cánh cửa.



Lam Viên chăm chú nhìn, tự nhiên cũng thấy rõ vị trí gã ta bấm mở cửa, cô âm thầm ghi nhớ, khi gã ta bước vào không quay đầu lại, cánh cửa tự động đóng.



Lam Viên tiến đến chạm vào vị trí người đàn ông vừa bấm và nhẹ nhàng ấn, cánh cửa mở ra, cô bước vào, đồng thời mọi người trong livestream cũng thấy cảnh tượng bên trong, không có gì đặc biệt, chỉ là một lối đi tối tăm.



Khi thời gian nhảy đến 1 giờ 20 phút, trong phòng livestream của Liễu Điều, giọng một người đàn ông vang lên: "Dạo này sao rồi? Cơ thể đỡ hơn chưa?"


Giọng nói của gã ta nghe rất tự nhiên như thể một lời hỏi thăm bình thường, nhưng cơ thể của Liễu Điều lại không khỏi run rẩy.



Do góc đặt của điện thoại, mọi người chỉ có thể nhìn thấy Liễu Điều ngồi, còn gã đàn ông vừa bước vào vì đứng nên chỉ có thể thấy nửa thân người, không thấy được mặt.



Khoảnh khắc người đàn ông bước vào trùng khớp với 1 giờ 20 phút, chứng tỏ Lam Viên đã đoán đúng.



Lam Viên lên tiếng: "Hác đại sư, đã 1 giờ 20 phút, tôi thắng cược rồi.

"


Hác đại sư không dám tin, gương mặt trông không mấy dễ chịu: "Điều này không chứng minh được gì cả, chẳng phải cô nói người phụ nữ này sẽ chết sao? Chúng ta cứ tiếp tục đợi xem.

"


Lam Viên cười lạnh: "Vậy ông muốn tôi ngồi đây nhìn Liễu đại tỷ chết rồi mới tính tôi thắng ư?"


Hác đại sư đáp: "Chính cô đã nói thế, đúng không?"



Trong phòng livestream, mọi người cũng đang tranh cãi, có người cho rằng Lam Viên đã tính đúng, cô thực sự biết bói toán, có người lại nghĩ rằng tất cả chỉ là dàn dựng, mọi thứ đều được sắp đặt sẵn, còn có người bảo Lam Viên và Liễu Điều là đồng bọn, hợp tác lừa đảo.



Bất kể họ nói gì, Lam Viên đều không để ý, lúc này cô chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, quan sát diễn biến trong phòng của Liễu Điều.



Cô đã nhắc nhở từ trước rằng Liễu Điều nhớ tắt âm thanh nên phía bên kia không thể nghe thấy gì, nhưng bên này thì mọi người có thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người.



"Tiểu Vận, sao rồi? Hôm nay thế nào?" Giọng gã đàn ông có vẻ đã uống rượu, bước đi không ổn định, giọng nói cũng hơi khác thường.



Tên thật của Liễu Điều là Liễu Vận, khi tình cảm tốt đẹp, chồng cô thích gọi cô là Vận Nhi, còn khi đánh cô, gã ta thích gọi cô là Liễu Vận, khi bình thường gã ta sẽ gọi cô là Tiểu Vận.



Thấy Liễu Vận không nói gì, gã đàn ông bước đến bên cạnh cô ấy và bất ngờ tát cô một cái, tiếng "bốp" vang lên rõ mồn một khiến tất cả mọi người trong phòng livestream đều giật mình, vừa mới bình thường đó, sao đột ngột lại đánh người như vậy?


Liễu Vận thì đã quen rồi, chồng cô ấy thường hay thay đổi tâm trạng một cách vô cớ, đánh cô ấy mà chẳng cần lý do rồi lại dỗ dành, sau đó lại tiếp tục đánh.



Cú tát mạnh khiến gương mặt Liễu Vận nghiêng sang một bên, cô ấy cúi đầu không nói một lời, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.



Người đàn ông cười khẩy: "Mỗi lần nhìn thấy mày vô vị như vậy, tao lại cảm thấy bực bội, giờ có đánh mày cũng chẳng thấy mày có cảm xúc gì, đúng không?"


Nói xong, gã ta lại đá vào Liễu Vận, lần này cô ấy bị đá ngã xuống đất, Liễu Vận ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy sự căm hận nhìn về phía gã ta.



"Trương Phong, anh đã đánh tôi bao nhiêu năm rồi vẫn chưa chán sao?"


"Haha, tất nhiên là chưa! Mày là công cụ xả giận tốt nhất của tao, mày biết không, mỗi khi tao bị áp lực hay cảm thấy không vui, tao lại muốn đánh mày, haha, đánh mày một trận, nhìn mày quỳ trước mặt tao cầu xin tha thứ làm tao thấy thoải mái hẳn ra.

"


"Nhưng tiếc thật! Bây giờ mày giống như một con rối không có cảm xúc, không biết đau đớn, đánh mày chẳng khác gì đánh một con búp bê vải không có chút tiếng kêu hay phản ứng gì, mày như thế làm tao thấy không vui!"


Giọng điệu và biểu cảm của gã đàn ông từ vui vẻ dần chuyển sang tức giận và phẫn nộ.




Liễu Vận vẫn giữ một vẻ mặt thờ ơ như chẳng quan tâm đến điều gì, không kêu la, không than đau, cũng không van xin, biểu cảm lạnh lùng.



Gã đàn ông trừng mắt, giọng nói đầy tức giận: “Nhìn cái bộ dạng vô hồn của mày khiến tao càng bực mình hơn.




Gã ta càng lúc càng cáu kỉnh, dường như mọi áp lực không biết phải trút vào đâu, cái dáng vẻ im lìm của Liễu Vận chẳng những không giúp gã ta hả giận mà còn làm gã ta thêm phiền muộn.



“Hừ! Tao muốn xem mày có thể chịu đựng được bao lâu.




Vừa nói, gã ta bất ngờ rút ra một con dao gọt trái cây từ trong túi ra.



Liễu Vận nhìn thấy dao, trên mặt không tự chủ được mà hiện lên chút lo lắng, trước đây dù gã ta có đánh đập cô ấy thế nào cũng chỉ dùng tay hoặc chân, thỉnh thoảng là cái ghế hay gậy gộc bên cạnh nhưng chưa bao giờ dùng dao.



Gã đàn ông không bỏ lỡ nét sợ hãi thoáng qua trên gương mặt Liễu Vận.



Gã ta cười to đầy khoái chí.



“Yên tâm đi, tao không giết mày đâu, chỉ là đã lâu rồi tao không nghe mày van xin nên giờ tao bắt đầu thấy nhớ rồi.




Liễu Vận theo bản năng lùi lại, kéo lê cái chân trái đã bị tật.



Cô ấy càng lùi càng tỏ ra sợ hãi, thì gã đàn ông lại càng hả hê.



“Hahaha, vui quá! Vận Nhi à, nhìn mày bây giờ thật sống động, không còn cái vẻ vô cảm như trước nữa.


Phải thế chứ, phải có những biểu cảm như này thì mới thú vị chứ!”


Mọi người trong phòng livestream lo lắng đến phát điên, liên tục giục Lam Viên mau chóng vào cứu người.



Nhưng khi Lam Viên đến nơi, cô phát hiện bên trong còn có một cánh cửa khác, lại là khóa mật mã, cô không có mật mã nên không thể vào.



Nếu nhấn sai mật mã, bên trong sẽ có âm thanh báo động, chắc chắn sẽ khiến gã đàn ông đó phát hiện, lúc đó không biết gã sẽ làm gì với Liễu Vận.



Trước sự giục giã của cư dân mạng, Lam Viên lên tiếng: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ đang đến.




Bên trong, gã đàn ông đã cầm dao đâm vào Liễu Vận.



Tiếng thét chói tai vang lên khiến cả phòng livestream đều sững sờ, nhiều người lần đầu tiên chứng kiến cảnh đâm người trực tiếp thế này.



Trước đây, những vụ cầm dao tấn công người khác chỉ là tin tức bị che mờ trên mạng, nhưng lần này nhìn thấy mọi thứ chân thật thế này, rất nhiều người đã sợ hãi thét lên.



Không chỉ Liễu Vận kêu lên mà nhiều người ngồi trước màn hình cũng không kiềm được mà hét lên.



Lam Viên nhìn điện thoại có chút lo lắng, cô đã báo cảnh sát nhưng không biết bao lâu nữa họ mới đến.



Phòng livestream tràn ngập những lời giục giã cô nhanh chóng vào cứu người.



Lam Viên bất lực: “Nếu tôi chạm vào khóa mật mã này, bên trong sẽ nghe thấy, nếu kích động tên khốn đó không biết gã sẽ làm gì.

Quan trọng hơn là tôi không thể dùng bạo lực để phá cửa, chỉ có thể chờ cảnh sát đến.




Hác đại sư đứng bên cạnh không nói một lời, chỉ lặng lẽ quan sát.



Bên trong, sau khi đâm Liễu Vận một nhát, người đàn ông nhìn vẻ mặt đau đớn của cô ấy mà cười lớn.



“Hay quá, nhìn kìa, cuối cùng mày cũng có biểu cảm rồi! Mày vẫn còn biết đau mà, đúng không?”



Liễu Vận đầy căm hận nhìn gã ta: “Trương Phong, tôi sẽ không tha cho anh đâu, anh cứ chờ đó, nếu anh không giết tôi, tôi sẽ giết anh.




Người đàn ông chỉ thấy buồn cười, chẳng hề để lời đe dọa của cô vào tâm trí.



“Được thôi! Tao sẽ chờ.




Nhìn máu chảy ra từ cơ thể cô ấy, hắn vứt dao đi không tiếp tục đâm nữa.



Mọi người trong phòng livestream thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng ngay sau đó, gã tiến lên và bắt đầu tát mạnh vào mặt Liễu Vận, tiếng tát vang lên chát chúa, ai cũng có thể cảm nhận được nỗi đau từ phía sau màn hình.



Những bình luận chửi rủa, nguyền rủa liên tục tràn ngập màn hình.



Sau khi tát, gã bắt đầu đấm đá vào bụng Liễu Vận, càng đánh càng hăng máu.



Mọi người trong phòng livestream người thì chửi, người thì nguyền rủa, còn có người báo cảnh sát, lúc này, ai cũng cảm thấy thương xót và đồng cảm với Liễu Vận.



Cuối cùng, khi mọi người đang nôn nóng muốn nhảy vào màn hình để cứu Liễu Vận thì cảnh sát cũng đến nơi.



Lam Viên nhìn thấy cảnh sát cũng thở phào nhẹ nhõm, không có mật mã, các cảnh sát đã dùng công cụ để phá cửa.



Tiếng động bên ngoài khiến Trương Phong đang đánh Liễu Vận một cách hăng say ngừng lại.



Sự phấn khích trong mắt gã biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên và sợ hãi.



Gã không hiểu làm sao có người biết được vị trí này, nơi mà gã nghĩ sẽ không ai tìm thấy, tại sao lại có tiếng động bên ngoài?





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận