"Nguyệt Nhi ~" Cố Nam Châu lại gọi một lần.
"Em ở đây này!" Lục Tinh Nguyệt ngoan ngoãn đáp lại.
Cố Nam Châu thở dài, đứng dậy đi đến trước mặt Lục Tinh Nguyệt, nắm tay nàng: "Chúng ta về phòng nói chuyện.
""Ơ, ở đây không thể nói sao? Em còn muốn đợi Tiểu Tám trở về nữa.
" Lục Tinh Nguyệt không muốn về phòng, tuy rằng vừa rồi cùng Cố Nam Châu đồng thanh cùng khí, chính là nàng hiện tại có chút không dám đối mặt cái này trưởng thành Cố Nam Châu, tổng cảm thấy trong lòng túng chít chít.
"Nguyệt Nhi," Cố Nam Châu đáy mắt hàm chứa mạc danh quang: "Em đang sợ hãi cái gì? Em đang sợ ta sao? Em không muốn cùng ta một chỗ?"Lục Tinh Nguyệt vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không phải như vậy.
Cố Nam Châu cố chấp kéo nàng, hung hăng ôm chặt trong lòng, hít sâu một ngụm mùi hương cơ thể của nàng, hắn biểu hiện hoảng hốt, trong mắt lại chứa đầy bướng bỉnh cùng khói mù.
Sắc mặt nam nhân bắt đầu hiện lên một chút tái nhợt bệnh trạng, trong giọng nói mang theo một tia khẩn cầu cùng run rẩy: "Nguyệt Nhi, ai cũng có thể sợ ta, duy nhất ngươi không thể.
Nguyệt Nhi, ta chỉ có ngươi! Cầu ngươi, đừng bao giờ rời khỏi ta!"Nếu đã đến thế giới của hắn, trở thành ánh sáng của hắn, vì sao lại rời khỏi hắn?Nàng cũng biết, hắn tình nguyện lưu lại trong địa ngục chảy máu, cũng không muốn sống ở thế giới không có nàng.
Lục Tinh Nguyệt bị hắn ôm đến không thở nổi, nàng giãy giụa một chút, thấy đối phương chút nào không chịu buông tay, chỉ có thể quay lại ôm lấy hắn, buồn bã nói: "Cố Nam Châu, ngươi đừng như vậy!"Cuối cùng, hai người vẫn quay trở lại chỗ ngồi của Lục Tinh Nguyệt.
Trên một chiếc ghế quý phi, người đàn ông ôm lấy Lục Tinh Nguyệt trong vòng tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của nàng.
Lục Tinh Nguyệt đưa tay nhỏ sờ sờ cơ bụng săn chắc của hắn, thất vọng nói: "Trước kia, chỗ này không có cứng như vậy, bây giờ cảm xúc không được như vậy tốt.
"Cố Nam Châu nắm lấy tay nàng, kéo đến bên môi hôn xuống: "Nguyệt Nhi, đừng sờ lung tung, hiện tại không được, trước nói chuyện chính sự.
"Lục Tinh Nguyệt bĩu môi, rõ ràng trước kia ở trước mặt nàng chỉ là một con chó con ngoan ngoãn và mềm mại, sao bây giờ lại biến thành như vậy?Cố Nam Châu cù cù mũi cô, nụ cười mang theo thương cảm: "Nguyệt Nhi, nói cho anh biết em lúc trước vì sao rời đi? Mấy năm nay đều đi đâu?""Còn nữa," anh ngừng một chút, ánh mắt đảo qua người cô, rất là nghi hoặc: "Tại sao 6 năm trôi qua? Em một chút thay đổi cũng không có?"Lục Tinh Nguyệt nghe xong, trong lòng lộp bộp một chút, hệ thống 438 cũng không có nói cho cô thế giới trong trò chơi đã trôi qua 6 năm a, quả nhiên là một hệ thống không đáng tin cậy, tin tức thường xuyên sai sót, vô dụng a vô dụng.
"Phu quân," Lục Tinh Nguyệt nũng nịu gọi một tiếng, sau đó trên mặt bắt đầu xuất hiện hai giọt nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Ta thật thảm a! Ô ô ~ ta vô cớ rơi vào một không gian khác, sau đó gặp được Tiểu Tám, dưới sự "giúp đỡ" của Tiểu Tám, mới có thể ra ngoài.
Vừa ra ngoài liền vội vàng chạy đến tìm ngươi, ta rất nhớ ngươi a!"Cố Nam Châu bị tiếng "Phu quân" đã lâu trong miệng cô làm cho mê mẩn, đôi tay trắng nõn thon dài nắm lấy cằm cô, ánh mắt quyến luyến trìu mến nhìn, sau đó không chút do dự cúi đầu xuống.
Lục Tinh Nguyệt: "???""Ta đang cùng ngươi tố khổ, ngươi lại cùng ta động dục?"Cô nỗ lực kìm nén nước mắt cá sấu, không đáng giá tiền sao?Lục Tinh Nguyệt bị hôn đến đầu óc choáng váng, hơi thở mị hoặc thành thục của nam tử bao phủ cô, cho đến khi xoang mũi cô đều tràn ngập hương vị của anh, đối phương mới vừa lòng mà thu tay.
"Nguyệt Nhi, làm loại chuyện này nhớ rõ hít thở để thở.
"Lục Tinh Nguyệt phủng mặt, cảm giác mặt mình muốn bốc khói, trước kia là dùng thân phận người trong sách để yêu đương với anh, hiện tại đổi thành bản thân cô, đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô a!.