Hai đôi mắt to nhỏ nhìn nhau.Ninh Văn Đào là người nho nhã lịch sự, nhưng sự nho nhã hay lịch sự gì đó chỉ khoảng chừng vài giây đã bị tan nát.
Ông quát lên với Ninh Mông: “Con đã xảy ra chuyện gì sao? Đến cha mình mà con cũng nhận sai?!”Ninh Mông yên lặng một lúc, rồi kiên trì giải thích: “Con hoa mắt.”".
.
."Ninh Mông biết cái lý do này rất giả tạo, nhưng cô không biết Ninh Văn Đào có tin hay không nữa.Quả nhiên, ông nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, trong đầu Ninh Mông lóe lên một suy nghĩ, nếu ông biết con mình bị hoán đổi linh hồn, thì ông có đưa mình cho viện nghiên cứu rồi tiến hành phẫu thuật tìm hiểu mình-------Ninh Văn Đào thở dài: "Là lỗi của cha."Ninh Mông: ?Ninh Văn Đào nhíu mày, ông áy náy nói: “Đáng lẽ cha không nên chọc vào Hoắc Bắc Thần lại còn đối đầu với cậu ta, khiến con xui xẻo, cho nên đành oan uổng cho con rồi!”Ninh Mông: !Cô vội vàng vẫy tay: “Con không có oan uổng gì hết.”Vành mắt Ninh Văn Đào đỏ hoe: “Mông Mông, ai nấy đều nói con không hiểu chuyện, nhưng trong mắt cha, con là đứa con gái tốt nhất của cha, con bị người ta chèn ép đến nỗi tinh thần mệt mỏi, mắt mờ còn vì để cha không phải lo lắng mà nói mình không chịu oan uổng...”Ninh Mông:.
.
.Cô mím môi, không khỏi cảm thán cha mình.Sau đó Ninh Văn Đào ngẩng đầu lên, ông tự vỗ ngực: “Hôm nay cha mang con ra ngoài kiếm niềm vui.
Nhanh thay quần áo đi rồi theo cha! Cha đã chuẩn bị cho con một món quà siêu bất ngờ, bảo đảm con sẽ thích!”-Câu lạc bộ Mị Hoặc."Đến rồi!"Ninh Mông được đưa đến trước cửa một căn phòng, cô nghe Ninh Văn Đào tỏ vẻ thần bí nói: “Cha không vào với con đâu, một mình con cứ từ từ mà hưởng thụ.
Cha ở bên ngoài chờ con! Coi xong, hai cha con mình cùng về.”Ninh Mông: ?Ông định cho cô bất ngờ thì sao lại đến câu lạc bộ?Cô bị dáng vẻ khoa trương của Ninh Văn Đào làm cho hơi ngứa ngáy trong lòng.
Ninh Mông vô cùng tò mò bên trong sẽ có cái gì.Ninh Mông khẽ mở cửa ra, bên trong chỉ có một màu đen kịt, không thấy rõ thứ gì.Cô bước về phía trước, định thăm dò có gì không, thì căn phòng lập tức đóng cửa lại.Trong lòng cô hơi căng thẳng, muốn quay đầu mở cửa, thì ở sau lưng cô, chỉ trong tích tắc đã nổi lên âm nhạc sôi động.Ninh Mông chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy từ trên trần nhà chiếu xuống hai chùm đèn, hai ánh đèn ấy chiếu xuống trên người một người đàn ông đang nhảy Hip-hop.Từng động tác nhảy của anh ta theo từng điệu nhạc lên xuống khiến cô chỉ cần nhìn thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào.Mắt Ninh Mông sáng rực lên.Vũ đạo này bốc lửa quá đi!Cô chậm rãi thưởng thức điệu nhảy này nhưng dần dần lại cảm thấy có điều không ổn.Có lẽ người đàn ông nhảy nhiều nên hơi nóng, anh ta dần cởi áo khoác ra.Anh ta tựa như càng nhảy thì càng nóng hơn, bắt đầu cởi áo thun, lộ ra làn da rắn chắc màu lúa mạch.
Cho đến khi người đàn ông định cởi tiếp thì Ninh Mông mới kịp lấy lại được tinh thần.Cái này là Hip-hop gì chứ? Phải là múa thoát y mới đúng!!Ninh Mông hoảng hốt che miệng lại.Bây giờ dù có một ngàn chữ “chết mẹ“ cũng không cách nào hình dung được tâm trạng khiếp sợ của cô giờ phút này.Chẳng lẽ người có tiền đều chơi lớn như vậy sao!?Mắt nhìn thấy mấy hình ảnh hạn chế hiện lên, Ninh Mông vội vàng quay đầu lại, cô mở cửa xông thẳng ra ngoài.Đáng tiếc!Cô chạy vọt ra quá gấp, nên không kịp nhìn thấy một đoàn người đang đi trên hành lang trước cửa phòng.
Cô cứ như vậy lao vào lòng ngực một người khác.Hơi thở tàn nhẫn lại quen thuộc quanh quẩn chóp mũi cô.Cả người cô cứng đờ tựa như bị hóa đá.
Sau đó cô chậm rãi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hoắc Bắc Thần, đôi mắt anh lạnh lẽo như băng, đang quan sát trong phòng cô.Ninh Mông:.
.
.Ninh Mông: ! !Nhớ đến lời cảnh cáo hôm qua, cơ thể cô không nhịn được mà run lên.Trong lòng cô điên cuồng rít gào: Cha cô hại chết cô rồi!!Người khác là hại cha mình, còn cô thì lại bị cha mình hại..