Âu Dương Kỳ nghe thấy hắn hỏi cũng không để ý, ngược lại là cảm thấy hứng thú với mấy cái lọ dược mà hắn đặt lung tung khắp nơi kia.
Cầm lên một lọ, lại mở ra nhìn bên trong, y hỏi: "Tất cả những thứ này là do ngươi bào chế?"
Diệp Nhược Phi đáp: "Đa phần là thế, có vài cái là ta mua ở hiệu thuốc mang về."
Dù gì y học ở đây đối với hắn vẫn còn mới lạ, tranh thủ nghiên cứu được nhiều bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nghe nói cổ đại thường hay có dịch bệnh lắm, lỡ không may lúc dịch bệnh bùng phát mà hắn vẫn chưa biết chút gì thì đúng là nguy hiểm khôn cùng a.
Âu Dương Kỳ gật gật đầu, cầm lọ trong tay muốn đưa lên ngửi.
"Ấy, đừng đừng!!!" Diệp Nhược Phi thấy vậy cả kinh, vội vàng bắt lấy tay y, "Đó là độc dược, ngài không được ngửi!"
Âu Dương Kỳ cũng ngạc nhiên nhìn lọ thuốc trong tay, không nghĩ tới thiếu niên này ngay cả độc dược cũng có thể chế ra được, đây phải là cái trình độ gì rồi a.
Diệp Nhược Phi sợ y lại tò mò đi ngửi bậy lung tung thì liền nói luôn: "Vương gia, từ nay khi vào đây ngài phải chú ý một chút, kệ bên trái là độc dược, kệ bên phải mới là dược bình thường.
Ngài cứ tùy tiện như vậy vạn nhất hít phải kịch độc thì ta không biết phải làm sao đâu a."
Âu Dương Kỳ im lặng nghe hắn nói, sau đó hỏi: "Độc là do ngươi chế, lẽ nào lại không có thuốc giải?"
Diệp Nhược Phi nghe vậy thở dài: "Vương gia a, ta làm gì thần thông quảng đại tới vậy.
Đây đều là ta chế bừa mà ra cả a, không có chắc chắn đâu, thật đó."
"Vậy ngươi làm sao biết được đâu là dược đâu là độc?" Âu Dương Kỳ tiếp tục tò mò.
Diệp Nhược Phi chống hông chỉ tay vào cái lồng đang chứa mấy con chuột to mập mà Phương Ly vừa mới bắt cho hắn lúc trước ở trong kẹt, nói đến đặc biệt cao hứng: "Ta lấy chúng thí nghiệm a!"
"Thí nghiệm?" Âu Dương Kỳ mờ mịt, "Đó là gì?"
"Chính là chế xong dược thì cho bọn nó uống trước a, nếu như chết thì là độc, không chết thì là dược." Diệp Nhược Phi đơn giản nói.
Âu Dương Kỳ lại im lặng nhìn hắn, cũng âm thầm xem xét lại bản thân vừa nãy là vì cái gì mà đi đề cao thiếu niên này.
Rõ ràng một bộ tùy tùy tiện tiện bào chế bừa bãi, lại còn nói như thể đây là một thành quả to lớn.
Y thật sự không còn gì để nói nữa U^U
"Mà vương gia đến tìm ta có chuyện gì à?" Nói nãy giờ, Diệp Nhược Phi xém chút quên mất người này là thình lình xuất hiện ở chỗ của mình.
Âu Dương Kỳ chậm chầm thu lại tâm tình của mình, hỏi: "Sắp tới tết Nguyên Đán, ngươi có muốn tham gia Lễ Giao Mùa hay không?"
"Lễ Giao Mùa?" Diệp Nhược Phi nghiêng đầu, hắn nhớ là đời trước Trung Quốc không có cái lễ này thì phải.
Âu Dương Kỳ thấy hắn không biết cũng kiên nhẫn nói sơ qua cho hắn, đại khái đấy là ngày gì, phải làm những gì, có thể chơi gì ăn gì các thứ.
Diệp Nhược Phi sau khi nghe xong thì bừng tỉnh, hóa ra là giống như cầu may đi, cầu cho một năm mùa màn tươi tốt.
Trung Quốc của hắn đã là nước công nghiệp hóa rồi, hiển nhiên không còn giữ lại lễ hội này nữa.
Thì ra là vậy, Diệp Nhược Phi chống cằm gật gù, xem ra một chuyến xuyên không này làm cho hắn mở mang kiến thức về lịch sử rất nhiều a.
"Có muốn không?" Âu Dương Kỳ tiếp tục hỏi, y cũng không biết tại sao bản thân lại muốn thiếu niên này tham gia cùng nữa, là do tên này là đệ đệ của Quốc sư đi?
"Có chứ!" Diệp Nhược Phi cao hứng không gì sánh được, "Khi nào thì tổ chức?"
"Khoảng hai tháng nữa, nếu không có gì cản trở." Âu Dương Kỳ nói.
"Tốt!" Diệp Nhược Phi nắm chặt tay, đến lúc đó phải tận hưởng cho thật thỏa thích >_
_
_
_
_
Vì là vị trí lầu hai cạnh cửa sổ cho nên tầm nhìn của Thiên Thiên chính là bao quát toàn bộ trong ngoài khách điếm, những gì thú vị nhộn nhịp đều thu hết vào tầm mắt y không sót một chi tiết nào.
Nhàn nhã tựa lưng vào vách tường, Thiên Thiên khép hờ hai mắt thong thả vừa thưởng rượu vừa ngắm vầng trăng bắt đầu nhú lên sau những tầng mây mỏng.
Tựa như một bức tranh tĩnh vật, im ắng cùng mộc mạc, nhưng lại gợi cảm giác hài hoà đến lạ.
Quốc sư đại nhân của chúng ta lúc này không hề ý thức được rằng, bản thân đang ở trong một trạng thái hoàn mỹ đến mức khiến người ta không nỡ dời mắt.
Dưới lầu có một tên phú nhị đại to con bụng bự đang nhìn y đến không chớp mắt, dường như bị vẻ đẹp của người phía trên hút mất hồn phách.
Người hầu bên cạnh hắn thấy chủ tử ngẩng người thì lấy làm lạ, bèn nương theo ánh mắt hắn nhìn lên, tức thì sững sờ.
Một mỹ nhân! Bản thân cùng với chủ tử chỉ định đến đây uống chén rượu cho ấm bụng cư nhiên gặp được một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành thế này!
Lão tổ tông của ta ơi, rốt cuộc phải tích bao nhiêu phúc đức mới may mắn thế này a ! ! !
"Chủ tử, có muốn nô tài bắt người đến không?" Nghĩ chủ tử nhà mình cũng nghĩ giống bản thân, tên người hầu thấp giọng hỏi nhỏ.
Phú nhị đại lắc đầu: "Không cần.
Mỹ nhân như ngọc, lão tử phải đích thân đi mời."
Nói xong liền đường đường chính chính bước lên lầu hai.
Đang mãi ngắm trăng, men rượu bắt đầu dâng lên khiến Thiên Thiên có chút ngà say, nhưng khi có người tiến tới gần, y vẫn phát hiện được.
Phú nhị đại nhìn thấy dáng vẻ sắp say của y, không khỏi càng mừng thầm.
Cũng không ngờ mỹ nhân này khi đến gần nhìn còn có thể đẹp đến kinh tâm động phách như vậy.
Nhất thời trong mắt không kiềm được một tia tà dâm.
"Vị công tử này." Khi hắn đến gần, Thiên Thiên đột nhiên mở miệng, "Có việc gì à?"
Mẹ nó, thanh âm có cần câu nhân như vậy không a!
Phú nhị đại rủa thầm trong lòng, ngoài mặt lại tận lực giữ dáng vẻ lịch sự.
"Tại hạ nhìn thấy công tử đây có chút say, không biết có ổn hay không?"
"Ồ?" Thiên Thiên hơi nhướng mày, đây là muốn tán tỉnh ông đây ư?
Đối với chuyện đi chơi đêm bị người ta vừa gặp đã tán này, Quốc sư đại nhân bày tỏ bản thân bây giờ đã là đao thương bất nhập rồi a UvU