"Không thể nào!" Lý Trạch giọng nói hơi nâng cao, một bộ sốt ruột nắm lấy khung sắt, "Ngươi gọi Diệp Nhược Phi đúng không? Đêm hôm đó, cách đây một tuần thôi, chúng ta có gặp nhau ở khách điếm gần cổng thành.
Cho dù hôm đó ta thất lễ, ngươi cũng nên niệm tình ta là con của Thừa tướng a!"
"Ta biết lúc đó là bản thân làm loạn, nhưng mà không phải ngươi vẫn còn nguyên vẹn hay sao? Còn có dù gì cả hai cũng coi như cùng một địa vị, ngươi không thể giúp ta ra ngoài được hay sao?!"
Diệp Nhược Phi bị gã bám theo lải nhải đến phát mệt, trong lòng âm thầm giơ ngón giữa với Âu Dương Mặc đã giao việc này cho mình, ngoài mặt ngược lại phải cố giữ bình tĩnh.
Hắn sợ bản thân cầm lòng không đậu đi dốc độc dược vào miệng tên này.
Cai ngục đứng đằng sau im lặng quan sát hành vi kỳ quái của Lý Trạch, đột nhiên đoán ra được ít nhiều, bèn hướng Diệp Nhược Phi nói nhỏ: "Công tử, Lý Trạch này chắc có lẽ là đang nói tới Quốc sư đại nhân đi.
"
Hắn hơi khó hiểu nhìn lại, cai ngục giải thích: "Quốc sư đại nhân đại khái thích xuất cung vào ban đêm, có lẽ đã vô tình chạm mặt Lý công tử.
"
Nghe vậy, Diệp Nhược Phi mới lờ mờ hiểu ra được bảy tám phần, đại khái là cái tên này cũng đang nhầm hắn với Thiên Thiên đi.
Thiệt mệt mỏi a, nhưng đành phải nương theo gã vậy, giả bộ làm Thiên Thiên một lần chắc cũng không sao.
Vì sự nghiệp a vì sự nghiệp.
Nghĩ vậy, Diệp Nhược Phi bèn nhìn về phía Lý Trạch còn đang chờ mong, từ tốn nói: "Được rồi, nếu như công tử đây hợp tác với ta một chút, ta sẽ suy xét việc nói đỡ cho cha con ngài trước mặt hoàng thượng.
"
Lý Chiêu lúc ban đầu không muốn để ý nhi tử làm loạn, nhưng vạn vạn không ngờ tới cư nhiên được món hời như vậy, nhất thời phần nào động tâm, liền nói: "Đa tạ Diệp công tử, không biết công tử cần gì?"
Diệp Nhược Phi khoanh hai tay, nhớ lại những câu mà Âu Dương Mặc dặn dò, lần lượt hỏi ra.
Xem ra Lý thừa tướng này cũng chẳng phải dạng trung quân gì.
Vừa vứt ra một mảnh xương ngon đã liền không do dự bán đứng người đã "nuôi" mình.
Diệp Nhược Phi trong tâm cảm khái, thời đại nào cũng có những loại người như vậy a.
Tầm một canh giờ sau, hắn lê lếch tấm thân mệt mỏi ra khỏi đại lao.
Diệp tiểu tử trong lòng phun tào, lão tử sau này tuyệt đối không bao giờ tới chỗ đấy nữa, đã không khí ô nhiễm còn phải đứng thẩm vấn, chân cũng muốn rụng ra luôn rồi.
Diệp Nhược Phi một đầu nghẹn khuất lê bước về phía thư phòng, định bụng sau khi bẩm báo xong sẽ đi dược phòng chế thuốc xả stress.
Một điều đáng ngạc nhiên chính là, khi hắn tới nơi thì không thấy Âu Dương Mặc đâu, bên trong thư phòng chỉ có mình Âu Dương Kỳ đang chống cằm ngủ gật bên bàn.
Rón rén bước vào trong, nhìn đống công văn vương vãi trên án thư, Diệp tiểu tử âm thầm phê phán hoàng đế trẻ bỏ bê chính sự.
Lại nhìn tới người đang nhắm mắt đằng kia, hắn cố gắng thả nhẹ bước chân để không đánh thức y.
Âu Dương Kỳ dáng vẻ lúc ngủ trông đặc biệt dễ nhìn, đôi mắt lạnh lẽo mọi khi bây giờ nhắm lại, lông mày giãn ra, hàng mi dài rũ xuống thành bóng râm trên mí mắt.
Tất cả đường nét vốn sắc sảo trở nên nhu hoà đi rất nhiều, khuôn mặt như tượng tạc còn phủ thêm một lớp yên bình tĩnh lặng.
Vương gia đại nhân khi ngủ khiến người ta đặc biệt có thiện cảm lắm nha >_
_
Tặng một tiểu kịch trường nho nhỏ:
Diệp tiểu tử: "Lão tử cuối cùng cũng troll được ngươi a Âu mặt than >_