Mấy ngày sau, thị vệ tới báo tin, Lưu Vãn Sinh đã chết trong ngục giam.
Là bị gϊếŧ mà chết.
Âu Dương Mặc tỏ vẻ không ngạc nhiên cũng không bất ngờ, bởi vì hắn đã sớm đoán được điều này.
Chỉ là, bên trong hoàng cung lại có người xem như sân sau nhà mình mà đi lại, hoàng đế bệ hạ tỏ vẻ rất không vui lòng.
Hôm nay, lúc hắn thượng triều, đã nghe tin khoảng nửa tháng nữa Thiên Quốc sẽ tiếp đón sứ thần của Kỳ Nam Quốc đến thăm.
Dựa vào việc Lưu Vãn Sinh bị hành thích trong im lặng cùng với sự "thăm hỏi" đột ngột, ai cũng có thể đoán được, quốc vương Kỳ Nam Quốc đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi...
Vì thế cho nên, không khí trong triều dạo gần đây có phần rất vi diệu.
Cũng phải, dù sao thì hoàng đế bệ hạ tự dưng tuyên bố chiến tranh có khả năng sắp diễn ra, không có ai là không hoang mang.
Thậm chí có vài đại thần thầm nghĩ, chẳng lẽ bệ hạ xử lý công vụ tới điên rồi?
Mà trong lúc thiên hạ còn đang suy diễn lung tung thì ở bên này, Diệp công tử cùng Âu Dương vương gia đang "tình nồng ý thắm".
Trong phòng của Diệp Nhược Phi, hai nha hoàn vẻ mặt "không còn gì để mất" nhìn một màn trước mắt.
Diệp Nhược Phi đẩy tay Âu Dương Kỳ: "Không cần đâu vương gia, cứ để nha hoàn làm việc này."
Âu Dương Kỳ diện vô biểu tình vạch áo Diệp Nhược Phi: "Nam nữ thọ thọ bất tương thân.
Để ta."
Diệp Nhược Phi: "Kỳ thực không cần a, sẽ bẩn tay ngài đấy."
Âu Dương Kỳ: "Không sao."
Diệp Nhược Phi: "......"
Nhìn hai người chỉ vì mỗi một chuyện thay băng thuốc mà kỳ kèo mãi như vậy, nha hoàn cũng thấy mất kiên nhẫn thay, bèn lên tiếng: "Vương gia, hay là cứ để nô tỳ."
Âu Dương Kỳ mắt phượng hẹp dài liếc qua, nha hoàn liền cứng đờ cả người, vội vàng lui về sau an phận.
Diệp Nhược Phi: "......."
Anh hai à, chỉ là băng bó thôi có được hay không a? Người ta là nữ nhân chắc chắn làm tốt hơn anh gấp trăm lần, anh ở đó mà tranh với chả giành!
Đương nhiên Diệp Nhược Phi hắn sẽ không ngu mà nói mấy lời ấy ra ngoài, nói ra có khi chọc giận vị nào đó, bản thân lại chết không toàn thây.
Vì thế, tình cảnh bây giờ cực kỳ cực kỳ đáng cười.
Âu Dương vương gia lớn lên đã mang thân phận cao quý, nào có chuyện giúp người khác băng bó thế này, hơn nữa còn là nam nhân hay xông pha chiến trường, nào có am hiểu dịu dàng nhẹ nhàng.
Diệp Tiểu Tử bị kỹ thuật băng của ai kia làm cho đau đến rớt nước mắt, chỉ hận không thể bóp cổ y.
Chật vật gần một nửa nén nhang mới hoàn thành xong chuyện phiền phức này, hai nha hoàn nhanh chóng rời khỏi để chuẩn bị cơm trưa.
Âu Dương Kỳ nhìn Diệp Nhược Phi mệt mỏi dựa vào thành giường, bị y hành hạ đến mặt cắt không còn một giọt máu, giơ tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán hắn, nhẹ giọng hỏi: "Có khó chịu không?"
Diệp Nhược Phi giọng nói mang vẻ đau khổ nói: "Vương gia, tại sao không để cho nha hoàn làm a?"
Âu Dương Kỳ im lặng một chút, lại chạm nhẹ vào chỗ bả vai mang băng vải kia: "Đau?"
"Đau muốn chết." Diệp Tiểu Tử trong lòng khóc trăm dòng sông.
Âu Dương Kỳ hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, lúc đầu hơi ngẩn người, lúc sau trong mắt tản ra ôn nhu, xoa tóc hắn, y nói: "Xin lỗi.
Sau này bổn vương sẽ học cách băng bó."
Diệp Nhược Phi bỉu môi, ngươi nói cứ như lão tử lúc nào cũng bị thương ấy.
Nhưng mà không thể không nói, sự ôn nhu bất chợt này khiến Diệp Nhược Phi có cảm giác ấm áp vô cùng, giống như cảm giác an toàn mà trước đây Giang Đình Phong mang tới, nhưng lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Lúc cảm giác trên đầu nhẹ hẫng đi, hắn đột nhiên sinh ra quyến luyến, giương đôi mắt nhìn người trước mặt dần thu tay lại, thu cả ôn nhu vừa nãy kia, thấy y đứng dậy khỏi ghế, nói: "Ngài đi đâu vậy?"
"Ngươi nghỉ ngơi đi, bổn vương vào triều." Âu Dương Kỳ đáp một tiếng, đoạn xoay người ra khỏi cửa.
Nghe thấy thế, Diệp Nhược Phi cũng không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.
......
Âu Dương Kỳ sau khi đóng cửa phòng, đi xa được một đoạn, trong con ngươi vốn tĩnh lặng rốt cuộc hiện lên vẻ bối rối.
Lúc nãy đối diện với biểu cảm ủy khuất của Diệp Nhược Phi, trong đầu y đột nhiên hiện lên dáng vẻ của Quốc sư.
Có đôi lúc, khi hoàng huynh của y khiến Quốc sư không vui, người nọ đều sẽ vô tình lộ ra vẻ mặt ấy.
Lúc ấy y đã không thể kiềm chế ý nghĩ muốn đối với người này thật dịu dàng, bằng tất cả sự quan tâm của mình.
Nhưng đến khi giật mình hồi thần, trước mắt lại là một Diệp Nhược Phi có khuôn mặt giống y đúc người kia.
Âu Dương Kỳ trong lòng rối loạn, thầm nghĩ bản thân thật điên rồ.
Vì vậy y bỏ chạy.
Y luôn tự nhắc chính mình đoạn tình cảm này là không nên có, nhưng lúc nào rảnh rỗi là tâm trí lại không ngừng nhớ tới người nọ.
Cho dù hiện giờ vốn dĩ ngày nào cũng có thể nhìn thấy, không như trước kia cách xa trăm dặm, nhưng y vẫn mất đi tự chủ.
Y thậm chí có ảo giác rằng Diệp Nhược Phi là Quốc sư!
Bước chân của Âu Dương vương gia càng lúc càng nhanh, còn có chút gấp gáp.
Cho dù đang đi, nhưng những suy nghĩ loạn như tơ vò trong đầu cũng không thể giúp y biết được mình đang đi đâu.
Y không thể vào triều, Quốc sư đang ở đấy, cả hoàng huynh nữa, y sợ đi tới đó sẽ không thể khống chế được để lộ tâm tình mình.
Cứ bước như thế, khi nhìn lại, từ lúc nào y đã đứng trước hoa viên đằng sau hoàng cung rồi.
Trong hoa viên vắng vẻ, từng đóa hoa mẫu đơn màu hồng nhạt theo gió khẽ lung lay, tỏa ra hương thơm động lòng người, khiến người ngây ngất.
Đứng ở đây một lát, tâm tình Âu Dương Kỳ dần dần bình ổn, y đi tới bên bàn đá ngồi xuống, nha hoàn luôn đi theo bên cạnh liền dâng lên một bộ bình trà, nhưng lại bị y khoát tay: "Mang rượu."
Nha hoàn hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền phản ứng, nghe lời đi chuẩn bị rượu cho vương gia.