Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên đường, đoàn thị vệ cũng vừa cắn hạt dưa vừa lắc lư đi phía sau.
Không khí trong lành tốt đẹp, có lẽ vì mới qua trận mưa hôm trước cho nên cây cỏ có vẻ tươi tắn xanh mát hơn, mọi thứ giống như đã được trận mưa ấy gột rửa trở nên mới mẻ.
Bởi vì ngồi lâu trong thùng xe quá ngột ngạt, Diệp Nhược Phi quyết định ra ngoài cưỡi ngựa cùng với mọi người, nhưng mà cũng bởi vì hắn không biết cưỡi ngựa, cho nên đành tiếc nuối ngồi bên cạnh xa phu.
Thị vệ đi bên cạnh thấy hắn bước ra lập tức đi đến chia sẻ hạt dưa, Diệp Nhược Phi cũng không ngại, liền cùng đám người ấy nói chuyện phiếm trên trời dưới đất.
Diệp Nhược Phi "tách" một tiếng cắn mở hạt dưa, quay sang thị vệ Giáp: "Này, kể một chút về An Lạc Tự đi."
"Diệp công tử muốn biết gì?" Thị vệ Giáp hỏi.
"Ừm...!Nói về mấy chuyện ma quái ở đấy đi." Diệp Nhược Phi nói.
Đám thị vệ ở đằng sau thính tai nghe thấy liền nhanh chóng đi đến, mồm năm miệng mười tranh nhau muốn kể chuyện.
Thị vệ Ất: "Diệp công tử có muốn nghe chuyện hòa thượng trụ trì bị nhập không a?!"
Thị vệ Bính: "Không không đừng nghe chuyện đấy.
Diệp công tử, để thuộc hạ kể cho ngài nghe chuyện An Lạc Tự nửa đêm bốc cháy.
Đảm bảo hay hơn nhiều!"
Thị vệ Tuất: "Ngươi kể thì có gì mà hay! Diệp công tử, thuộc hạ trước giờ nổi tiếng kể chuyện diễn cảm, để thuộc hạ kể cho ngài đi."
Thị vệ Bính: "Không, để ta!"
Thị vệ Tuất: "Để ta!"
Diệp Nhược Phi: "....."
Thị vệ Giáp: "....."
Những thị vệ đi phía sau: "....."
Xa phu: "....."
Thiên Thiên đang ló đầu ra hóng ké: "....."
Cuối cùng, để ngăn lại những kẻ lắm mồm này, Diệp Nhược Phi đành bảo thị vệ Giáp kể hết những chuyện mà hắn biết.
An Lạc Tự trước đây vốn là một ngôi chùa lớn, lượng người tới thắp nhang vào mỗi năm có thể kéo dài đến mấy trượng, hương khí vô cùng thịnh vượng.
Nhưng trong một buổi tối nọ, An Lạc Tự bỗng dưng bùng cháy dữ dội, ngọn lửa khổng lồ bao lấy toàn bộ ngôi chùa, rọi sáng đến cả những thôn xóm gần đó, người dân hợp sức cùng nhau nhưng mất gần ba ngày hai đêm mới có thể dập tắt hoàn toàn.
Toàn bộ sư thầy hòa thượng đều không thể thoát khỏi trận hỏa hoạn đó.
Một ngôi chùa lớn như vậy, trong vài ba ngày đã bị thiêu rụi hoàn toàn.
Mãi đến những năm gần đây, có một nhóm những thầy tu từ nơi khác đến đề nghị trùng tu lại nơi đó, xây dựng An Lạc Tự lại từ đầu.
"Vậy thì những chuyện ma quái là từ đâu mà tới?" Diệp Nhược Phi hỏi.
Thị vệ Giáp nói: "Cũng chính là từ sau khi An Lạc Tự được trùng tu xong."
Ở gần An Lạc Tự nhất có một thôn xóm tên là Bồ Đề Thôn, người dân ở đây quanh năm ăn chay hướng Phật, ai nấy đều tốt bụng thật thà.
Nhưng bỗng nhiên có một ngày, con trai của trưởng thôn tự dưng nổi điên gϊếŧ người, sau đó lại chạy đến trước cổng chùa tự sát.
Từ sau đấy, mỗi khi có ai đi làm về đêm nhìn về phía An Lạc Tự đều sẽ ngẫu nhiên thấy vài đốm lửa ma trơi vờn quanh cổng chùa.
Người dân nghe tin đều hoảng sợ, đưa đơn trình báo cho tri huyện, nhưng mà vì không có manh mối, mọi chuyện chỉ có thể giải quyết một cách qua loa.
"...!Nghe có vẻ hơi kỳ quái." Diệp Nhược Phi xoa cằm, "Tại sao con trai trưởng thôn lại chạy đến cổng chùa tự sát?"
Cho dù là quanh năm ăn chay tâm hướng Phật thì cũng không nên làm ra chuyện điên rồ thế chứ.
"Những thứ đấy đều là nghe người nơi đó nói a." Thị vệ Ất nói.
"Nhưng mà mấy chuyện đó đại khái cũng trôi qua khá lâu rồi, không biết có bị thêm mắm dặm muối hay không." Thiên Thiên lên tiếng.
Diệp Nhược Phi nhìn y, trong đầu lại suy nghĩ linh tinh.
---oOo---oOo---
Trong lúc này, ở hoàng cung...
Âu Dương Kỳ như thường lệ vẫn cùng với hoàng huynh Âu Dương Mặc rút ở thư phòng làm công việc, cho dù nhàm chán nhưng thân là những người cầm quyền, họ đành phải cố gắng.
Cũng vì lí do từ lúc hai người Thiên Thiên đi, không khí trong cung liền có phần cảm giác trống trải, hai huynh đệ bọn họ không thể làm gì khác ngoài chuyên tâm vào việc triều chính.
"Bệ hạ, đã mài mực xong rồi." Chu công công đẩy nghiêng mực đến gần Âu Dương Mặc.
"Ngươi lui ra ngoài đi." Âu Dương Mặc gật đầu, phất phất tay.
Chu công công khom người tuân lệnh rồi lui ra, cẩn thận khép lại cửa.
Hoàng đế trẻ đưa tay dụi dụi khóe mắt hơi mỏi do thức đêm, lên tiếng: "Nhìn thời gian thì hẳn là Quốc sư đã sắp đến An Lạc Tự rồi đi."
Âu Dương Kỳ gật đầu.
"Hy vọng bọn họ không gặp phải cái gì kỳ quái." Âu Dương Mặc lại nói, sau đó mới cầm lấy bút lông, bắt đầu phê duyệt công văn.
Âu Dương Kỳ hơi ngẩng đầu, suy nghĩ không biết nếu hai người đó gặp phải "những thứ gì kia" thì sẽ như thế nào, Quốc sư gan dạ như vậy, hẳn là sẽ không có gì đâu.
Chỉ là Diệp Nhược Phi thì sao, y chưa từng nghe hắn nhắc qua về việc sợ ma quỷ, nhưng mà hắn mong manh như thế, lỡ như...
Lỡ như hắn sợ thì phải làm sao?
Tâm trí của Âu Dương vương gia bắt đầu không kiểm soát được nghĩ đến thiếu niên kia, trong tim đột nhiên có chút lo lắng kỳ lạ mà y chưa từng trải qua lần nào, nó khiến y khó chịu nhưng lại không muốn buông ra.
Phải chi y cùng đi với bọn họ.
Ý niệm này vừa nảy ra trong đầu Âu Dương Kỳ liền giật mình hồi thần.
Sao y lại nghĩ như thế được chứ, công việc ở hoàng cung rất nhiều, y lại là vương gia, cho dù không muốn thì vẫn phải ở lại mà thôi.
Lắc lắc đầu rũ đi những suy tư vẩn vơ, Âu Dương Kỳ lại cúi đầu vào làm việc chính sự.
Tầm hai ba canh giờ sau, Âu Dương Mặc gấp lại quyển công văn cuối cùng của ngày hôm nay, nhìn sang đệ đệ của mình.
"Hôm nay đệ vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi." Hắn nói.
Âu Dương Kỳ nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã đứng bóng từ lúc nào, ánh nắng gay gắt chiếu xuống làm cho người ta tê dại cả đầu óc, không khí càng lúc càng bí bách nóng nực.
Y cũng nhận ra bản thân có chút mệt mỏi, liền nghe theo mà rời khỏi thư phòng.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, y lại bị gọi.
Âu Dương Mặc hỏi: "Chỉ còn năm ngày nữa là sứ giả tới rồi, đệ có muốn chuẩn bị cái gì tiếp đón không?"
Mặc dù trước đó đã suy đoán đây có lẽ là một cuộc đấu trí với Kỳ Nam Quốc, nhưng thân là chủ nhà, cũng phải có quà hiếu khách mới được.
Âu Dương Kỳ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Đệ sẽ viết ra danh sách lễ vật, lúc đó huynh xem rồi chọn đi."
Âu Dương Mặc gật đầu: "Ừ, cũng được."
.
Đêm xuống, Âu Dương Kỳ ngồi ở phòng riêng, trước mặt là bút lông và giấy Tuyên Thành.
Y nhắm mắt hồi tưởng thật lâu, cơ thể bất động như một bức ảnh tĩnh, hai mắt như có như không nhìn vào trang giấy trắng tinh trước mặt.
Cuối cùng, y vươn tay cầm lấy bút, chấm mực, từng nét từng nét vẽ uyển chuyển đi trên trang giấy, chẳng bao lâu sau, một bóng người hoàn chỉnh dần hiện ra.
Khung cảnh là vườn hoa nơi phủ vương gia, tán cây tử đằng tím ngát, cánh hoa rơi rụng lả tả, một số vươn lên vai thiếu niên mặc xiêm y tím.
Thiếu niên mi mục như họa với đôi mắt khép nhẹ nhàng, vạt áo xếch lên như lay động trong cơn gió, tiên khí như có như không lượn lờ xung quanh, cảm giác vừa chân thật lại vừa hư ảo xa xôi không thể với tới.
Âu Dương Kỳ ngắm nhìn tác phẩm của mình, lại chờ cho màu mực khô đi rồi mới cẩn thận cuộn tròn bức tranh, cất vào trong một cái hộp nhỏ tinh xảo, lại để vào nơi sâu nhất trên kệ sách, khó mà thấy được.
Xong việc, y khoác lên trường bào của mình, bước ra ngoài...