Càng đi xa khỏi kinh thành thì khách điếm quán trọ càng ít dần, đoàn người Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi gần đây chỉ có thể nghỉ ngơi ở giữa đường.
Bởi vì đoạn đường đi tới biên giới Tây Nam không còn bao nhiêu nữa, mà số tiền mang theo để tiêu xài ăn uống cũng đã dùng gần hết cho nên Thiên Thiên quyết định không mua đồ linh tinh dọc đường nữa, để dành vào việc cần thiết sắp tới.
Vì thế, đoàn người lúc mới bắt đầu khởi hành trông không khác gì thổ hào bây giờ lại phải tiết kiệm.
Đã qua một ngày kể từ khi rời khỏi Bồ Đề Thôn, lúc này đoàn người đã tiến vào khu rừng thuộc địa phận Miêu Cương và đag nghỉ trưa dưỡng sức.
Diệp Nhược Phi nhận lấy bình nước trong tay thị vệ, uống ừng ực vài hớp sau đó liền chia ra cho mọi người.
Cho dù đang ở trong rừng có nhiều cây xanh bao phủ nhưng không thể nào tránh khỏi cái không khí oi bức đầu hè này, Diệp Nhược Phi chỉ hận không thể cởi đồ ngay tại chỗ.
Hắn ghé đầu nói nhỏ vào tai Thiên Thiên: "Này, tôi nghĩ cậu nên đề nghị với hoàng đế bệ hạ việc sản xuất áo thun cộc tay cho người dân vào mùa hè."
Thiên Thiên đang dùng ống tay áo quạt cho chính mình, nghe vậy không khỏi hắc tuyến: "Tôi nói này, đây là cổ đại mà, loại vải thoáng mát dễ chịu như vải áo thun ở thời này bán đắt lắm đấy."
"Với lại người cổ đại sẽ chịu để lộ cánh tay hay sao?"
Diệp Nhược Phi nghe người anh em của mình nói xong liền lâm vào suy nghĩ.
Đúng là áo thun cộc tay phối với khung cảnh cổ đại có hơi hố, nhưng không phải không được mà, nhiều người mặc thấy thoải mái thì sẽ có thể lan truyền thôi, có khi còn mở rộng thêm ngành nghề ở đây nữa chứ.
Vì thế, hắn lại nói ra suy nghĩ của mình.
Thiên Thiên trợn mắt nhìn hắn: "Cậu xem phim kiếm hiệp nhiều vậy mà còn không hiểu à.
Áo cộc tay ở thế kỷ hai mốt xuyên về đây thành cái gì cậu quên rồi sao?"
Diệp Nhược Phi hơi ngẩn ra, mất một lúc mới sáng tỏ: " Không phải là...!áσ ɭóŧ..."
"Nó đấy." Thiên Thiên nói, "Cho nên cậu dẹp cái ý tưởng sản xuất "áσ ɭóŧ" hàng loạt đi."
Nói xong liền ngồi xích ra một chút, tiếp tục dùng tay áo quạt cho mình.
Diệp Nhược Phi thất vọng không thôi, cúi đầu nhìn một thân hai ba lớp áo rộng thùng thình đang mặc trên người, nhất thời thở dài.
Đã phải mặc nhiều giữa trời nóng vậy mà còn không tắm nhiều ngày nữa, hắn cảm thấy cơ thể mình sắp nổi cả mốc lên rồi.
Hai đại lão ở bên này tán dóc, nhóm thị vệ bên kia cũng tranh thủ người nằm người ngồi mà ngủ nghỉ.
Thị vệ Giáp đoạt lấy một bịch lương khô trong tay thị vệ Ất, cắn xuống một ngụm, nói: "Các ngươi có nghe hai người Quốc sư nói gì không?"
Thị vệ Bính vẻ mặt ngây thơ đường hoàng đáp: "Có, ta nghe thấy cái gì mà cộc tay, rồi cái gì mà sản sản.
Chẳng hiểu gì cả."
Nói xong còn quay sang nhìn thị vệ Ất hỏi: "Ngươi thì sao?"
Thị vệ Ất mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm bịch lương khô đã rơi vào tay kẻ địch, không mặn không nhạt nói: "Lời của thần tiên nói, ta làm sao hiểu được."
Thị vệ Bính nghe vậy liền gật đầu: "Phải rồi, bọn họ vốn là thần tiên hạ phàm." Đoạn lườm thị vệ Giáp bên kia: "Ngươi thế mà dám nghe lén thần tiên nói chuyện, cẩn thận thiên lôi đánh cho đấy."
Thị vệ Giáp suýt sặc, dở khóc dở cười nhìn hắn: "Ta cũng không phải cố ý mà."
Tất cả nghỉ ngơi khoảng một canh giờ thì liền thu xếp đồ đạc tiếp tục lên đường.
Diệp Nhược Phi và Thiên Thiên vẫn như cũ ngồi trong kiệu xe, nhưng mà Diệp Nhược Phi một khóc hai nháo nói bên trong quá nóng nực, lại mò ra ngoài ngồi bên cạnh thị vệ Giáp đang đánh xe.
Càng đi sâu vào trong rừng ánh sáng càng thưa thớt, những cái cây nhỏ hai bên đường đã dần dần đổi thành đại thụ, tán lá khổng lồ gần như che lấp cả mặt trời, không khí cũng nhờ đó mà dần dịu lại.
Trong không gian im ắng, tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên đặc biệt rõ ràng.
"Nơi này càng đi vào sâu ánh sáng sẽ càng yếu dần đi, bởi vì cây quá lớn và quá nhiều." Thiên Thiên từ bên hông vén lên rèm che cửa sổ, nhìn xung quanh nói, "Rất thích hợp với tập tính ẩn dật của người Miêu Cương."
Diệp Nhược Phi nghiêng người nhìn vào trong: "Huynh có đối sách gì không?"
Nếu lỡ như phải chạm mặt với người dân Miêu Cương ở nơi này, bọn họ chắc chắn không có lợi thế.
Thiên Thiên vẫn đang nhìn xung quanh, nghe vậy chỉ đáp: "Cứ tùy cơ ứng biến."
Đây là địa bàn của người ta, tuy rằng cũng thuộc quyền làm chủ của Thiên Quốc, của hoàng đế bệ hạ, nhưng mà người bản địa nghe nói tính tình không tốt lắm.
Mà Miêu Cương còn đang có hiềm nghi cấu kết với Kỳ Nam Quốc muốn tạo phản.
"Nếu có gì bất trắc, chúng thuộc hạ sẽ bảo vệ hai người chu toàn." Thị vệ Giáp nghiêm cẩn nói.
Bệ hạ cho nhiều người đi theo như vậy cũng không phải để trang trí, hơn nữa ở đây còn có Diệp công tử y thuật như thần không phải sao, tùy tiện chế một ít thuốc độc liền độc chết cả một đám.
Thiên Thiên mỉm cười: "Nhờ vào các ngươi."
"Vâng."
.
Xe ngựa dần dần đi sâu vào bên trong khu rừng, đúng như những gì đã nói, ánh sáng bên trong rất ít, khung cảnh bây giờ giống như là một buổi chiều muộn vậy, lại vướng phải nhiều cây cối cho nên tầm nhìn cũng bị hạn chế ít nhiều.
Nhưng mà chỉ cần qua khỏi khu rừng này là có thể ra khỏi Miêu Cương, đi thẳng đến Tây Nam.
Người dân Miêu Cương am hiểu cổ trùng, vì thế cho nên cả đoàn người đi vô cùng chậm, vô cùng cẩn trọng, sợ chẳng may xung quanh có con trùng nào đó xông ra thì rất khó đối phó.
.
Khu rừng này rất lớn, ước lượng có thể gần bằng Thanh Dương Thành của Âu Dương Kỳ, mà đoàn người đi rất lâu cũng không nhìn thấy thôn làng nào, có chút quỷ dị.
"Sao mà ta cảm thấy hơi bất an nhỉ?" Diệp Nhược Phi dè dặt nhìn về phía trước.
Loạt xoạt...
Một tiếng động rất nhỏ vang lên giữa nơi âm u tĩnh mịch, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của đại đa số người.
Diệp Nhược Phi sau lưng nổi da gà.
Thị vệ hai bên bắt đầu nâng cao cảnh giác, tay đặt ở chuôi kiếm bên hông, tùy thời đều có thể ứng chiến.
Nhưng mà tiếng động chỉ vang lên một lần liền im bặt, không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.
Thiên Thiên cũng có chút nôn nóng bất an khó hiểu, y đi đến bên cạnh Diệp Nhược Phi nói nhỏ: "Tiểu Phi Tử, lấy độc dược của cậu ra sẵn đi."
Diệp Nhược Phi không hiểu quay đầu nhìn.
"Tôi có dự cảm có thể sẽ phải chiến đấu đấy." Thiên Thiên nói.
Diệp Nhược Phi nghe tới chiến đấu liền run chân, vội vàng nghe lời lấy ra một bình độc dược từ trong hòm thuốc, nắm chặt trong tay.
Một chuỗi hành động vừa hoàn thành xong, phía sau xe ngựa liền vang lên tiếng vũ khí chạm nhau.
Từ trong những bụi cây um tùm, vô số ám khí bắn về phía đoàn người, các thị vệ đi phía sau tuy phản ứng không kịp nhưng cũng may mắn không có ai bị thương.
"Kẻ địch lộ ra rồi." Thị vệ Ất bình tĩnh cất lương khô vào trong ngực áo, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, rút kiếm ra.
"Diệp công tử, người mau vào trong đi." Thị vệ Giáp vén màn xe đẩy Diệp Nhược Phi vào trong, bản thân cũng nhanh chóng làm xong công tác bày trận bảo vệ hai người.
Diệp Nhược Phi bị đẩy vào trong có chút tái mặt.
Đây...!đây chính là ám sát mà trên phim hay nói!
"Làm...!làm sao đây?!" Hắn lo lắng nhìn Thiên Thiên.
Thiên Thiên từ kẽ hở màn xe nhìn ra bên ngoài, thị vệ đang đối phó với hai hắc y nhân không biết từ khi nào đã xuất hiện, nói: "Không sao đâu."
Đây đều là những thị vệ được Âu Dương Mặc đào tạo từ nhỏ, lợi hại nhất trong số những thị vệ trong cung, chỉ xếp sau Cấm Vệ quân và Ngự Lâm quân.
"Không có việc gì." Y lặp lại lần nữa.
Diệp Nhược Phi ôm ngực ngồi vào một góc, hắn chưa từng trải qua chiến đấu, lúc này tính mạng bị đe dọa, hắn chỉ biết sợ hãi mà thôi.
Ở bên ngoài, hai gã hắc y nhân đang cùng hơn hai mươi thị vệ giao chiến, thế trận cân bằng một cách kỳ diệu.
Nhưng có đôi khi những thị vệ sẽ vì những ám khí bất thình lình phóng ra làm cho bị thương đôi chút.
"Những ai bị thương mau lùi ra sau, ám khí này có độc!" Thị vệ Giáp phát hiện dị thường, lớn tiếng hô.
Ngay lập tức, những người bị thương liền tự động lùi một bước không tham chiến nữa, trở về bảo vệ bên kiệu xe.
Công phu của hai gã hắc y nhân xuất quỷ nhập thần, trong hoàn cảnh khắp nơi đều là cây cao cùng bụi rậm, bọn chúng di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện giữ những thân cây, quỷ dị khôn cùng, nhất thời chiếm được nhiều lợi thế hơn.
Loạt ám khí lần nữa phóng ra, bên trên lóe lên ánh sáng xanh lạnh lẽo.
Thị vệ tránh né, có chút chật vật.
"Hay là chúng ta chia ra bảo hộ kiệu xe đi trước." Thị vệ Bính lui về, trên người có vài vết xước, bả vai bị cắm một cái ám khí, hắn nhăn mặt rút mạnh ra.
"Không an toàn.
Bệ hạ đã ra lệnh chúng ta một tấc cũng không được rời hai người bọn họ." Thị vệ Ất nói, "Ngươi bị thương rồi, coi chừng trúng độc."
Thị vệ Bính tiếp tục lao lên: "Không vấn đề, ta chịu được."
Hai gã hắc y nhân không tiến động trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó liền tách ra.
Thị vệ Ất thấy vậy liền đuổi theo tên vừa rời đi kia.
Gã nọ chính là muốn đến gần xe ngựa.
Mục đích rất rõ ràng, đây là muốn bắt gϊếŧ hai người ngồi bên trong kia.
"Không hay rồi, hắn muốn đến đây." Thiên Thiên nhíu mày.
"Kh...!Không phải chứ!" Diệp Nhược Phi lo lắng nói.
Thị vệ Ất nhanh chóng bắt kịp tốc độ của hắc y nhân, cả hai chạm mặt giao chiến mấy chiêu liền, bất phân thắng bại.
Nhưng nếu luận về góc độ âm hiểm, thị vệ Ất lại chẳng thể so bằng, hơn nữa còn phải chú ý ám khí trên người đối phương, vì thế ra chiêu đa phần đều nghiêng về phòng thủ.
Hắc y nhân dần dần áp sát thị vệ Ất, châm độc từ trong ống tay áo trượt ra.
Thiên Thiên vẫn luôn kín đáo quan sát quá trình giao đấu.
Lúc này, khi thị vệ Ất đang bị đánh dồn về phía gần với xe ngựa, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, y đột nhiên nghĩ ra một kế.
"Tiểu Phi Tử, bình độc lúc nãy, đưa cho tôi." Y quay đầu, gọi Diệp Nhược Phi.
"...!Để làm gì?" Diệp Nhược Phi thắc mắc nhưng cũng đưa ra bình độc dược luôn nắm chặt trong tay nãy giờ.
Thiên Thiên nhận lấy, lại hỏi nhanh một câu: "Tác dụng thế nào?"
Diệp Nhược Phi lúc này cũng mơ hồ đoán được ý định của Thiên Thiên, liền đáp: "Là loại độc nhẹ, có thể làm tê liệt cơ thể trong vài canh giờ, chỉ cần không hít phải thì không sao."
Thiên Thiên gật đầu, xoay người mạnh mẽ xốc màn xe lên.
lúc này hắc y nhân đang quay lưng với y.
Thiên Thiên im lặng ra dấu hiệu với thị vệ Ất, sau đó liền ném bình thuốc độc xuống đất.
Nhận được dấu hiệu, thị vệ Ất nhanh chóng nín thở.
Trong vòng một mét tính từ xe ngựa, một làn khói tựa như sương mù lan tràn ra tứ phía.
Hắc y nhân cảm thấy có điều bất ổn nhưng chỉ tiếc đã muộn, khí độc thông qua hít thở của gã xâm nhập vào phổi, phát tác một cách nhanh chóng, gã chỉ cảm thấy tứ chi bắt đầu vô lực không nghe theo bản thân nữa, đại não dần dần trống rỗng, một lúc sau liền mất đi ý thức.
Ở bên kia, nhìn thấy đồng bọn bị hạ gục, tên còn lại biết tình thế đã thay đổi, đảo mắt liền tung khói mù rồi trốn mất.
Thị vệ Giáp đuổi theo một đoạn nhưng không bắt được.
Chờ đến khi khói mù cùng khói độc tan hết đi, nhóm thị vệ mới trở lại bên xe ngựa.
Diệp Nhược Phi mặc dù kinh hồn táng đảm, nhưng giờ nguy hiểm đã đi qua, hắn điều chỉnh lại tâm trạng hoảng loạn của mình, bước ra ngoài kiểm tra cho những thị vệ bị đả thương.
"Đều không đáng lo." Sau khi xác nhận không có gì nghiêm trọng, hắn thở phào một hơi, lấy từ trong hòm thuốc ra mấy bình dược, "May mà trận chiến không kéo dài, đây là thuốc giải, mọi người uống đi."
"Đa tạ Diệp công tử." Đám thị vệ hô một tiếng rồi chia nhau ra uống thuốc.
Thiên Thiên nhìn xung quanh rừng cây um tùm, nói: "Ánh sáng đang yếu hơn rồi, hẳn là sắp đến buổi chiều.
Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu."
____________________
Tui nhớ hình như đã đăng chương này rồi mà không hiểu sao hôm nay vào nó lại là bản thảo, đành phải đăng lại, kỳ ghê á (°^°)/