Lúc này, ở ngoài biển xa, hàng trăm chiếc thuyền lớn nhỏ đang lướt đi trên sóng.
.....
---oOo---oOo---
Sáng hôm sau, ngay khi gà vừa cất tiếng gáy đầu tiên, Diệp Nhược Phi đã cho người đi tìm Tiểu Tam.
Cả đêm không ngủ, trong lòng lại mang bất an cùng lo lắng khiến sắc mặt hắn hiện giờ trông có vẻ tệ hại, phải vốc nước lạnh mấy lần mới miễn cưỡng xem như tỉnh táo một chút.
Tiểu Tam tới rất nhanh, vẫn là bộ dáng tràn trề năng lượng như mọi ngày.
Thế nhưng khi nhìn thấy đám người Diệp Nhược Phi đều đeo hành lý, nó không khỏi ngẩng người ra.
"Diệp công tử, hôm nay ngài phải đi ạ?" Nó hỏi.
Diệp Nhược Phi xoa đầu Tiểu Tam: "Ừ, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, chúng ta phải trở về."
Nghe thế, Tiểu Tam lập tức sốt sắng: "Vậy...!Vậy để ta đi gọi Ôn đại nhân."
Diệp Nhược Phi liền cản nó: "Không cần đâu, bây giờ chắc Ôn đại nhân đã bắt đầu công việc rồi, ngươi đừng làm phiền."
Thế nhưng Tiểu Tam vẫn cứ cố chấp: "Không được, nếu hôm nay mọi người lên đường, phải có người đưa tiễn chứ."
Diệp Nhược Phi hơi bối rối, lần này đi là quyết định không báo cho thành dân nơi này biết để tránh phiền phức mất thời gian, nếu bây giờ gọi Ôn đại nhân tới, như vậy chẳng khác nào nói cho tất cả mọi người cùng biết.
Thấy hắn khó xử, Thiên Thiên mới bước tới gần nhìn Tiểu Tam, nói: "Cậu bé, lần này triều đình có việc phải về nhanh, không thể nán lâu.
Cho gọi ngươi tới đây cũng là để nhờ ngươi một chuyện mà thôi."
Tiểu Tam ngơ ngác nhìn y: "Chuyện gì ạ?"
Diệp Nhược Phi tiếp lời nói: "Chuyện là thế này, bên trong căn nhà nhỏ kia vẫn còn một ít thuốc, ngươi đợi đến lúc mọi người đến xem bệnh thì phát hết để họ uống là được.
Hiện tại bệnh dịch đã có thể kiểm soát được rồi cho nên không còn gì đáng ngại nữa đâu, bảo mọi người duy trì thói quen sinh hoạt như bây giờ là được."
"Diệp công tử, Quốc sư..." Tiểu Tam nhìn hai người.
Thiên Thiên mỉm cười với nó.
Đột nhiên, Tiểu Tam bộp một cái quỳ xuống dập đầu với họ, giọng nói rưng rưng: "Đa tạ hai vị đã cứu giúp thành Phong Châu! Đa tạ!"
Diệp Nhược Phi kinh ngạc vội cúi người đỡ lấy cậu nhóc, lúc ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt kia nước mắt nước mũi tèm lem, hắn có chút buồn cười, lại có chút cảm động.
"Không có gì, là chức trách của bọn ta."
Tiểu Tam quệt nước mắt, nói: "Vậy mọi người lên đường bình an, ta sẽ làm tốt việc được giao."
Đoạn, lại móc từ trong ngực áo ra một bọc giấy đưa tới trước: "Đây là điểm tâm hôm nay."
Diệp Nhược Phi cười nhận lấy, thuận tay xoa đầu nó mấy cái: "Cảm ơn nhé."
Lại cùng nhau nói lời tạm biệt, ngay sau đó đoàn người liền nhanh chân rời khỏi cửa thành Phong Châu, lên ngựa trở về kinh thành.
.....
Sau cuộc nói chuyện với quận chúa Kỳ Nam Quốc tối hôm qua, mãi đến sau giờ thượng triều hôm nay Âu Dương Mặc mới được thị vệ cho hay, thì ra mười mỹ nhân mà lão Quốc sư đưa tới hôm trước đã sớm bị nàng ta tráo thành người của mình.
Âu Dương Mặc không khỏi gãi cằm, nữ nhân này thật sự rất có bản lĩnh.
Chờ đến khi dùng xong ngọ thiện, hắn đem hết mọi chuyện nói cho Âu Dương Kỳ, hai huynh đệ cứ thế liền nhốt mình trong thư phòng bàn bạc cả ngày.
"Quận chúa đó hành tung kỳ quái thế mà huynh cũng tin à?" Âu Dương Kỳ cầm tờ giấy hiệp ước ngắm nghía, những điều ghi phía trên đều là thứ có lợi cho Thiên Quốc, y cảm thấy rất hoài nghi.
Âu Dương Mặc nói: "Trẫm vẫn chưa quyết định có đồng ý hay không, vẫn phải chờ bàn với đệ đã."
Âu Dương Kỳ trầm mặc.
Trên đời này không phải chuyện gì cũng suôn sẻ, không có chuyện sẽ không đến điện Tam Bảo, trong lòng y không nắm chắc lắm.
"Nàng ta chỉ nói muốn huynh giúp đỡ gϊếŧ chết Quốc vương Kỳ Nam Quốc thôi à?" Y hỏi.
Âu Dương Mặc gật đầu.
Gϊếŧ người là chuyện đơn giản, thế nhưng gϊếŧ người đứng đầu của một quốc gia thì lại biến thành phức tạp rồi.
Âu Dương Kỳ tiếp tục im lặng.
Những chuyện cần tới đầu óc này hoàng huynh là người rành rõi hơn y, thế nhưng hiện tại cả hai lại cùng điểm chung không thể quyết định được, tình thế có chút khó suy nghĩ.
Thầm thở dài, nếu như có Quốc sư ở cạnh thì mọi thứ đã dễ dàng hơn rất nhiều rồi, dù sao đầu óc của Quốc sư cũng linh hoạt hơn bọn họ.
Mãi một lúc lâu cũng không suy nghĩ được kế sách gì hay ho, Âu Dương Mặc đột nhiên lên tiếng: "Tính thời điểm thì chắc là Quốc sư và Diệp công tử đã về rồi nhỉ?"
Âu Dương Kỳ khẽ gật đầu: "Chắc là đang trên đường."
Âu Dương Mặc gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, vẻ mặt âu lo: "Mong là có thể về kịp."
Âu Dương Kỳ thắc mắc: "Có chuyện gì sao?"
Âu Dương Mặc nhìn y, thở ra một hơi thật dài, nói: "Theo như những lời quận chúa Kỳ Nam Quốc bảo, có lẽ quân đội bên kia sẽ nhanh chóng tiến sát biên giới Tây Nam."
Dứt lời, liền thấy sắc mặt người đối diện chuyển màu xanh xám, hắn vội nói: "Đệ đừng lo, những người trẫm phái theo bọn họ số lượng gộp lại cũng đủ thành một tiểu đội rồi, nếu có chuyện xảy ra chắc chắn sẽ bảo vệ họ chu toàn."
Tuy nói vậy, thế nhưng hắn vẫn vì chuyện này mà day dứt không yên.
Quốc sư chính là vảy ngược của hắn, nếu y xảy ra chuyện gì, hắn không nghĩ rằng bản thân còn có thể bình tĩnh mà suy nghĩ chiến lược.
Mà Âu Dương Kỳ bên kia nghe xong cũng chẳng yên nổi nữa.
Y hỏi: "Binh lính của chúng ta điều động được bao nhiêu rồi?"
"Hơn hai trăm vạn, đều đang đóng ở sa mạc phía Đông Nam.
Ở chỗ chúng ta có một trăm vạn, còn có hơn năm ngàn Cấm vệ quân ở Thanh Dương Thành vẫn chưa điều động." Âu Dương Mặc nhẩm tính.
(*) 1 trăm vạn = 1 triệu.
Âu Dương Kỳ gật gù, còn một số ít binh lính ở trong tay các quan võ khác, phải gấp rút họp bàn để họ bàn giao binh phù.
Lời nói của quận chúa Kỳ Nam Quốc chính là lời cảnh báo cho triều đình Thiên Quốc, chỉ cần đội quân ngoài kia tiến sát biên giới Tây Nam thì giữa hai nước chắc chắn không thể thoát khỏi vận mệnh chém gϊếŧ.
Nghĩ vậy, y đứng lên nói: "Đệ hiện tại phải trở về Thanh Dương Thành một chuyến."
Âu Dương Mặc cũng không phản đối, chỉ dặn dò: "Đừng gây động tĩnh quá lớn kinh động dân chúng."
Âu Dương Kỳ mím môi gật đầu, mở cửa bước ra ngoài.
Còn lại một mình, Âu Dương Mặc, hoàng đế trẻ tuổi nhất trong các đời vua Thiên Quốc gặp phải cảnh nan giải như hiện tại một lần nữa thở dài phiền muộn, day day ấn đường của mình một cách mệt mỏi.
Một lúc sau, hắn cũng đứng dậy bước ra ngoài.