Âu Dương Kỳ ôm eo Diệp Nhược Phi phóng nhanh ra khỏi rừng, một đường đi như vậy liên tục sử dụng nội lực khiến sắc mặt y ngày càng trắng bệt.
Lúc Âu Dương Kỳ tưởng chừng bản thân sắp không chịu nổi nữa thì binh sĩ được cử đuổi theo Diệp Nhược Phi cưỡi ngựa chạy tới, nhìn thấy hai người toàn thân là máu, binh sĩ nọ vội vàng ghìm dây cương, đối với Âu Dương Kỳ hô lớn: "Vương gia, mau lên ngựa đi!"
Dứt lời liền leo xuống giúp đỡ.
"Đi hỗ trợ cho những người khác." Âu Dương Kỳ suy yếu căn dặn, sau đó lên ngựa.
"Vâng!" Binh sĩ đáp rồi quay đầu chạy vào trong rừng.
Bởi vì hiện tại đã xem như ra khỏi phạm vi nguy hiểm, Âu Dương Kỳ liền thả lỏng đôi chút, cả người nhũn ra, toàn bộ trọng lực đều đè lên trên lưng của Diệp Nhược Phi.
Hắn hoảng hồn vội quay người đỡ lấy y, tư thế ngồi có chút khó khăn.
"Hình như trong người ta có gì đó." Y thều thào nói, nơi bị thương cứ cân cấn cái gì, khiến y rất đau rất khó chịu.
"Vương gia ngài cố một chút, sắp về đến nơi rồi!" Diệp Nhược Phi nhíu mày lo lắng.
Lúc này hắn mới chợt nhớ lại, hình như kẻ địch khi nãy cầm súng thì phải, nếu là vậy, bây giờ trong người Âu Dương Kỳ chính là một viên đạn đi.
Nghĩ thế, sắc mặt hắn không khỏi đanh cứng, bàn tay vô thức che lại chỗ bị thương của y, không thể để viên đạn kia chạy loạn được.
Âu Dương Kỳ cúi đầu nhìn Diệp Nhược Phi, dáng vẻ quẫn bách chìm trong suy nghĩ của hắn chạm vào mắt y, không hiểu sao trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, người này đang lo lắng cho y.
Vì vậy cho nên, vương gia trẻ tuổi vào lúc này lại đột nhiên muốn tỏ vẻ đáng thương một chút.
Lợi dụng bản thân đang bị thương, cả hai tay đều vòng qua eo của Diệp Nhược Phi, cơ thể dán sát lại một chút, để cằm của mình tì lên trên vai đối phương, rất chuyên nghiệp mà chiếm tiện nghi của người trong lòng.
Diệp Nhược Phi chỉ cảm thấy hơi thở ấm nóng của vương gia nhè nhẹ thoáng qua khiến lỗ tai hắn nổi cơn ngứa ray rứt, theo bản năng rụt nhẹ bả vai, thế nhưng vẫn chuyên chú che đậy vết thương giúp y.
Âu Dương Kỳ đang mệt muốn chết, bên sườn còn đau rát khó chịu, nhưng mà không hiểu sao khi nhìn người trong lòng có phản ứng ngây ngô như thế, y lại cảm thấy thật đáng yêu, cứ muốn nhân cơ hội trêu chọc miết.
Nhưng mà đoạn đường trở về không dài, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy cổng vào Bồ Đề Thôn.
Âu Dương Kỳ triệt để thả lỏng, y mất máu quá nhiều, mặt mày xây xẩm, lúc vào được trong thôn đã hôn mê bất tỉnh.
Diệp Nhược Phi nhanh chóng gọi người tới giúp, đưa y vào nhà đại phu.
"Vương gia làm sao vậy?" Lúc nhìn thấy thảm trạng của Âu Dương Kỳ, ngay cả Thiên Thiên cũng phải nhíu chặt lông mày.
Diệp Nhược Phi bây giờ đã bình tĩnh lại phần nào, nói: "...!Hình như là trúng đạn."
"Trúng đạn?" Thiên Thiên ngạc nhiên không thôi.
Diệp Nhược Phi quay đầu nhìn lão đại phu đang cầm máu cho Âu Dương Kỳ, xong mới nhìn Thiên Thiên: "Chúng ta ra ngoài rồi nói."
Thiên Thiên gật đầu, cả hai cùng ra ngoài, cẩn thận khép cửa.
Tìm một chỗ có bóng râm ngồi xuống, Diệp Nhược Phi đại khái kể lại những gì bản thân nhìn thấy, bởi vì khi đó tâm trạng bất ổn cho nên hắn chỉ nhớ mang máng một số thứ, thế nhưng cái gì quan trọng thì vẫn thấy được.
"Súng à?" Thiên Thiên nghe xong trầm tư.
"Đây là thời cổ đại mà không phải sao? Sao những thứ đi trước thời đại lại xuất hiện ở đây chứ?" Diệp Nhược Phi hạ thấp giọng hỏi.
Thiên Thiên lắc đầu: "Tôi không nghĩ như cậu."
Dừng một chút, nói tiếp: "Có thể Kỳ Nam Quốc đã giao dịch súng ống đạn dược với Tây Dương.
Cậu còn nhớ Tây Dương chính là nước Mĩ không?"
Diệp Nhược Phi ngẩn người, sau đó tỉ mỉ nhớ lại chương trình lịch sử đã học.
Đúng là các nước tư bản châu Âu phát triểu hơn các nước châu Á một giai đoạn rất dài.
Nếu nghĩ theo chiều hướng như vậy, thì việc súng đạn đột nhiên xuất hiện vào lúc này cũng không phải là cái gì quá mới mẻ.
"Kỳ Nam Quốc lần này thật sự đã hạ quyết tâm muốn chiếm lấy Thiên Quốc rồi, ngay cả thứ như súng cũng có thể giao dịch." Thiên Thiên nói.
Ở thời hiện đại khi bọn họ học quốc phòng đã từng sử dụng qua súng thật đạn thật, một phát bắn ra cũng kèm theo một cú giật ngược mạnh kinh hồn, không cẩn thận còn có thể đập bị thương xương bả vai, mỗi lần học xong đều để lại một mảng thâm tím.
Cho nên cái loại vũ khí như súng này, người chưa qua luyện tập chắc chắn không thể dùng thành thạo, huống chi người cổ đại ngay cả súng là gì còn không biết.
Xem ra Kỳ Nam Quốc đã dựng mưu rất rất lâu rồi.
Cả hai tiếp tục chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sau, giọng của đại phu từ trong nhà truyền ra.
Hai người bèn đứng lên đi vào.
Vết thương của Âu Dương Kỳ đã được xử lý sạch sẽ, lão đại phu hiện tại đang ngồi bên bàn uống rượu, thấy hai người tiến vào, liền lên tiếng: "Người này đã qua khỏi nguy hiểm rồi, khi nãy ta lấy được một thứ ra từ trong cơ thể của hắn."
Nói đoạn cầm lấy một vật đưa qua, Thiên Thiên tiếp nhận quan sát.
Vật nọ có hình thoi, nhỏ bằng ngón tay người bình thường, màu vàng kim, lúc này đang phản xạ ánh sáng chiếu ra màu sắc xinh đẹp.
Là một viên đạn còn mới nguyên.
"Ta không biết đây là thứ gì, nhưng nếu nó ghim sâu hơn chút nữa thì mạng của người này coi như bỏ." Lão đại phu nói xong nốc một ngụm rượu.
Diệp Nhược Phi im lặng ngồi bên giường, tay phải chạm nhẹ lên chỗ quấn băng trắng bên hông Âu Dương Kỳ, mơ hồ có vết máu nhàn nhạt thấm ra, lòng hắn chợt thắt: "Không sao là tốt rồi."
Lão đại phu ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, cuối cùng thở dài nói: "Tiểu bằng hữu lúc trước ngươi đưa tới hồi phục tốt lắm, xem ra sau khi nhận được hũ tro cốt kia đã giúp nó bình tĩnh trở lại."
Diệp Nhược Phi dời ánh mắt, phát hiện từ khi bọn họ vào đây hai lần đều không nhìn thấy Tiểu Tam, không khỏi nghi hoặc.
Lão đại phu như hiểu suy nghĩ của hắn, lên tiếng: "Thằng nhóc đang nghỉ ngơi ở phòng trong rồi, dù sao cũng phải chừa giường mà.
Từ lúc ta nghe các ngươi nói lại có người bị thương thì đã sớm đưa nó vào trong, nó vẫn đang chờ các ngươi đấy."
Diệp Nhược Phi hiểu ra, nói: "Vậy, ta có thể vào xem không?"
Lão đại phu phất phất tay, không nói gì tiếp tục uống rượu.
Diệp Nhược Phi coi như được đồng ý liền đi vào phòng trong.
Tiểu Tam đang ngồi ở trên chiếu, sau lưng kê một cái gối mềm, bên cạnh là hũ đựng tro cốt của Ôn đại nhân.
Nghe thấy tiếng động, nó ngẩng đầu.
Khiến Diệp Nhược Phi bất ngờ chính là dáng vẻ của cậu nhóc đã trở lại như lúc trước, tươi cười với hắn.
"Diệp công tử, ngài trở lại rồi."
Diệp Nhược Phi ngồi xuống bên cạnh nó, vươn tay bắt mạch, hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tiểu Tam cười nói: "Tốt lắm, lưng có chút ngứa, còn lại đều ổn."
Nghe vậy, Diệp Nhược Phi thở phào: "Thế thì tốt, khả năng lành thương của ngươi rất không tồi."
Tiểu Tam chỉ cười cười, lúc sau mới cuối đầu ôm lấy hũ tro cốt vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn công tử."
Diệp Nhược Phi không lên tiếng, chỉ nhìn nó.
Chốc lát sau, Tiểu Tam mới chậm rãi thoát khỏi sự xúc động, ngẩng đầu nói: "Diệp công tử, ta có một mong muốn, không biết có thể nhờ ngài hay không?"
Diệp Nhược Phi hỏi: "Ngươi mong muốn gì?"
Tiểu Tam nhìn hũ tro cốt trong tay, lại nhìn hắn, rốt cuộc hít sâu một hơi, đáp: "Ta muốn vào quân đội."
Nó muốn vào quân đội, để chiến đấu, để báo thù những kẻ đã hại chết gia đình bằng hữu của mình.
Nó sẽ không để cho sự bảo hộ cuối cùng của Ôn đại nhân dành cho mình trở thành vô nghĩa.
Trong ánh mắt cậu nhóc ngập tràn quyết tâm cùng kiên định, Diệp Nhược Phi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu được, mũi hắn hơi cay, vươn tay xoa đầu nó, giọng dịu dàng: "Được.
Chờ khi vương gia tỉnh lại, ta sẽ nói với y."
Tiểu Tam trong mắt ngấn lệ, vội cúi thấp đầu, giọng nói run run rốt cuộc mang theo ý cười: "Cảm ơn Diệp công tử."
Diệp Nhược Phi lại ngồi hàn huyên một chút với nó rồi sau đó mới đi ra ngoài.
Thiên Thiên đang ngồi chờ hắn.
"Tiểu Phi Tử, lão đại phu nói vết thương của vương gia không còn đáng ngại nữa, bảo chúng ta nên đưa y về khách điếm tự mình theo dõi." Thiên Thiên thấy hắn ra liền đứng lên.
"Vậy Tiểu Tam thì sao, có cần cùng đi không?" Diệp Nhược Phi hỏi.
"Lão nói vết thương của Tiểu Tam vẫn cần phải xem xét." Thiên Thiên bảo.
Dù sao Tiểu Tam lúc trước cũng là cả một tấm lưng bị đâm thành con nhím, nhiều vết chí mạng như thế, muốn không để lại di chứng vẫn là nên đừng di chuyển nhiều.
Âu Dương Kỳ về cơ bản đã xong xuôi cả, bọn họ chỉ cần hằng ngày đổi băng thay thuốc chờ lành lại là được.
Diệp Nhược Phi gật đầu: "Ừ."