Diệp Nhược Phi được sắp xếp ở cùng một lều với Âu Dương Kỳ để tiện chăm sóc, thế cho nên sau khi đưa y về thì hắn liền chạy đi mang vào một chậu nước sạch.
"Vương gia, ngài cởϊ áσ ra đi, phải thay băng mới rồi." Hắn ngồi xuống cạnh y nói.
"Ừ." Âu Dương Kỳ nhỏ giọng đáp một tiếng, cởi ra y phục.
Lúc nãy ngồi nói chuyện Diệp Nhược Phi cảm thấy sắc mặt y không tốt cho nên mới chủ động xin về trước, bây giờ nhìn lại, quả nhiên vết thương sau khi cưỡi ngựa đã bị rách, máu đang thấm dần ra ngoài.
Từng kiện áo được nới lỏng ra, Diệp Nhược Phi giúp đỡ để cho y không chạm vào vết thương trên bụng, hai người liền bất tri bất giác dựa vào nhau có chút gần.
Lúc tấm áσ ɭóŧ bên trong được cởi ra, nửa thân trên hoàn mỹ của Âu Dương Kỳ cũng theo đó hoàn toàn bại lộ.
Là người luyện võ từ nhỏ cho nên Âu Dương Kỳ có một thân thể rất chắc khỏe, tuy rằng cơ bắp không quá lực lưỡng nhưng có thể xem là săn chắc cường tráng, nhìn vào cũng rất gọn gàng, khiến người ta thấy rất có mĩ cảm.
Sáu khối cơ bụng theo hô hấp chầm chậm của y mà chuyển động, Diệp Nhược Phi nhìn thấy không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Vương gia nhà hắn vừa giàu có vừa đẹp trai, dáng đã đẹp lại còn giỏi võ, đây chẳng phải chính là cao phú soái trong truyền thuyết hay sao?
Hơn nữa ẩn dưới cơ thể hoàn hảo này chính là nguồn nội lực vô cùng mạnh mẽ, Diệp Nhược Phi vô thức nhớ tới lúc trước y một tay bảo vệ mình một tay chiến đấu anh dũng cỡ nào, rồi y ôm eo hắn ngồi trên ngựa thân mật cỡ nào, đầu óc liền nóng lên, hai vành tai cũng đỏ một cách bất thường.
Âu Dương Kỳ thấy hắn chậm chạp không có hành động gì, nhấc ánh mắt lên nhìn: "Sao thế?"
Diệp Nhược Phi hồi thần, vội xua tay lắp bắp: "Kh...!Không có gì."
Nói xong liền lúng túng tháo dỡ băng vải trên bụng y xuống, đầu ngón tay không cẩn thận chạm trúng vùng da thịt rắn chắc, nhất thời run nhẹ một cái.
Phát hiện nhịp thở của người đối diện hơi loạn, Âu Dương Kỳ nhướng một bên lông mày, cúi đầu quan sát, vô tình nhìn thấy hai vành tai giấu trong tóc mai đen nhánh ửng lên đỏ đỏ hồng hồng, lại nhìn xuống bản thân mình, ánh mắt hơi động, liền hiểu ra.
Diệp Nhược Phi tháo xong băng vải thấm máu đặt sang một bên, quay người lấy ra khăn ướt đã được vắt sạch bên thành chậu, cũng bỏ lỡ vẻ mặt ôn nhu của người đằng sau.
Trong mắt Âu Dương Kỳ có ý cười dịu dàng, nhìn bóng lưng ngại ngùng của hắn mà trong lòng nhộn nhạo, có chút khó nhịn.
Vì thế, y cất tiếng: "Này."
"Hửm?"
Diệp Nhược Phi cầm khăn ướt quay lại, muốn hỏi có chuyện gì, tức thì cảm nhận được trên môi có một thứ mềm mại lành lạnh chạm vào.
Thời gian chạm môi rất ngắn, Âu Dương Kỳ thật ra chỉ muốn thử một chút cho nên cơ hồ là vừa chạm liền buông, thế nhưng vẫn khiến cho Diệp Nhược Phi cứng đờ ngay tại chỗ.
Y hơi nheo ánh mắt, nhìn thấy phản ứng của hắn thì có chút hối hận, trong lòng chợt nghĩ bản thân làm vậy có phải hơi đường đột hay không, lỡ như hắn không muốn...
Thế nhưng suy nghĩ còn chưa dứt, đã thấy trên khuôn mặt của người đối diện, sắc đỏ từ hai bên tai lan tràn ra gò má, sau đó thậm chí lan xuống cả cần cổ trắng nõn, hệt như mới vừa ngâm nước nóng xong.
Sau khi ý thức được chuyện vừa xảy ra là gì, trong đầu Diệp Nhược Phi nổ "ầm" một tiếng, hai mắt trợn trừng nhìn Âu Dương Kỳ, y nhìn lại hắn bằng ánh mắt hơi cong, khóe miệng cũng hơi nhếch lên một độ cung có thể thấy rõ, làm cho khuôn mặt ngàn năm bất biến trở nên nhu hòa vô cùng.
Tim hắn đập loạn, vung tay ném luôn cái khăn đang cầm vào mặt Âu Dương Kỳ, xong xoay người chạy mất.
Mà Âu Dương Kỳ bị ném khăn vào mặt, lại nhìn thấy như vậy liền biết là bản thân chắc đã dọa sợ hắn rồi, thậm chí còn quên mất việc phải thay băng cho y mà hấp tấp bỏ chạy như thế, không khỏi lắc đầu mỉm cười.
Diệp Nhược Phi cắm đầu bước nhanh ra ngoài, hai má nóng bừng như là có lửa đốt, nắm tay siết lấy vạt áo.
Hắn đi loanh quanh một hồi đã đi tới những căn lều ở phía sau, liền chọn một chỗ ngồi xuống xoắn xuýt.
Vương gia hôn hắn, đó không phải ảo giác.
Liệu có khi nào y đối với hắn cũng.....
Nghĩ như thế, Diệp Nhược Phi không nhịn được trong lòng một trận hồi hộp, tim vẫn còn đập bang bang sợ rằng người ngoài còn nghe thấy được.
Thế nhưng lúc sau khóe môi lại không nhịn được nhếch lên cao, chợt nghĩ hành động khi nãy của mình có phải quá thất lễ rồi hay không.
Diệp Nhược Phi muốn đi về nhìn xem Âu Dương Kỳ có vì cái ném khăn của hắn mà tức giận hay không, nhưng mà hắn không dám, lỡ như y thật sự tức giận thì phải làm sao.
Vì thế cho nên hắn liền ngồi ở chỗ đấy một lúc lâu, đến tận khi hai mắt lim dim mới nhấc chân thất tha thất thiểu trở về.
Âu Dương Kỳ đã sớm tự mình thay băng rồi đi ngủ, lúc Diệp Nhược Phi tiến vào lều thì thấy y đang quay lưng vào trong, nhịp thở chậm rãi, hiển nhiên đã ngủ say.
Hắn rón rén tháo giày, cởi ra áo ngoài rồi mới nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, động tác cẩn thận sợ đánh thức y.
Thế nhưng khi hắn vừa mới nằm xuống, một cánh tay liền vòng qua bên eo, kéo hắn về phía sau.
"A!" Diệp Nhược Phi hoảng sợ kêu một tiếng.
Âu Dương Kỳ ôm hắn vào trong lòng, giọng nói buồn ngủ mang theo chút lười biếng: "Đừng động, bổn vương đang bị thương đấy."
Nghe thấy thế, Diệp Nhược Phi liền thức thời nằm im, ngoan ngoãn để y ôm, mà Âu Dương Kỳ ở đằng sau cũng không mở mắt, chỉ là kéo ra một nụ cười.
Diệp Nhược Phi cũng thật sự không trụ nổi nữa, rất nhanh liền ngủ mất, hai người cứ như thế ôm nhau trải qua một đêm.
Mà ngày hôm sau, khi hắn tỉnh giấc Âu Dương Kỳ đã ra chiến trường.
_______________________
Hãy đọc truyện và vote cho mình nha mọi người, mọi người cứ vote mà không đọc làm mình buồn lắm á =(((((
MÌNH MÀ BUỒN LÀ MÌNH CHO KẾT SE ĐẤY!!!