Bầu trời đổ nắng gắt, sa mạc mênh mông thổi gió cát bay rát cả da mặt, Âu Dương Kỳ lưng mang cung tên hông đeo trường kiếm thúc ngựa chạy nhanh về phía trước, đã thấy đằng xa xa vang lên tiếng binh khí giao nhau, mùi máu tươi hòa trong mùi thuốc súng bay loạn khắp đất trời.
Bên phe địch có vũ khí tầm xa quá mức mạnh mẽ khiến cho quân lính của Trịnh tướng quân có phần lép vế, vẫn luôn ở thế phòng thủ không thể công lên, tình hình giằng co có vẻ bất lợi.
Binh lính Thiên Quốc đã chết hơn chục người, thế nhưng kẻ địch vẫn chưa có ai ngã xuống, Trịnh tướng quân mày kiếm nhíu chặt, trên trán toát một tầng mồ hôi.
Lúc này trông thấy Âu Dương Kỳ chạy tới mới có thời gian thở dốc một chút.
"Không thể tiếp cận quá gần, áo giáp của quân ta không chống được vũ khí của bọn chúng!" Trịnh Chu cầm đoản đao nhìn về trận tuyến bên kia, chần chờ không thể quyết định.
Âu Dương Kỳ nói qua đại khái nội dung cuộc họp bàn buổi tối, đối với tình hình trước mắt cũng vẫn chưa đưa ra được giải pháp.
"Quốc sư nói hiện tại áo giáp của chúng ta quá mỏng, đạn có thể dễ dàng xuyên qua.
Trước tiên nên xem xét rút lui an toàn đã, không nên để có thêm thương vong." Y nói.
Trịnh Chu sắc mặt không tốt lắm: "Bổn tướng đã sớm nhìn ra có vấn đề, nhưng mà kẻ địch giống như muốn ép chúng ta thua trận này, nhìn tư thế kia thì rất khó để rút quân."
Quân lính Kỳ Nam Quốc giống như con mèo xem quân lính Thiên Quốc thành cuộn len mà chơi đùa, vờn lấy không buông, vẫn đứng từ xa dùng cung tiễn để tấn công, hễ thấy có binh sĩ nào muốn đến gần liền nổ súng gϊếŧ chết.
Bây giờ lên không được xuống cũng không xong, khiến cho người ta tức chết.
Âu Dương Kỳ nghe vậy ngẫm nghĩ một hồi, đoạn hỏi: "Tướng quân có mang theo khiên không?"
"Có." Trịnh Chu đáp, "Nhưng mà chỉ còn dư mười cái, vương gia muốn làm gì?"
Âu Dương Kỳ nói: "Mười cái đủ rồi.
Dùng chiến thuật một chút, chọn ra chín binh sĩ tốt nhất cộng thêm bổn vương, chúng ta tìm điểm mù trong trận pháp của bọn chúng."
"Ngài muốn đánh bọc?" Trịnh Chu có chút ngạc nhiên, "Chỉ mười người thì hơi không đảm bảo lắm đâu."
Kẻ địch đánh trận đầu tiên này phái ra năm ngàn binh lính, nhìn qua có chút tự phụ nhưng mà quả thực rất mạnh, nếu như lợi dụng điểm mù không tốt thì kết quả không nói cũng biết.
Thế nhưng Âu Dương Kỳ vẫn muốn thử: "Chỉ cần khiên đủ dày là được."
Y có lòng tin vào công lực của mình, chỉ cần không phạm sai lầm thì nhất định có thể lật ngược một màn này.
Trịnh Chu trong lòng vẫn không quá nắm chắc, nhưng vì hắn biết thực lực của Âu Dương Kỳ mạnh mẽ, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng y.
"Được."
Nửa canh giờ sau, Âu Dương Kỳ mang theo mười binh sĩ tinh nhuệ đánh một vòng lớn ra phía sau trận pháp của kẻ địch, tìm kiếm nơi phòng bị lỏng lẻo nhất để chờ thời cơ, còn Trịnh Chu phía bên này vẫn tiếp tục ra sức phòng thủ.
Trịnh Chu chém bay mấy chục mũi tên nhắm vào mình, trong mắt mang theo lo lắng và mong chờ quan sát bên kia.
Hy vọng lúc xâm nhập không gây ra động tĩnh quá lớn.
Hiển nhiên điều này tướng quân không cần phải lo lắng, bởi vì không mất quá nhiều thời gian nhóm người Âu Dương Kỳ đã tìm được điểm mù để trà trộn vào, quân phục của bọn họ sẫm màu nhìn không khác mấy với quân phục Kỳ Nam Quốc, hơn nữa hành động cũng nhẹ nhàng, trong lúc chiến đấu hỗn loạn ồn ào nhất thời không có ai để ý thấy.
Vì thế, mười người ở trong lòng quân địch im hơi lặng tiếng gϊếŧ liền mấy chục binh lính, làm cho trận pháp của bọn họ dần xuất hiện lỗ hổng.
Chờ đến khi bên đấy phát hiện vấn đề thì đã trễ.
Trận pháp bị phá, lòng người cũng theo đó rối loạn, nhất thời cả một đám thay nhau nổ súng muốn gϊếŧ chết kẻ xâm nhập, đạn bắn loạn xạ hết cả lên.
Âu Dương Kỳ thân thể linh hoạt di chuyển trong rừng người, cẩn thận phân biệt địch ta, tay trái cầm khiên chắn những viên đạn bắn tới xung quanh, tay phải cầm trường kiếm vận nội lực chém ngang, lại gϊếŧ thêm mấy mạng.
Kiên trì thêm một lúc nữa, nhìn thấy súng trong tay kẻ địch dần không còn đạn để sử dụng mà phải chuyển sang dùng vũ khí cận chiến, ánh mắt y lóe lên một cái, bắt đầu đại khai sát giới.
Ở Thiên Quốc, so về cận chiến giáp lá cà thì Âu Dương Kỳ không có ai địch lại.
Y tựa như đang nhảy múa, lưỡi kiếm sắc bén đảo qua những chỗ yếu hại trên thân thể đối phương, một vết cắt ngọt ngào tước đoạt mạng sống, khuôn mặt bất biến tắm mình trong máu tươi, đôi con ngươi đen láy tĩnh lặng hiện lên ý cười lạnh lẽo cùng sát khí như có như không, tựa như tu la trỗi dậy, vừa mê hoặc diễm lệ lại vừa không nhịn được khiến người run sợ.
Mà phía bên này, sau khi nhận thấy sự thay đổi rõ rệt kia, Trịnh Chu ngay lập tức hô một tiếng, dẫn quân tấn công sang.
Tiếng chém gϊếŧ la hét vang vọng cả một vùng, khói bụi mù mịt, trong miệng ai nấy đều ăn phải cát vàng, thế nhưng lại giống như được uống máu gà, khí thế tăng gấp bội, một trận càn quét sạch sẽ kẻ địch.
Trận đầu tiên Thiên Quốc thắng lợi hoàn toàn, mặc dù có chút khó khăn, cũng có thương vong nhưng không đáng kể.
Đoàn quân quyết định ở lại thêm mấy ngày xem xét động tĩnh, những binh sĩ bị thương cũng được nhanh chóng đưa về hậu phương để chữa trị.
.
Sau khi cùng với binh sĩ làm một nghi lễ hạ táng đơn giản cho những người tử trận lúc sáng, Âu Dương Kỳ và Trịnh Chu xắn tay áo dựng lên vài cái lều vải đơn giản để buổi tối không phải nằm ngoài trời.
Bọn họ không định trở về quá nhanh, ít nhất phải ở lại ba đến bốn ngày để canh chừng, nếu như trở về sớm thì khi Kỳ Nam Quốc phát động tiến công lần nữa sẽ không kịp dàn xếp.
Trịnh Chu cũng đã lường trước khả năng này cho nên đã chuẩn bị hết thảy những dụng cụ cần thiết cho sinh hoạt.
Rất nhanh đã xế chiều, bởi vì không gian sa mạc quá mức rộng lớn nên khi bầu trời tối dần sẽ thiếu đi cảm giác an toàn, các binh sĩ lần lượt mang củi ra, châm nên một ngọn lửa chiếu sáng.
Lửa dần bén, cháy to hơn, tiếng củi nổ lép bép vui tai, trong quãng thời gian căng thẳng thì đây xem như một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.
Âu Dương Kỳ bảo người mang tới vài thùng thịt tươi, tự mình dùng kiếm chặt nhỏ khúc củi ra, xiên thịt vào rồi nướng.
Cử ra mấy người canh gác, số còn lại thì ngồi vây quanh đống lửa lớn, im lặng nướng thịt, ánh lửa hắt sáng lên khuôn mặt mỗi người, ai nấy cũng đều một bộ dáng không thể nhếch nổi khóe môi.
Mặc dù đã không ít lần trải qua chiến tranh, không ít lần nhìn thấy quân mình ngã xuống, thế nhưng những người binh sĩ này vẫn cần một quãng thời gian vừa đủ để nguôi ngoai nỗi buồn mất đi đồng bạn gắn bó sớm chiều.
Ngọn lửa liếʍ ɭáρ vào những xiên thịt đầy ụ, mỡ thịt chảy xuống phát ra tiếng xèo xèo, bọn họ không cần thêm gia vị, chỉ cần thấy thịt chín liền lấy ra ăn ngay.
Cả một đám người yên lặng dùng bữa trong không gian cát vàng mênh mông vô bờ bến.