Tròng mắt Diệp Nhược Phi đau xót, hắn mở mắt trừng trừng nhìn người đang đè trên thân mình, sắc mặt tái mét ngỡ ngàng, đôi môi mấp máy không nói thành lời.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh cách đây không lâu Âu Dương Kỳ ôm lấy Thiên Thiên ở chỗ không người, mặc dù hắn đã cố thôi miên chính mình rằng chỉ là hiểu lầm mà thôi, mặc dù hắn đã cố tình quên đi, vậy mà...
Đôi mắt chợt mở to, chẳng lẽ lại một lần nữa...
Có lẽ bấy lâu nay người mà Âu Dương Kỳ yêu kỳ thực là Thiên Thiên, mà Thiên Thiên chỉ cần quan sát liền biết được đang ở cùng với Âu Dương Mặc.
Hắn lại ở trong đúng thời điểm mà xuất hiện, mang danh đệ đệ của Quốc sư, khuôn mặt và giọng nói còn giống y như đúc, vì thế cho nên Âu Dương Kỳ mới đem hắn xem thành Thiên Thiên mà đối đãi.
Lúc này, Diệp Nhược Phi đột nhiên hiểu ra mọi thứ.
Thì ra, thì ra là như vậy.
Thì ra ở trong mắt y hắn chỉ là một kẻ thay thế, thì ra những lúc ân ái y căn bản không hề nghĩ đến hắn.
Thì ra trong lúc hắn mơ mơ màng màng, đã bị vòng xoáy bi kịch này hút vào một lần nữa.
Thì ra....
Diệp Nhược Phi trong lòng như dao cắt, bàn tay đang chạm lên mặt Âu Dương Kỳ run rẩy không ngừng.
Hắn cắn môi, trong mắt tràn ra bi thống.
Tình cảnh này sao mà quen đến vậy, nhớ ngày trước, cũng là hắn bị đè ở trên giường cam tâm tình nguyện dâng hiến thân mình, mà người hắn yêu lại ở trên người hắn đi gọi tên kẻ khác!
Mà kẻ đó, năm lần bảy lượt đều là Thiên Thiên!
Từng mảnh ký ức tối tăm hỗn độn trong quá khứ tưởng chừng đã sớm phai nhạt lúc này đây đổ ập vào đầu Diệp Nhược Phi như thủy triều nước lớn, mà khuôn mặt của Âu Dương Kỳ lúc này đột nhiên phai nhạt, biến thành khuôn mặt của Giang Đình Phong năm xưa.
Diệp Nhược Phi hoảng hốt bật dậy: "Không!!!"
Hắn giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của người kia, muốn thoát khỏi nhà giam u tối mờ mịt đã giam cầm thanh xuân của mình ba năm, muốn thoát khỏi tình yêu điên cuồng của người nọ.
Hắn muốn chạy thật xa, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa!
Thế nhưng khi hắn đứng lên, mắt cá chân liền bị tóm lấy.
Hắn bị kéo ngược trở lại, ngã xuống thảm, đầu đập xuống đến tối tăm mặt mày.
Âu Dương Kỳ bị hơi rượu che mờ thần trí, vội vàng ôm lấy hắn, trong giọng nói mang theo chút hốt hoảng: "Đừng đi! Thiên Thiên...!Đừng rời bỏ ta..."
Nói đoạn, y tách hai chân Diệp Nhược Phi ra.
Diệp Nhược Phi ôm đầu choáng váng, thấy vậy cả kinh, hai chân liền liều mạng quẫy đạp, hòng đẩy người phía trên ra: "Không!!! Không!!!"
Hắn không muốn, hắn không phải là Thiên Thiên!
Hắn là Diệp Nhược Phi, làm ơn hãy nhận ra hắn!!
Diệp Nhược Phi tinh thần trở nên hoảng loạn, cả cơ thể không ngừng kịch liệt giãy giụa, thậm chí hai tay quơ loạn cào cấu đùn đẩy Âu Dương Kỳ.
Đôi con ngươi của hắn co rút cực độ, thống khổ cùng sợ hãi không cách nào khống chế được ồ ạt tràn ra.
Hình ảnh trước mắt trở nên tan rã, chẳng biết người trông thấy được là Âu Dương Kỳ hay là Giang Đình Phong.
Khi thứ đó của Âu Dương Kỳ đi vào bên trong, Diệp Nhược Phi mặt cắt không còn một giọt máu, hắn há to miệng, mười đầu ngón tay bấu chặt tấm thảm dưới thân, đau đớn không thốt nên lời.
Đến một lúc sau, khi đã nhận ra cho dù bản thân có giãy giụa cách mấy cũng không thoát được, hắn đành bất lực buông tay, nằm im mặc kệ y chuyển động, không kêu la cũng không nhúc nhích, cũng mặc kệ giọt lệ nóng hổi chảy xuống, ánh mắt dại ra dần dần mất đi tiêu cự.
Cứ một lần Âu Dương Kỳ thúc vào cơ thể là lại một lần Diệp Nhược Phi nghe thấy tiếng y nỉ non nói lời yêu thương, thế nhưng hắn bây giờ giống như một con rối không có cảm xúc, chỉ nằm đó mặc người chà đạp.
Trong lòng lúc này đã sớm vỡ thành từng mảnh, những vết nứt nơi trái tim vốn chỉ còn lại vết sẹo nhạt nhòa bây giờ giống như bị người dùng dao cùn khoét xuống, đào ra một cái rãnh sâu, thỏa sức đụt khoét trong đấy khiến cho máu me đầm đìa.
Diệp Nhược Phi run rẩy cắn chặt môi không để cho tiếng nấc phát ra bên ngoài.
Âu Dương Kỳ trắc trở hôn môi, hắn nhắm mắt lại, cật lực xua đuổi hình ảnh tăm tối của trước kia và bây giờ đang hòa vào nhau ra khỏi đầu.
Thế nhưng hắn làm không được.
Giang Đình Phong, Âu Dương Kỳ, lúc trước và cả bây giờ, khi hắn ngỡ rằng mình đã có được người kia, cuối cùng lại phát hiện bản thân chỉ là một thế phẩm.
Hết thảy những ân ái thân mật trao đến cũng chỉ vì hắn có một khuôn mặt giống như đúc người mà họ yêu.
Tựa như khi Giang Đình Phong chấp nhận lời bày tỏ của hắn, lại tựa như cái hôn nơi khóe mắt tối hôm qua, giờ phút này đều khiến tâm can hắn như siết lại, không thở nổi.
Liệu khi chấp nhận lời bày tỏ, Giang Đình Phong có thật sự nhìn vào hắn?
Liệu khi gửi gắm nụ hôn, Âu Dương Kỳ có nghĩ đến người bên cạnh tên gọi là Diệp Nhược Phi chứ không phải là Thiên Thiên?
Diệp Nhược Phi không ngăn được cười nhạo chính mình.
Bản thân cũng thật đủ ngu ngốc, đã có lần đầu tiên vậy mà còn để vướng phải lần thứ hai.
Từ trước tới giờ hắn không hề trách Thiên Thiên, bởi vì Thiên Thiên không có lỗi, Thiên Thiên chẳng biết chuyện gì cả.
Có trách thì trách hắn động tâm, trách hắn xao xuyến, trách hắn trao tim lầm người.
Không phải người ta vẫn thường nói trong tình yêu, ai động tâm trước thì người đó thiệt thòi hơn sao?
Đến cả đạo lý này hắn cũng biết, thế mà vẫn cắm đầu vào, bây giờ hối hận đã muộn.
Một lúc sau, Âu Dương Kỳ xuất ra trong người hắn, y lúc này giống như đã thỏa mãn, rốt cuộc buông tha hắn mà ngủ thiếp đi.
Diệp Nhược Phi cả thân thể đều bị dày vò đến đau nhức, trong thâm tâm chỉ cảm thấy lần giao hoan này thật ghê tởm.
Hắn khổ sở trầm mặc hồi lâu mới nghiêng đầu nhìn gò má của người bên cạnh, tình yêu cùng với nỗi xót xa trong mắt đã không còn khả năng phân biệt được nữa.
Chống đỡ thân thể cứng đờ ngồi dậy, phía sau truyền đến đau rát vô cùng.
Hắn cắn môi dùng sức đứng vững, lê lếch đến bên bàn, bạch trọc hòa cùng máu tươi theo bước chân xiêu vẹo nhỏ giọt xuống nền đất, thế nhưng hắn không quan tâm, chỉ dùng chậu nước vừa nãy lau sạch bản thân mình, mặc lại quần áo, quay đầu nhìn người đang yên ổn ngủ say kia một lần nữa, nước mắt chực rơi.
Tại sao phải giày vò nhau đến vậy?
Hắn đã cố gắng đến thế, tại sao ông trời cứ luôn muốn trêu ngươi? Tại sao lúc nào cũng là hắn?
Y không thật tâm yêu hắn, hắn có lẽ cũng nên buông bỏ ngay trước khi quá trễ.
Diệp Nhược Phi cho rằng, không thể để bản thân lặp lại sai lầm của quá khứ một lần nữa.
Cũng coi như cho nhau một lối thoát.
Ánh mắt hắn lưu luyến mà xót xa nhìn Âu Dương Kỳ, trong lòng đưa ra quyết định.
Nở một nụ cười méo mó đến không nỡ nhìn, giọng nói run rẩy kiềm nén cất lên: "Ta tha thứ cho ngài chuyện hôm nay, hy vọng ngài tỉnh dậy sẽ nghĩ đây chỉ là giấc mơ.
Ta...!Cũng chỉ là một người trong mơ mà thôi..."
Mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ hôn, mỗi một cử chỉ dịu dàng đều là những thứ đơn giản có thể làm người hạnh phúc.
Thế nhưng nếu những thứ đó vốn không dành cho ngươi, vậy thì chỉ có thể gượng cười chấp nhận số phận.
Diệp Nhược Phi ôm hòm thuốc của mình lên, lấy từ bên trong ra một lọ sứ.
Nắp lọ vừa mở, hương thơm bạc hà thanh thoát liền lan tỏa khắp lều.
Dược liệu an thần, còn có khả năng làm người ta mất đi một đoạn nhỏ ký ức.
Hắn nhắm mắt, rốt cuộc cũng không ngăn được sự yếu đuối trong lòng, lệ nóng tràn ra, nức nở nói không nghe được rõ chữ: "....!Hy vọng sau này...!ngài sống tốt...!Ta...!ta yêu ngài rất nhiều!"
Cổ họng nghẹn đắng, nước mắt mặn chát làm khung cảnh trước mặt nhòe đi.
Hắn kéo kín vạt áo, quay đầu đi thẳng.
Chuyện đã đến nước này, hắn không nghĩ mình sẽ có đủ can đảm để ở lại đối diện với y nữa.
Ta rời khỏi ngài, để ngài không tiếp tục trầm mê phạm sai lầm, cũng để cho cả hai sau này không phải sống trong đau khổ, chỉ hy vọng ngài sống thật vui vẻ an khang, hãy xem như sự việc ngày hôm nay chưa từng tồn tại.
Không cần ngài đi tìm ta, chỉ cần nhớ ta yêu ngài rất nhiều là được rồi.
Không hẹn ngày tái ngộ.