Tuy nói là cãi nhau thế nhưng nó cũng chỉ nghe được mỗi giọng của Quốc sư, là do bị dọa sợ cho nên mới hoang mang như vậy.
Âu Dương Mặc mới vừa bước ra khỏi lều liền đã nghe nói Thiên Thiên cùng đệ đệ cãi nhau, không khỏi giật mình, hỏi: "Ở đâu?"
Tiểu Tam chỉ tay: "Trong...!Trong lều của vương gia ạ!"
Âu Dương Mặc bước nhanh qua đó.
Mà ở bên này, Âu Dương Kỳ sau khi bị lay tỉnh thì ngơ ngác ngồi dậy, nhìn thấy Thiên Thiên một bụng lửa giận trước mặt thì không khỏi ngạc nhiên: "...!Đêm qua Quốc sư ở đây? Diệp Nhược Phi đâu?"
Thiên Thiên nhìn dáng vẻ vô tội này của y, không hiểu sao tức đến bật cười: "Ngươi còn hỏi ta cậu ấy ở đâu? Nhìn lại xem ngươi đã làm những gì đi!"
Âu Dương Kỳ nhíu mày, Quốc sư sao lại giận dữ như vậy?
Lúc nãy vừa tỉnh không chú ý, bây giờ định thần lại rồi thì liền cảm thấy bản thân có chút không đúng, y cúi đầu, hai mắt liền trợn tròn.
Y phục mặc trên người xộc xệch vô cùng, dưới cổ đau rát, sờ lên mới tá hỏa, hàng chục vết cào rải đầy hai bên cần cổ cùng xương hàm, có vết sâu đến nỗi bong cả thịt, động vào chỉ thấy đau xót.
Âu Dương Kỳ trong mắt lóe hoang mang, chuyện gì đã xảy ra vậy? Đêm qua có kẻ muốn gϊếŧ người à?
Y hướng ánh mắt nhìn đến Thiên Thiên, bên trong ngập tràn thắc mắc.
Lúc này Âu Dương Mặc đã đi vào, hiển nhiên nhìn thấy được bộ dáng hiện tại của đệ đệ, không khỏi cau mày: "Có chuyện gì vậy?"
Thiên Thiên không trả lời hắn, chỉ hỏi: "Âu Dương Kỳ, ngươi thật sự không nhớ gì sao?"
Âu Dương Mặc kinh ngạc nhìn y, đây là lần đầu tiên Quốc sư gọi thẳng tên tự của Âu Dương Kỳ, y rốt cuộc bị làm sao?
Mà Âu Dương Kỳ nghe thấy câu hỏi đó nhất thời mờ mịt.
Y hơi nhíu lông mày cố gắng nhớ lại, thế nhưng ký ức ngày hôm qua chỉ dừng lại ở chỗ tiệc tùng ăn nhậu xem pháo hoa, những thứ phía sau lại giống như bị một tầng sương mờ che mất, có cố mấy cũng chẳng thể nhìn rõ ràng được.
Thế nhưng mà cảm giác chân thực của giấc mơ kia lại vẫn tỏ tường.
Âu Dương Kỳ trầm mặc, chốc lát lại cúi đầu nhìn chính mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Thiên Thiên.
Âu Dương Mặc hiếm khi nhìn thấy đệ đệ và Quốc sư đồng thời thất thố như thế, thân là đại ca, hắn cũng muốn hòa giải không khí giữa hai người.
Cho nên tiến tới ngồi xổm trước mặt Âu Dương Kỳ, bảo: "Đệ không nhớ ra hết được? Không sao đâu, nhớ được gì thì nói cái đó."
Tốt nhất là nên làm dịu đi cơn giận của Thiên Thiên trước để tránh kinh động đến những người khác, chuyện này là chuyện riêng tư, không cần phải phô trương ra cho mọi người cùng nhìn.
Âu Dương Kỳ mấp máy môi một hồi, mới mờ mịt thất thần mà nói về giấc mộng kia của mình, đồng thời cũng bộc lộ hết những tâm trạng đã cất trong lòng bao năm qua.
Qua một lúc sau khi y nói xong, thì thấy Âu Dương Mặc mang vẻ mặt không dám tin nhìn mình.
Cũng phải thôi, y từ trước tới giờ ấn tượng đối với người khác luôn là một vương gia lãnh đạm lạnh lùng, mặt không đổi sắc mà làm việc quyết đoán, nhưng mà đâu ai ngờ được trong nội tâm của y lại chứa đựng nhiều cảm xúc tiêu cực tới như vậy.
Động tâm người của hoàng huynh vốn dĩ đã là chuyện khiến ai cũng bối rối.
Vương gia cao quý lãnh diễm lúc này không thể làm gì hơn là cúi thấp đầu.
Ở trước mặt anh trai của mình nói rằng bản thân đã luôn mơ tưởng đến người của hắn, trong lúc nhất thời Âu Dương Kỳ không có can đảm để đối mặt.
Mà với Quốc sư, y lại càng không thể.
Diệp Nhược Phi là ai chứ? Cả hoàng cung đều biết Quốc sư quan tâm người đệ đệ này của mình nhiều bao nhiêu, tình cảm của hai huynh đệ gắn bó như thế nào.
Thế mà giờ y lại nhìn người này thành người kia, làm tổn thương Diệp Nhược Phi bằng một cách tàn nhẫn nhất đối với tinh thần và lòng tự trọng của một người, khiến hắn đau khổ rời bỏ tất cả mọi người.
Y bây giờ chẳng khác gì tội nhân cả.
Trong lòng Âu Dương Kỳ khổ sở, mà Thiên Thiên lúc này đã lửa nóng xông đầu, căn bản không thể hạ nhiệt được nữa.
Y nhắm mắt, hơi thở run rẩy.
"Âu Dương Kỳ ngươi còn là con người sao?" Thiên Thiên dùng tay che lại hai mắt mình cố kiềm nén cảm xúc, nghiến răng nói ra một câu.
Âu Dương Mặc không nhìn y, trong chuyện này là do em trai của hắn sai trước, vì thế hắn chẳng thể nào giúp biện hộ được.
Mà Âu Dương Kỳ nghe thấy một câu hỏi đó, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Thiên Thiên bước nhanh tới túm lấy cổ áo mình, đôi mắt trừng to hằn đầy tia máu.
"Lúc trước ta đã bảo với ngươi như thế nào?! Bảo ngươi đừng yêu ta! Bảo rằng nếu ngươi đã chấp nhận ở bên cạnh Diệp Nhược Phi thì hãy toàn tâm toàn ý đối đãi hắn! Ngươi quên rồi sao?! Những gì Diệp Nhược Phi đã từng trải qua không phải ta đã nói cho ngươi nghe toàn bộ hay sao?! Ngươi rốt cuộc có để ở trong lòng hay không?! Khốn kiếp!!!"
Thiên Thiên mặc kệ hết thảy quát vào mặt Âu Dương Kỳ, gân xanh trên trán nổi lên, tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng không thể kiềm chế, thậm chí không màng tội khi quân mà hất cả Âu Dương Mặc muốn đến can mình ra.
"Ta nói cho ngươi quá khứ của Diệp Nhược Phi là để từ nay về sau ngươi có thể thật lòng với hắn, quan tâm hắn nhiều hơn, bởi vì ta nhìn ra được khi hắn ở bên ngươi đều rất vui vẻ, cười rất nhiều.
Hắn đã một lần vì ta mà bị người đối xử tàn nhẫn khiến trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, cứ nghĩ lần này rốt cuộc đã tìm được một người có thể giúp ta bù đắp.
Thế mà ngươi cũng, ngươi cũng..."
"Ngươi chỉ nhìn thấy Diệp Nhược Phi bề ngoài yếu ớt nhu thuận, thế nhưng sao ngươi không nghĩ rằng nội tâm của hắn còn yếu đuối hơn gấp trăm ngàn lần?! Ngươi có biết khi ở thành Phong Châu nhìn thấy thư hồi âm của ngươi hắn đã vui như thế nào không?! Ngươi có biết khi ở thôn Bồ Đề chỉ vì nghe tin ngươi bị giặc bao vây mà hắn có bao nhiêu hoảng loạn không?! Ngươi có biết hắn chỉ vì một cử chỉ xoa đầu bâng quơ của ngươi mà vui vẻ cả ngày không?! Ngươi có biết hắn yêu ngươi nhiều như thế nào không?!!"
Thiên Thiên nói tới mức thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng không ngừng, thế nhưng tay vẫn ghì chặt cổ áo Âu Dương Kỳ, trong mắt không ngừng tràn ra phẫn nộ cùng cảm giác tội lỗi.
Tựa như trong một khoảnh khắc, tất cả những hình ảnh u buồn Diệp Nhược Phi vô tình lộ ra trước mặt y đều hiện rõ ràng hết thảy.
Lần đầu gặp lại sau khi trọng sinh ở phủ Quốc sư, trong quán cháo nhỏ bên lề hoàng hôn, hay cả nơi cồn cát bao la rộng lớn.
Hình ảnh Diệp Nhược Phi cụp mắt, cả người toát ra sự cô đơn khiến người ta không nỡ nhìn ấy cứ liên tục hiển hiện trong đầu.
Thiên Thiên bởi vì là nguyên nhân khiến Diệp Nhược Phi bị xem là thế phẩm trong quá khứ mà từ trước tới nay luôn luôn cẩn thận đối xử với hắn, không dám nặng lời, không dám nhắc tới chuyện cũ vì sợ khiến hắn tự hồi tưởng rồi tự làm đau bản thân mình.
Y biết rất rõ, Diệp Nhược Phi vẫn chưa quên được cảm giác chôn vùi cả thanh xuân vào một nơi u tối không ánh sáng.
Người anh em của y, người bạn thân cận nhất của y ở thời điểm hiện tại thế mà lại một lần nữa bị số mệnh bắt lấy trêu đùa.
Âu Dương Kỳ im lặng chịu đựng để Thiên Thiên oán trách, không lên tiếng cũng không chống trả.
Kỳ thực dược liệu kia của Diệp Nhược Phi không kéo dài quá lâu.
Sau khi tác dụng của thuốc biến mất, từng đợt ký ức nhỏ vụn của tối hôm qua dần dần xuất hiện trở lại trong đầu Âu Dương Kỳ, lúc này y mới chợt tỉnh ngộ, nhận ra bản thân mình đã làm ra chuyện gì.
Diệp Nhược Phi bị y đặt dưới thân không ngừng kêu khóc kháng cự, không ngừng quẫy đạp hy vọng y buông ra.
Thế nhưng y đã làm gì? Không những bỏ ngoài tai sự cầu xin trong tuyệt vọng ấy mà còn làm ra những hành động chẳng khác gì cưỡng dâm.
Thậm chí nghiêm trọng nhất, y còn nhìn lầm Diệp Nhược Phi thành Thiên Thiên!
Sau khi Thiên Thiên nói hết những gì có thể nghĩ ra thì cũng đã thấm mệt, liếc mắt nhìn vương gia trẻ tuổi ngồi thẫn thờ ở đó, bấy giờ lửa giận cũng đã phần nào trút bỏ, đầu óc cũng dần tỉnh táo hơn, mới thở dài, quay người ra khỏi lều, không muốn nhìn tới nữa.
Âu Dương Mặc nhìn bóng lưng của Quốc sư, lại nhìn dáng vẻ vô hồn của đệ đệ, trong lòng nặng trĩu theo.
Hắn cũng đi ra ngoài, thời gian này vẫn là nên để Âu Dương Kỳ một mình tĩnh tâm lại, hắn cần phải chờ một lúc mới có thể hỏi rõ với Quốc sư mọi chuyện.
Binh lính bên ngoài bị lua đi giải tán hết cả, xung quanh căn lều nhỏ bây giờ hoàn toàn yên tĩnh, Âu Dương Kỳ ngồi bất động rất lâu, đến khi cử động lại thì cảm thấy, cả cơ thể đều cứng nhắc cả rồi.
____________________________________
Thật ra nếu để Thiên Thiên đứng với Diệp Nhược Phi thì ẻm cũng công phết đấy, tiếc là so với hai người kia thì khí chất không tới thôi :> với cả Thiên Thiên cũng cưng Phi Nhi lắm á, bạn tốt mà >