Được Đoạn gia thu lưu, Diệp Nhược Phi cứ thế ù ù cạc cạc ở lại nhà lão làm một chân sai vặt tàn tật.
Người dân Bồ Đề thôn đa phần đều nhận ra hắn, không chỉ bởi vì từng đến đây hai lần mà còn vì hắn là thần y có tiếng có tăm, hơn nữa lại là đệ đệ song sinh của Quốc sư đương triều.
Mỗi ngày đi ra ngoài đều có thể nghe thấy thôn dân một tiếng Diệp công tử hai tiếng tiểu thần y ba tiếng tiểu thần tiên mà gọi hắn.
Cái danh xưng tiểu thần tiên đã lâu rồi không nghe thấy hiện tại lại xuất hiện.
Mà đối với việc này, Diệp Nhược Phi chỉ có thể bất đắc dĩ làm ngơ, dù sao mọi người cũng rất tốt bụng, luôn giúp đỡ hắn, mà hắn cũng không thể quản hết miệng của từng người được.
Bồ Đề thôn ở gần Tây Nam nên cũng phần nào ảnh hưởng chút khí hậu, thời tiết so với những nơi khác lạnh hơn hai ba phần, hiện tại mặc dù đã vào xuân, hoa mai đã nở rộ đầy đường vậy mà khi ra khỏi cửa người ta vẫn phải mặc áo dày.
Hôm nay hiếm khi nhiệt độ ấm lên chút đỉnh, sau khi giúp Diệp Nhược Phi thay thuốc xong, Đoạn gia lão đại phu liền ném cho hắn một cái sọt, bảo hắn đi vào trong rừng hái cây thuốc.
Diệp Nhược Phi dùng một tay lành lặn của mình cầm sọt, ngơ ngẩn nhìn người đang cầm tẩu thuốc ngồi vắt chân trên ghế, nói: "Đoạn gia, ta còn đang bị thương."
Đoạn gia thảnh thơi vừa run chân vừa phun ra một làn khói trắng, liếc mắt nhìn hắn, đáp: "Vết thương sau mông ngươi đã lành rồi, ta thấy được."
Không ngờ lão lại nói toẹt ra như vậy, nhất thời không kịp chuẩn bị khuôn mặt Diệp Nhược Phi hết xanh lại đỏ, khóe miệng điên cuồng giật.
Sao mà lão già này có thể vô sỉ tới mức đó vậy? Lúc trước sao hắn có thể lầm tưởng lão là một người đứng đắn, một đại phu có tâm được chứ?
Trông bề ngoài cũng là một thúc thúc đoan chính cơ mà?
"...!Ngài không thể tỏ ra ngại ngùng một chút khi nói về vấn đề này sao? Với cả ta bảo là tay của ta vẫn còn bị thương, không phải cái nơi kia." Hắn nói.
Đoạn gia lão đại phu phiền chán phất tay: "Vẫn còn một cái tay đấy thôi.
Lão nạp già rồi, không đi nổi, ngươi còn trẻ không lẽ lại mắc chứng loãng xương?"
"........"
"Đi ra ngoài mà hít thở khí trời đi, ta thấy từ khi ngươi tới đây luôn mặt ủ mày chau.
Ấn đường mà đen quá thì không tốt đâu, sẽ ảnh hưởng phúc khí." Lại hít vào một hơi thuốc, làm ra vẻ đạo mạo nói.
Diệp Nhược Phi chảy xuống ba dòng hắc tuyến, thở dài một hơi.
"Ngài lười thì cứ nói đại đi."
Mấy bữa trước còn có sức sang nhà lão bá đối diện ăn chực mà giờ lại la lối loãng xương này nọ, cái người này sao có thể bại hoại tới vậy.
Hết cách, hắn chỉ có thể đeo cái sọt lên lưng, mở cửa ra ngoài.
Mà nghĩ kỹ lại, bộ mấy ngày qua sắc mặt của mình kém lắm ư? Để người khác còn phải lên tiếng khuyên can như vậy...
Diệp Nhược Phi vừa bước đi vừa chào hỏi vài người qua đường, trong lòng khẽ động.
---oOo---oOo---
Thanh Dương thành, phủ vương gia.
Bên ngoài thư phòng đóng chặt cửa vang vọng giọng nói của viên tổng quản đang thúc giục hạ nhân làm việc, tiếng bước chân, tiếng chổi quét sân sàn sạt cùng với tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của các nha hoàn khiến cho vương phủ trống trải có thêm chút màu sắc.
Âu Dương Kỳ ngồi trước án thư giải quyết những công chuyện còn tồn đọng sau thời gian cắm rễ quá lâu ở kinh thành, hai chồng giấy tờ xếp trước mặt y như hai ngọn núi nhỏ.
Trong ánh đèn ảm đạm, khuôn mặt tiều tụy của vương gia cũng trở nên lay lắt bất định.
Đã gần một tuần trôi qua rồi thế nhưng người y sai đi tìm kiếm vẫn chưa có tung tích của Diệp Nhược Phi, Quốc sư sau sự việc đó cũng đã ngầm tuyên bố sẽ không thân cận với y nữa, Âu Dương Mặc có lẽ cũng biết được chuyện có chút nghiêm trọng cho nên đã cho người giúp y.
Nhìn tình hình thế này thì có lẽ chỉ khi nào y mang được Diệp Nhược Phi trở về thì mới có thể cứu vãn được bầu không khí ngột ngạt hiện tại.
Thế nhưng liệu Diệp Nhược Phi sẽ tha thứ cho y sau tất cả không? Ngay cả bản thân y đối với việc mình đã làm ra còn không thể chấp nhận được.
Chỉ nghĩ tới việc một mình Diệp Nhược Phi lang thang ở bên ngoài có thể gặp những chuyện rủi ro gì cũng đủ khiến tất cả mọi người phải quýnh quáng cả lên, nhưng mà không có tin tức chính là không có tin tức.
Vì vậy Âu Dương Kỳ chỉ có thể tạm thời quay trở về Thanh Dương thành trước để ổn thỏa mọi thứ.
Nét bút cuối cùng ngừng lại, Âu Dương Kỳ đặt tờ công văn đã xem xong qua một bên, lại lấy qua một tờ khác.
Nội dung của tờ công văn này là của một tri huyện gửi đến, nói rằng nơi mình cai quản hiện tại đang có một dịch bệnh nhỏ, xin vương gia cho điều vài đại phu đến giúp đỡ.
Nhìn đến hai từ đại phu, Âu Dương Kỳ chợt vô thức thở dài.
Thuộc hạ được cử đi tìm đến tận lúc trở về báo tin lần thứ hai mới nói rằng chỉ tìm được con ngựa bị mất ở doanh trại, trên lưng nó chở theo hòm thuốc của Diệp Nhược Phi, thế nhưng người thì không thấy.
Hòm thuốc là vật bất ly thân của Diệp Nhược Phi, sẽ không dễ dàng để quên, cho nên chỉ có thể là giữa đường gặp chuyện gì đó vô tình thất lạc.
Nghĩ tới đây, Âu Dương Kỳ không khỏi nặng nề trong lòng.
Chẳng lẽ hắn thật sự xảy ra chuyện gì rồi?
Y nhíu mày, lúc bấy giờ đã thật sự thành tâm cầu nguyện người kia vạn nhất đừng xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng đến tận bây giờ vẫn bặt vô âm tín.
Âu Dương Kỳ mệt mỏi ngã người ra sau, xoa đôi mắt đã hiện rõ quầng thâm, y ngồi thất thần mất một lúc mới vươn tay mở hộc tủ, lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo xinh đẹp.
Bên trong chứa đựng chính là hai bức tranh y đã từng vẽ trước đây.
Bức gần nhất chính là vẽ Quốc sư cùng hoàng thượng đứng dưới bầu trời sao, còn bức cách lâu nhất là vẽ Quốc sư ở trong tranh thủy mặc.
Âu Dương Kỳ nheo mắt nhìn, chợt nhớ tới khi mình vẽ bức tranh này đã từng mất đi cảm giác, luôn thấy trống trải vô lý, trong một thời gian dài lúc nào cũng đầu óc trống rỗng đứng trước nó chỉ nhìn mà không thể đặt bút.
Chính là vào lúc đó Diệp Nhược Phi đột nhiên xuất hiện, vụng về giúp y tìm lại được ý tưởng của mình.
Hắn khi ấy nói rằng: "Không bằng ngài vẽ người vào đó đi."
Y hỏi: "Người?"
Diệp Nhược Phi gật đầu nói: "Đúng vậy.
Bức tranh này sẽ ý nghĩa biết bao nhiêu nếu như ngài vẽ vào đây người mà bản thân ngài hay nghĩ về nhất."
Lúc đó, người mà y mỗi ngày đều nghĩ tới, chỉ có Quốc sư.
Diệp Nhược Phi còn bảo rằng: "Ngài vẽ bóng lưng thôi.
Bởi vì bóng lưng của người mà ngài thích, sẽ mang đến cảm giác rất bình yên."
Âm thanh trong trẻo của thiếu niên như dư âm mà vang vọng trong đầu Âu Dương Kỳ.
Y đưa tay vuốt ve bức tranh thủy mặc kia, nhìn dáng hình của người mặc áo đỏ.
Bóng lưng của người mà y thích thật sự sẽ mang đến cảm giác bình yên sao?
Quốc sư lúc nào cũng chỉ đưa lưng về phía y, trong chuyện tình cảm y biết mình căn bản chính là một tên non nớt không hiểu biết gì, chỉ có thể âm thầm ở phía sau người kia mà đơn phương hằng mấy năm, để rồi cuối cùng thứ nhận lại, mãi mãi chỉ là một bóng lưng lạnh nhạt.
Trái tim Âu Dương Kỳ thắt lại.
Nói dối, y chẳng cảm thấy bình yên chút nào.
Trong đầu không tự chủ được bắt đầu hiện ra hình ảnh khi ở bên Diệp Nhược Phi.
Một buổi sáng nắng nhẹ khi cùng nhau dạo bước trên phố, Diệp Nhược Phi đưa cho Âu Dương Kỳ một cái màn thầu nóng hổi cầm đến phỏng tay, trong lòng y kỳ thực không thích món đồ ăn ấy, thế mà Diệp Nhược Phi lại giống như biết đọc tâm thuật, tinh nghịch nói với y rằng: "Nếu vương gia không tiếp nhận thành ý này thì ta đành ăn nốt vậy."
Hay lúc tay trong tay đi trên con đường nhỏ ở quân doanh, cẩn thận không để binh sĩ nhìn thấy.
Cái ôm ấm áp trong những lúc buồn ngủ, chỉ cần vừa nằm xuống liền có một cánh tay nhỏ nhắn vòng sang.
Hay cả những lời hắn càm ràm lo lắng khi y không chịu tự chăm sóc mình, còn bản thân thì vẫn dịu dàng bôi thuốc lên vết thương cho y.
Âu Dương Kỳ trong phút chốc bất chợt hoảng hốt.
Lúc có Diệp Nhược Phi ở bên cạnh, y đã thật sự thả lỏng rất nhiều, tâm tình cũng trở nên rất tốt đẹp.
Đó là cảm giác gì?
Ánh nến lay động không thấy được rõ khuôn mặt vương gia.
Y cứ ngồi đấy, một lúc sau mới chậm chạp đưa tay che lại hai mắt mình.
Đó...!Là bình yên sao?