Có lẽ Diệp Nhược Phi bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng khá nhiều, cho nên tối ngày hôm đó, hắn mơ thấy ác mộng, sáng hôm sau thức dậy cả người cứ thẩn thẩn thờ thờ.
Chỉ là mấy giấc mộng đứt quãng kéo dài không nhớ rõ, lại khiến cho hắn hốt hoảng trằn trọc cả đêm.
Ngồi ở trên chiếu thở dài một hơi, lúc sau mới từ từ đứng dậy đi rửa mặt.
Không khí ẩm thấp còn vương chút sương mai khiến cho tinh thần người ta dễ chịu.
Diệp Nhược Phi khịt khịt cái mũi hơi nghẹt, múc ra một gáo nước, chậm rãi táp lên mặt mình.
Đến khi xong xuôi tất cả, hắn mới tinh thần sáng láng bước tới mở cửa nhà ra.
Ngay lập tức liền trông thấy lão Đoạn gia đang từ bên phía nhà của lão bá đối diện vừa nói cười vừa ôm về một cái tô lớn, nếp nhăn trên khuôn mặt đều giãn hết cả ra.
Diệp Nhược Phi không khỏi mệt trong người.
Haiz, lại đi xin ăn nữa rồi.
Hắn bước tới đỡ lấy cái tô giúp lão, thuận miệng cằn nhằn: "Sao ngài suốt ngày xin cơm nhà khác vậy?"
Đoạn gia tâm trạng tốt tươi tắn nói: "Tại vì không thích nấu ăn."
Quan trọng là cơm nhà lão bá làm rất ngon, không xin là thẹn với lòng.
Diệp Nhược Phi thở dài nói: "Như vậy cũng không được, dù sao cũng là công sức của người ta, cứ xin mãi thì không tốt lắm.
Sau này ngài bỏ ra chút tiền mua rau thịt, ta nấu cơm cho."
Đoạn gia theo sau hắn đi vào nhà, nghe vậy ngờ vực hỏi: "Ngươi biết nấu cơm à?"
Diệp Nhược Phi đặt cái tô lên bàn, lại quay đi lấy chén đũa, nói: "Không ngon bằng nhà lão bá, thế nhưng vẫn ăn được."
Đoạn gia ngồi xuống nhịp chân, gãi gãi cái cằm lún phún râu của mình, ghét bỏ: "Không ngon bằng nhà lão bá thì lão nạp không thèm."
Diệp Nhược Phi câm nín.
Được rồi, nhiều năm như vậy chỉ ăn ké nhà một người, khẩu vị chắc sẽ không dễ thay đổi.
"Thôi, ăn đi." Hắn nói.
Ánh nắng nhàn nhạt của buổi sáng tinh mơ chiếu rọi vào căn nhà nhỏ, hai con người một lão một niên cùng nhau ăn sáng trò chuyện, không khí yên bình, chim hót líu lo.
Mà đồng dạng chào đón bình minh, còn có một nơi cách đó rất xa.
Âu Dương Kỳ chớp đôi mắt hanh khô đau nhức của mình nhìn ra những tia sáng len lỏi qua ô cửa sổ, lại một ngày mới bắt đầu sau một đêm nữa thức trắng.
Hơn một tuần, Âu Dương Kỳ dành ra ba ngày để xử lý toàn bộ công văn, thời gian còn lại, chính là thức trắng đêm chờ đợi tin tức.
Thị vệ vẫn chưa trở về thì y vẫn chưa dám chợp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng.
Đầu óc Âu Dương Kỳ xoay vòng, thái dương giật giật, cả người tiều tụy nhợt nhạt hẳn đi, còn đâu phong phạm vương gia cao quý ngày nào.
Công văn vương vãi trên nền đất y cũng không buồn dọn dẹp, nghiêng mực vứt lung tung, bút lông tìm không thấy, cả một cái bàn rộng rãi thoạt trông bừa bộn vô cùng.
Lúc này, bên ngoài cửa vang lên giọng nói của viên tổng quản: "Vương gia, đã đến giờ dùng thiện."
Âu Dương Kỳ nghe tiếng ngẩng đầu, tinh thần mơ màng, ma xui quỷ khiến chợt thốt ra một câu: "Bản vương chưa muốn ăn, bảo Diệp Nhược Phi cứ dùng trước đi, không cần chờ."
Ngay sau đó, bên ngoài liền im lặng rất lâu, y cũng không để ý bản thân vừa nói những gì, chỉ chống thân mình đứng lên muốn đi nghỉ.
Thế nhưng khi mới chỉ đi tới bức bình phong, thì ở ngoài kia, cách một cánh cửa, giọng nói lo lắng của viên tổng quản vọng vào.
"Vương gia, Diệp công tử đã không còn ở đây nữa rồi."
Bước chân Âu Dương Kỳ khững lại giữa chừng, lúc này đầu óc mới chợt thanh tỉnh, y đứng đó, lặng thinh, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ xót xa.
"....!Phải rồi." Y nở nụ cười tự giễu.
Diệp Nhược Phi biến mất đã hơn một tuần, bản thân cũng đã chờ đợi ngần ấy thời gian.
Rõ ràng đã luôn nhớ kĩ phải tìm được người trở về, vậy mà không hiểu sao vẫn đôi lúc có ảo giác rằng người kia vẫn ở bên cạnh.
Âu Dương Kỳ dựa lưng vào bức bình phong hoa văn cổ kính, đỡ trán cúi đầu, vẻ mặt đau khổ.
Diệp Nhược Phi, ngươi đang ở đâu vậy?
---oOo---oOo---
Kinh Thành.
Âu Dương Mặc và Thiên Thiên vừa mới thượng triều trở về, thần sắc cả hai đều mệt mỏi, vừa trở về liền thay ra triều phục rườm rà, đi đến vườn thượng uyển ngắm cảnh.
Nói là ngắm cảnh như thế, nhưng thực chất cũng chỉ là hai người ngồi cùng nhau im lặng mà thôi.
Âu Dương Mặc những lúc rảnh rỗi không phải phê duyệt công văn thường sẽ mang vũ khí trường thương của mình ra lau chùi, Thiên Thiên ở bên cạnh chống cằm chìm vào suy tư.
Nha hoàn bưng lên chút điểm tâm cùng trà nóng, mấy cái màn thầu nhỏ nhỏ tròn tròn được xếp theo vòng đặt ngay ngắn trong khay, phía trên rải ít vụng bánh quế, còn có một đĩa nho khô, hai chén cháo cá thơm lừng.
Gió nhẹ thổi qua cuốn mùi hương bay lên cao, cành lá theo đó mà lay động, khí vị buổi sáng mát mẻ thanh bình.
Thế nhưng hai người đang ngồi kia vẫn luôn bảo trì trầm mặc.
Thiên Thiên thất thần hồi lâu, Âu Dương Mặc thấy vậy cũng không gọi y, rất hiểu ý mà tạo ra một không gian lắng đọng.
Chờ đến khi ở bên ngoài truyền tới thanh âm của Chu công công, cả hai mới dần hoàn hồn.
"Tham kiến bệ hạ."
Động tác trên tay Âu Dương Mặc chậm lại, ngẩng đầu hỏi: "Có chuyện gì?"
Chu công công duy trì một khoảng cách vừa đủ, kính cẩn khom người, nói: "Bẩm bệ hạ, đã tìm thấy tung tích của Diệp công tử."
Vừa nghe thấy như vậy, Thiên Thiên ngay lập tức kích động đứng lên, do quá vội vàng thành ra có chút lảo đảo.
Âu Dương Mặc nhanh tay đỡ lấy y.
Thiên Thiên vịnh vai hắn đứng vững, lúc này mới cất tiếng: "...!Tìm được rồi?"
"Vâng." Chu công công nói.
Khóe mắt y dần đỏ lên, bàn tay nắm chặt tay Âu Dương Mặc run nhè nhẹ.
Âu Dương Mặc nhìn sang, một tay khác vỗ về trên lưng y.
Ánh mắt hắn trấn định nhìn Chu công công, hỏi: "Tìm được ở đâu?"
Thiên Thiên cũng hỏi: "Người có bình an không?"
Cả hai câu vang lên cùng một lúc, Chu công công cẩn thận trả lời: "Bẩm, Diệp công tử đang ở Bồ Đề thôn, sống rất tốt, hiện vẫn đang dưỡng thương."
"Dưỡng thương?" Thiên Thiên nhíu mày, "Tại sao lại bị thương?"
"Chuyện này thần cũng không rõ." Chu công công nói.
Âu Dương Mặc đỡ Thiên Thiên ngồi xuống, lúc này mới hỏi: "Bị thương như thế nào?"
Chu công công ánh mắt hơi nhìn thoáng qua Thiên Thiên, chậm rãi nói: "...!Bị gãy một cánh tay."
Nghe xong, Thiên Thiên trừng lớn hai mắt.
"Gãy...!tay?!"
Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã khiến cho Diệp Nhược Phi bị gãy tay?!
Chu công công thấy Quốc sư bộ dáng sắp kích động, mới vội vàng bổ sung: "Xin Quốc sư yên tâm, Diệp công tử đang ở nhờ nhà của một đại phu, được chăm sóc rất tốt."
Âu Dương Mặc cũng giữ lấy y, nhẹ giọng trấn an: Quốc sư, đừng kích động, không sao đâu."
Nghe được giọng nói trầm trầm của hắn, lúc này, Thiên Thiên mới bình tĩnh lại một chút.
Âu Dương Mặc tiếp tục hỏi: "Có muốn báo cho Âu Dương Kỳ một tiếng không?"
Bọn họ vất vả tìm đông tìm tây, lục tung hết thảy những nơi Diệp Nhược Phi có khả năng sẽ đi qua, từ nam ra bắc khắp chốn đều rà soát mấy lượt, thế mà lại không ngờ tới Diệp Nhược Phi trú ở Bồ Đề thôn, ở nơi cách kinh thành chỉ một ngày đi đường.
Nếu bây giờ nói cho Âu Dương Kỳ, y sẽ chẳng mất bao nhiêu thời gian để đưa hắn trở về, mọi chuyện coi như kết thúc.
Thế nhưng sau khi Thiên Thiên nghe nói như vậy, liền ngay lập tức bảo: "Không cần."
Âu Dương Mặc hỏi: "Tại sao?"
Thiên Thiên hơi cúi đầu, thở dài nói: "Thời gian chưa đủ dài, chỉ sợ Diệp Nhược Phi vẫn chưa vượt qua được nỗi đau kia."
Nếu bây giờ Âu Dương Kỳ xuất hiện trước mặt hắn, e là chỉ mang đến cãi vã đau thương.
Hơn nữa, hiện giờ Thiên Thiên vẫn chưa nguôi cơn giận, chưa tha thứ cho Âu Dương Kỳ.
Người anh em thân thiết của y chịu uất ức, y không thể để hắn phải buồn thêm nữa.
Âu Dương Mặc nhìn y, trong lòng hiểu rõ.
"Được, vậy cứ để đệ ấy dằn vặt thêm một chút." Hắn nói, sau đó quay sang căn dặn Chu công công, "Cho người tiếp tục âm thầm bảo vệ Diệp công tử, có chuyện phát sinh ngay lập tức báo cho trẫm biết."
"Vâng."