Lúc ám vệ tỉnh lại, phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã nằm ở trên giường.
Hắn mờ mịt nhìn trần nhà một hồi lâu mới nhận ra được nơi này là nơi nào.
Đây là nhà của Đoạn gia, có lẽ lúc hắn ngất xỉu đã được đưa về.
Căn nhà này chỉ có một cái giường ở gian trước và một cái thảm ở gian sau, mà gian sau đã bị Đoạn gia chiếm mất.
Nói vậy, bản thân đây là đang nằm trên giường của Diệp công tử, thế thì công tử đang ở đâu?
Trong đầu không biết sao lại đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, ám vệ lập tức cảm thấy lá gan của mình thật lớn, cư nhiên có thể giành giường của công tử.
Chuyện này nếu để cho Quốc sư biết được, liệu mình có phải sẽ bị trừ lương hay không?
Nghĩ như thế, hắn không khỏi trộm đổ mồ hôi.
Năm giác quan sau cơn hôn mê đều giống như bị bịt kín, sau một lúc lâu khi đầu óc tỉnh táo hơn, thì cảm giác mới dần trở nên rõ ràng.
Giác quan nhạy bén trở lại, ám vệ liền ngay lập tức phát hiện ở bên cạnh có một hơi thở nặng nề.
Hắn trừng mắt, ở trong bóng tối khéo léo lật người.
Ngay lập tức, hình ảnh Diệp Nhược Phi gối tay ngồi ngủ bên bàn liền xuất hiện.
Có điều hơi thở của hắn nghe nặng nề vô cùng, giống như bịt nghẹt thở.
Ám vệ có khả năng nhìn trong đêm, rất nhanh phát hiện có chỗ không đúng.
Hắn ôm vết thương ngồi dậy quan sát Diệp Nhược Phi, chỉ thấy người kia ngủ không yên ổn, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt đỏ bừng, vươn tay đặt lên trán chỉ thấy nóng bỏng.
Ám vệ cả kinh, Diệp công tử đây là phát sốt rồi!
Nửa đêm sốt cao lại không ai để ý, nếu như hắn không tỉnh dậy kịp thời thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Không dám chậm trễ, ám vệ từ trên giường bật dậy, nhăn mày rên một tiếng đau, sau đó nhanh tay nhanh chân cẩn thận bế Diệp Nhược Phi qua bên giường nằm, xong xuôi lại quen cửa quen nẻo chạy ra nhà sau múc nước sạch, lục lọi trong tủ gỗ tìm khăn tay.
Lúc bưng thau nước trở lại vô tình đụng vào chân bàn, một tiếng cạch vang lên trong đêm tĩnh mịch, nghe thấy đặc biệt rõ ràng.
Đoạn gia bị ồn ào nãy giờ, khó chịu lật người, vừa nhắm mắt vừa gắt gỏng: "Diệp Nhược Phi, nửa đêm rồi có để cho người khác ngủ không đây!"
Ám vệ dừng lại không dám thở mạnh, một lúc sau đợi Đoạn gia ngủ tiếp rồi mới nhẹ nhàng đi đến bên giường.
Bởi vì từ nhỏ được đưa vào cung, năm tuổi đã bắt đầu lăn lộn cùng các huynh đệ, mỗi lần ốm đau bệnh tật cũng đều chỉ qua loa cho xong, nào có kỹ càng bao giờ, thành ra hiện tại hắn chân tay lóng nga lóng ngóng, cầm khăn ướt đứng một chỗ chẳng biết phải làm gì.
Đùa chứ, người nằm trên giường là Diệp công tử đấy.
Lỡ làm không tốt lại thành ra mạo phạm rồi.
Mãi cho đến khi nhận thấy Diệp Nhược Phi hơi thở bỗng dưng dồn dập hơn, cơ thể bắt đầu co giật, ám vệ mới biến sắc mặt, vội vàng đốt nến thắp sáng gian nhà.
Khi mọi thứ được chiếu rọi liền thấy rõ, nơi khóe mắt Diệp Nhược Phi đang chảy xuống hai dòng chất lỏng đặc sệt.
Màu đỏ.
"Đoạn...!Đoạn gia!!!" Ám vệ vừa thấy mặt lập tức tái xanh, quay phắt người xốc màn chắn lên, lớn tiếng gọi.
Đoạn gia bị làm phiền quá nhiều, lúc này nhăn nhó ngồi dậy, quát: "Ngươi con mẹ nó gọi cái gì?!"
Ám vệ nào có tâm tư để ý lão có khó chịu hay không, mặc kệ vết thương mới vừa băng bó của mình, bước nhanh tới kéo người dậy, gấp gáp nói: "Diệp công tử phát sốt rồi, khóe mắt còn chảy máu nữa!!"
"...!Cái gì?" Đoạn gia vốn đang dụi mắt, nghe xong câu này giật nảy cả người.
Không chờ ám vệ nói tiếp, lão đã đẩy hắn sang một bên chạy đi.
"Tại sao lại phát sốt?" Vươn tay sờ lên trán Diệp Nhược Phi, Đoạn gia tối sầm mặt, "Sao lại nóng như vậy?"
Sẵn tiện bên cạnh có khăn ướt mới lấy, lão cầm lên lau mặt và tay chân cho Diệp Nhược Phi.
Khóe mắt người nằm trên giường không ngừng chảy máu, lông mày chưa từng giãn ra, tựa như đang mơ thấy cơn ác mộng khủng khiếp nhất trên đời.
Lão Đoạn gia lau người cho hắn một hồi cũng không làm nhiệt độ giảm bớt, bấy giờ tình hình không ổn, lão tạm thời bảo ám vệ trước hết điểm huyệt cầm máu.
Ám vệ nhanh chóng đỡ người ngồi dậy, ba huyệt trước ngực hai huyệt sau lưng liên tục điểm, một lúc sau đã không còn chảy huyết lệ nữa.
Đoạn gia đút cho Diệp Nhược Phi một viên dược tính hàn trị cảm sốt, sau đó ngồi xuống bắt mạch.
Không khí trong phòng ngưng trọng, ám vệ yên lặng nuốt nước bọt, lo lắng nhìn.
Đoạn gia vô cùng chăm chú, thế nhưng khuôn mặt của lão lại dần dần tối đi.
Lão hỏi: "Ngươi, lúc ở trong rừng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, kể hết cho ta nghe."
Ám vệ nhìn lão, thời khắc cấp bách một chuyện cũng không dám thiếu rành mạch thuật lại trận chiến với đám người mang mặt nạ kia.
Đoạn gia nghe xong không nói gì, lục lọi từ trong hộc tủ ra một lọ thuốc trắng, bôi nhẹ lên hai mí mắt của Diệp Nhược Phi, sau đó lại vắt khăn đắp lên trán hắn.
Xong chuyện mới lên tiếng: "Ngươi không nhìn thấy hành động của kẻ xuống tay với Diệp Nhược Phi?"
Ám vệ gật đầu, e dè nói: "Khi đó hỗn loạn, còn bị chắn mất."
Đoạn gia nhắm mắt phẩy tay: " Không sao, chỉ là khi nãy bắt được mạch tượng của hắn có chút đặc biệt, trong lòng ta có dự cảm không tốt."
Lão vươn tay chỉnh lại tóc mái mướt mồ hôi của Diệp Nhược Phi, nói: "Ngày mai phiền ngươi trở lại nơi kia, tìm kiếm thử xem có vật gì bọn chúng quên thu lại hay không."
Ám vệ hiểu ý gật đầu.
Lúc này Diệp Nhược Phi đã yên ổn ngủ say, chỉ là khuôn mặt vẫn luôn nhăn lại không thả lỏng được.
Hắn nói: "...!Ngài không tò mò ta vì sao biết được danh tính của ngài sao?"
Đoạn gia liếc hắn, nhàn nhạt nói: "Ám vệ truyền tin, thân tín bên cạnh hoàng đế bệ hạ.
Từ ngày đầu tiên ngươi đến đây lão nạp đã tra rõ cả rồi."
"Ta..." Ám vệ há hốc mồm, không biết nói gì.
Đoạn gia vẻ mặt đương nhiên nói: "Diệp Nhược Phi mất tích chắc chắn Quốc sư sẽ cho người đi tìm.
Bồ Đề thôn lại gần kinh thành như thế, có mù mới không tìm ra."
Nói xong đứng dậy đi dẹp thau nước, để ám vệ một mình đứng đó gãi gãi đầu.
Rõ ràng hắn trốn kỹ lắm mà, sao Đoạn gia phát hiện được vậy?
---oOo---oOo---
Ngày hôm sau, ám vệ cả đêm không dám ngủ, ngay khi tờ mờ sáng gà vừa gáy đã chạy thẳng vào trong rừng tìm kiếm.
Đến canh năm, Đoạn gia ngáp ngắn ngáp dài thức dậy, theo thói quen sắp xếp đống thảo dược vứt bừa sau nhà, lại xem xét Diệp Nhược Phi một chút, thấy hắn đã hạ sốt liền xắn tay áo đi sang nhà lão bá đập cửa.
Lão bá tóc bạc bù xù mắt nhắm mắt mở đi ra hỏi: "Đoạn gia dậy sớm thế?"
Đoạn gia nói: "Cho xin ít gạo nấu cháo, Diệp Nhược Phi bệnh rồi."
"Ồ." Lão bá ngơ ngác, "Được."
Lúc Đoạn gia xin được gạo trở về, vừa mở cửa nhà ra đã nhìn thấy Diệp Nhược Phi ngồi ngây ra trên giường không nhúc nhích.
Lão vừa cầm chén gạo ra gian sau vừa hỏi: "Dậy rồi à? Hôm qua ngươi sốt cao lắm, giờ thấy trong người sao rồi?"
Không có tiếng trả lời.
"?" Đoạn gia ngó ra, "Sao vậy? Vẫn còn đau đầu à?"
Chỉ thấy Diệp Nhược Phi hơi hé cánh môi, mấp máy không thành lời, một lát sau mới đưa một tay về phía trước quơ quơ.
Con ngươi không có một tụ điểm, vô thần mờ mịt.
Hắn hỏi: "Đoạn gia, sao ngài không thắp đèn?"