Lúc này, Đoạn gia vốn im lặng quan sát chợt lên tiếng: "Diệp Nhược Phi, ngươi bình tĩnh một chút, đừng khóc."
Thiên Thiên quay sang nhìn lão, nơi đầu lông mày vươn chút lo lắng.
Đoạn gia vỗ vai Diệp Nhược Phi, liếc mắt nhìn Âu Dương Kỳ một cái, đại khái đoán ra được y chính là người hắn nhắc đến lúc trước.
"Các vị, nên bàn vào chính sự rồi chứ?" Lão nói.
"Được." Âu Dương Mặc gật đầu.
Tất cả ngồi lại vào bàn, Diệp Nhược Phi bình ổn lại cảm xúc một chút, cũng ngồi theo.
Âu Dương Kỳ bị cách bởi Thiên Thiên, không khỏi nôn nóng nhìn sang.
Thiên Thiên thấy vậy, không phản ứng gì nhưng cũng không đứng lên nhường chỗ.
Đoạn gia thở dài, không hiểu sao cảm thấy Quốc sư có chút đệ khống.
Lão từ trên cái kệ bên cạnh lấy tới một bọc giấy nhỏ, vừa mở ra vừa nói: "Chắc là ám vệ đã nói cho bệ hạ biết Diệp Nhược Phi bị trúng kịch độc."
"Đúng vậy." Âu Dương Mặc đáp.
Bọc giấy mở ra, bên trong chính là thứ bột đỏ mà hôm trước ám vệ từ trong rừng tìm được mang về.
"Độc mà hắn trúng phải tên gọi là Đoạn Quan Tán, công dụng như tên, chính là ăn mòn các giác quan trên cơ thể từ bên trong." Đoạn gia nói.
"Loại độc này có từ rất lâu rồi.
Ở các triều đại trước thường được các phi tần trong cung dùng để hãm hại lẫn nhau.
Thời gian phát tác là năm tháng tương ứng với năm giác quan, bắt đầu từ mắt, tai, miệng, da và cuối cùng là mũi."
"Ở giai đoạn đầu tiên trước khi mất đi đôi mắt, người trúng độc sẽ sốt cao trong thời gian ngắn, triệu chứng giống như nhiễm phong hàn, thế nhưng sẽ bị co giật mạnh.
Tiếp theo là cả cơ thể ngoài nóng trong rét, hai mắt xuất huyết, hơi thở nặng nề."
Giọng nói của Đoạn gia đều đều nghe không ra cảm xúc, thế nhưng ba người ngồi nghe đều đã hơi biến đổi sắc mặt.
"Hai mắt xuất huyết?" Âu Dương Mặc là người duy nhất duy trì bình tĩnh, thăm hỏi.
Đoạn gia gật đầu: "Đó chính là khi những cơ quan bên trong đôi mắt bị ăn mòn, các mạch máu nứt ra gây xuất huyết.
Cảm giác khi đó...."
Lão hơi dừng, ánh mắt như có như không quét qua Âu Dương Kỳ, hé môi: "...!Cực kỳ đau đớn."
Trái tim Âu Dương Kỳ thịch một tiếng, nhìn sang Diệp Nhược Phi cúi đầu không thấy rõ gương mặt, lòng chợt quặn thắt.
...!Cảm giác cực kỳ đau đớn.
Diệp Nhược Phi đã phải trải qua như thế nào?
Y không dám nghĩ.
Đoạn gia thu lại ánh mắt, tiếp tục giảng giải: "Loại độc này dược tính cực kỳ mạnh, nhưng chỉ ở trong cơ thể người trúng phải một thời gian ngắn, tối đa là năm tháng.
Cứ mỗi tháng người trúng sẽ phát sốt một lần, chuyện này không thể phòng bị được.
Nếu như không giải kịp, qua tháng thứ năm, độc tính sẽ ăn mòn phần giác quan cuối cùng là khứu giác.
Đến lúc đó, người sẽ tắt thở."
Nghe đến đây, ai nấy đều sắc mặt tái xanh, Diệp Nhược Phi vò lấy vạt áo nhăn nhúm, hai tay đổ mồ hôi lạnh.
Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt hỏi: "Như vậy, ngài có chữa được không?"
Đoạn gia nhắm mắt lắc đầu: "Loại độc này đã sớm biến mất mấy chục năm trước, ngay cả phối phương thuốc giải cũng không tìm được nữa."
Lúc nhìn thấy thứ bột này được mang về, ngay cả lão cũng không dám tin.
Thứ đã thất truyền từ lâu, tại sao lại xuất hiện trở lại?
Thế nhưng mà chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể xem như đây là số phận.
Diệp Nhược Phi hé môi, thanh âm như muỗi kêu: "Chắc hẳn kiếp trước ta tạo nghiệp rất nhiều, cho nên kiếp này mới phải trả giá."
Đoạn gia nhìn hắn, không nói.
Thiên Thiên đau lòng không thôi, nhưng vẫn phải ra vẻ không sao, cười trấn an hắn: "Rồi sẽ có cách thôi mà."
Diệp Nhược Phi lại cúi đầu.
Âu Dương Mặc hỏi Đoạn gia: "Thật sự không có thuốc giải ư?"
Đoạn gia gật đầu: "Thuốc giải cho Đoạn Quan Tán thì không có, bất quá vẫn còn một cách có thể cứu được."
"Là cách gì?" Âu Dương Kỳ nắm chặt nắm đấm.
Đoạn gia hơi rung rung chân, nói: "Lão nạp trước đây có quen một cố nhân, đã đưa cho hắn cất giữ một viên thuốc giải bách độc."
Nghe thấy có thuốc giải, lại còn là bách độc, đôi mắt Âu Dương Kỳ như có ánh sáng nở bung, y có chút kích động: "Vậy hiện tại vị cố nhân đó đang ở đâu?"
Âu Dương Mặc nhìn đệ đệ như tìm ra hy vọng, không khỏi mủi lòng, hỏi: "Không biết có thể mời vị ấy vào cung được không?"
Đoạn gia lại bảo: "Hắn đã qua đời rồi."
"Cái này...." Âu Dương Mặc há môi, không nói được nữa.
Thiên Thiên từ nãy đến giờ vẫn vuốt lưng thuận khí cho Diệp Nhược Phi, có thể cảm nhận được rõ ràng những phản ứng của hắn.
Khi Đoạn gia nói có phương pháp, cơ thể Diệp Nhược Phi đã vô thức thở phào thả lỏng, thế nhưng bây giờ lại căng thẳng trở lại rồi.
Y không khỏi khẩn thiết nhìn Đoạn gia, hiện tại chỉ có thể trông chờ vào lão đại phu này thôi.
Quả nhiên, Đoạn gia tiếp tục nói: "Viên thuốc kia hiện tại có lẽ đang ở Thiên Thừa Quốc, nếu có thể thì các vị nên đưa Diệp Nhược Phi đi đến đó.
Bởi vì lộ trình từ Thiên Quốc đến Thiên Thừa Quốc ít nhất là một tháng."
Nếu tính luôn các khoảng nghỉ ngơi dọc đường thì việc đi đi về về cũng phải gần ba tháng, đến lúc đó chỉ sợ Diệp Nhược Phi đã sớm không nhận ra ai với ai rồi.
Âu Dương Kỳ nói: "Bổn vương sẽ đưa hắn đi."
Thiên Thiên nhìn qua.
Âu Dương Kỳ cũng nhìn lại y, ánh mắt đạm mạc nhưng kiên định: "Bổn vương phải chuộc lỗi."
Lúc này, Diệp Nhược Phi mới hơi ngẩng đầu, mờ mịt tìm kiếm nơi phát ra thanh âm.
Âu Dương Kỳ thấy vậy, tiếp tục nói: "Bổn vương sẽ tìm được viên thuốc kia, sẽ mang đôi mắt của ngươi trở lại."
Câu nói này của y, cũng chính là một lời hứa hẹn.
Diệp Nhược Phi thành công tìm được vị trí của âm thanh, bất động nhìn một hồi tựa như đang suy nghĩ.
Cuối cùng nhàn nhạt lên tiếng: "Ta muốn ngài mang cảm giác áy náy cho đến khi ta có thể nhìn thấy trở lại."
Nói ra câu này, cũng đồng nghĩa với việc, hắn chấp nhận để y đưa mình đi.
Âu Dương Kỳ nén lại vui mừng, nghiêm túc nói: "Được."
Lúc này, Đoạn gia chợt đứng dậy ra gian sau lục lọi cái gì đó, một hồi mới trở lại, đặt lên bàn một cái hũ to cỡ lòng bàn tay.
Ba người kia nhìn nhau, rồi lại nhìn lão.
"Đây là gì?" Thiên Thiên hỏi.
"Một loại thuốc bổ." Đoạn gia trả lời.
Lại nhìn Âu Dương Kỳ, căn dặn: "Chặng đường các ngươi sắp đi vừa xa vừa khổ, ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lão nạp đây là muốn làm tròn trách nhiệm của một đại phu, đưa cho ngươi cái này." Lão nói, "Thuốc bổ này cách một tuần uống một lần, mỗi lần một viên, có thể làm chậm quá trình phát tán độc trong cơ thể.
Thế nhưng nhiều nhất chỉ có thể kéo dài thêm hai tháng, quan trọng là không được ngưng thuốc giữa chừng."
Nói xong, Đoạn gia lấy ra một viên, đưa tới: "Bây giờ cứ dùng trước một viên đi."
Âu Dương Kỳ cẩn thận nhận lấy, đứng lên tìm chỗ rót nước.
Đoạn gia tiếp tục nhìn sang hai người kia, lần này nghiêm mặt nói: "Nếu có thể, hy vọng các vị nói cho vương gia biết điều này.
Từ nay cho tới khi giải được độc, tuyệt đối không được để Diệp Nhược Phi khóc.
Tròng mắt của hắn đang bị tổn thương, nếu khóc quá nhiều sẽ không thể hồi phục lại được."
Chuyện này lão sẽ để bọn họ tự mình thương lượng, nhiệm vụ của lão đến đây coi như xong rồi, còn lại phải xem vận mệnh có khoan hồng cho bọn họ hay không.
Diệp Nhược Phi mím môi không nói.
Đoạn gia nhìn hắn, lại không nhịn được thở dài.
Thôi đi, tiễn Phật tiễn tới Tây Phương, có lẽ lão nên viết thư báo cho người quen ở Thiên Thừa Quốc biết một tiếng.