Diệp Nhược Phi lần mò ở phía sau bức bình phong, khó khăn leo vào trong thùng nước tắm.
Khi đã yên vị tại chỗ, hắn nhắm mắt trầm mình xuống chỉ chừa lại nửa khuôn mặt, để nước ấm bao bọc lấy cả người.
Tóc đen xõa dài nửa nổi nửa chìm, ánh mắt hắn khép hờ, một vẻ mông lung buồn ngủ.
Kỳ thực đi tắm ở hiện đại và đi tắm ở cổ đại cũng có điểm giống nhau, người ta đều thích ngâm mình trong bồn nước.
Khác ở chỗ, cổ đại thường sẽ dùng dược liệu để chà lau và gội đầu.
Âu Dương Kỳ đặt quần áo ở nơi Diệp Nhược Phi có thể dễ mò tới, sau đó đứng canh ở bên ngoài, phòng hờ có chuyện gì cần thiết.
Lần này khác với khi bị gãy tay, hành động của Diệp Nhược Phi càng khó khăn chậm chạp hơn.
Lúc tắm không nói, lúc tắm xong rồi muốn leo ra khỏi thùng nước lại không dễ.
Bọt nước trơn trượt làm hắn xém té mấy lần, may mắn là thùng nước đủ vững vàng để bám vào, thế nhưng vẫn là rất nan giải.
Âu Dương Kỳ nghe tiếng động ở bên này, nghĩ là hắn đã xong rồi, mới lên tiếng: "Có cần bổn vương giúp không?"
Diệp Nhược Phi không đáp, hai hàng lông mày hơi nhíu, đôi mắt theo bản năng nheo lại muốn nhìn rõ phìa trước, nhưng mà vô dụng.
Hắn vịnh vào thành thùng, cố nâng người lên bước ra, nhưng mà đến giữa chừng khi đặt chân xuống cái ghế kê bên ngoài, hắn bị trượt.
Chỉ nghe "rầm" một tiếng, hắn ngã sõng soài ra đất, thùng nước rốt cuộc nghiêng ngả đổ, toàn bộ nước ụp hết lên đầu.
"Shhhh..." Hắn hít sâu một hơi, trong lòng thầm phỉ báng bản thân vô dụng.
Âu Dương Kỳ nghe thấy tức tốc vọt vào trong, nhìn Diệp Nhược Phi mò mẫm ngồi dậy trên sàn nhà đầy nước, y hốt hoảng chạy tới.
"Có sao không?!"
Diệp Nhược Phi được người đỡ đứng dậy, lúc này mới thở ra một hơi.
Âu Dương Kỳ nhanh chóng lau người mặc áo giúp hắn, cũng không dám nghĩ nhiều, đỡ hắn ra ngoài.
Thế nhưng mới đi một bước, Diệp Nhược Phi đã bắt đầu khập khiễng.
Nơi mắt cá chân nhói lên từng đợt, hắn không khỏi thở dài, sao mà thân thể của mình lại yếu ớt như vậy chứ, mới ngã một chút mà đã trật chân rồi.
Đến lúc ngồi xuống giường rồi, cứ ngỡ Âu Dương Kỳ sẽ rời đi dọn dẹp đống hỗn độn kia, thế nhưng y không đi mà trái lại ngồi xổm xuống, nâng cổ chân hắn lên.
Vương gia trẻ tuổi xưa nay cao cao tại thượng bây giờ lại ngồi xổm, nửa quỳ, đặt bàn chân của Diệp Nhược Phi lên đầu gối, tư thế hệt như một thuộc hạ đang chăm lo cho chủ nhân.
Diệp Nhược Phi không thể thấy điều này, hắn chỉ hơi giật giật chân, nhẹ giọng nói: "Trật chân thôi, không sao đâu."
"Để lâu không tốt." Âu Dương Kỳ đáp, nhẹ nhàng xoa bóp, lại giúp hắn xoay xoay cổ chân một chút.
Y cụp mắt, chăm chú nhìn bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo trước mặt, ngón chân rất thon, còn có chút mùi thơm dược liệu vừa tắm xong.
Chỉ trong phút chốc, vương gia trẻ tuổi đã có xúc động muốn cúi người hôn lấy.
Thế nhưng y phanh lại kịp lúc, thầm nghĩ nếu mình làm thế thật, có khi Diệp Nhược Phi sẽ tức giận bỏ về Thiên Quốc luôn không chừng.
Khó khăn lắm mới tìm được người về, y không thể lại vụt mất lần nữa.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên trên mặt cảm thấy có chút ướt, Âu Dương Kỳ nhìn lên, phát hiện Diệp Nhược Phi cúi đầu, ánh mắt trống rỗng xa xăm, nước là từ trên tóc hắn nhỏ xuống từng giọt.
Lúc này y mới sực nhớ ra lúc nãy hắn bị dội cả thùng nước lên đầu còn chưa kịp lau khô, mới thả chân hắn ra, đứng lên đi tìm khăn.
"Vương gia?" Nhiệt độ bên cạnh bỗng dưng biến mất, Diệp Nhược Phi mờ mịt nhìn quanh.
"Ta ở đây." Giọng Âu Dương Kỳ vang lên bên cạnh.
Ngay sau đó, trên đầu hắn được thả xuống một chiếc khăn lông, Âu Dương Kỳ đứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng lau tóc.
Diệp Nhược Phi hơi nghiêng đầu, nói: "Ta tự làm được mà."
Âu Dương Kỳ lại bảo: "Bổn vương giúp ngươi."
Chẳng vì cái gì cả, chỉ là muốn giúp người lau khô mái tóc, muốn người cảm nhận được dịu dàng của ta.
Diệp Nhược Phi cụp mắt, cúi đầu, vài sợi tóc đung đưa sượt qua khuôn mặt, ngưa ngứa.
Giọng hắn nhỏ như muỗi kêu.
"Hà cớ gì phải vậy?"
Trong lòng vương gia không có ta, vậy thì hà cớ gì phải làm đến nước này? Để chuộc lỗi ư? Hay chỉ đơn giản là đang thương hại?
Diệp Nhược Phi nghĩ như vậy.
Thế nhưng hắn vẫn chưa biết, trong lòng Âu Dương Kỳ thật ra đã sớm tràn ngập tên hắn rồi.
---oOo---oOo---
Âu Dương Mặc ngồi trên ngai vàng rũ mắt nhìn chúng đại thần đang dâng tấu bên dưới, một tay chống bên má, tay kia gõ nhịp trên bàn, có chút chán.
Thiên Thiên ngồi ở ghế Quốc sư bên cạnh hoàng đế, lâu lâu cũng cuối đầu trộm ngáp một cái.
Mấy tháng trôi qua sau khi chiến tranh kết thúc, công việc tồn đọng đã giải quyết xong, mấy việc vặt vãnh cũng đã phân phó hết.
Thiên Quốc bây giờ thái bình, bách tính có đủ cơm ăn áo mặc, ngoài phố rộn rã đông vui, xem chừng trong khoảng thời gian dài chẳng có việc gì cần đến triều đình ra mặt.
Vì thế tinh huống hiện tại chính là, hoàng đế cùng bá quan văn võ thi xem ai là người trụ được lâu nhất trước cơn buồn ngủ.
Thiên Thiên đã ngáp đến lần thứ năm trong buổi chầu, hai mắt đã sớm nhòe nhoẹt hết cả, thế nhưng vẫn chưa đến lúc bãi triều.
Âu Dương Mặc day day trán, tối hôm qua Quốc sư bày cho hắn một trò chơi gọi là thắt dây, hai người cùng ngồi chơi với nhau, không ngờ lại đến hơn nửa đêm còn chưa ngủ.
Đến khi chợp mắt được một lúc, gà đã gáy mất rồi.
"Haiz..." Âu Dương Mặc thở dài một tiếng.
Nhìn thời gian một chút, thấy đã đến lúc, hắn gọi Chu công công cho bãi triều.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!" Chúng bá quan vui vẻ quỳ chào.
Âu Dương Mặc lười biếng phất tay, quay lưng đi.
Cuối cùng cũng rãnh rỗi.
Trên đường trở về thư phòng, như thường lệ có Thiên Thiên sóng vai đi bên cạnh, Âu Dương Mặc bẻ bẻ cần cổ, che miệng ngáp một hơi.
"Bệ hạ, chú ý một chút, còn chưa về tới nơi đâu." Thiên Thiên nhìn hắn, nói.
Âu Dương Mặc quay đầu nhìn y, tua ngọc trên long mão đung đưa.
Hắn nhe răng cười nói: "Thói quen thói quen."
Thiên Thiên nhìn cái người làm hoàng đế mà vừa hạ triều một cái là thành thường dân ở bên cạnh mình, lắc đầu cười.
Hai người chậm rãi bước đi, đột nhiên ám vệ từ xa chạy tới, cung kính nói: "Bệ hạ, đẫ điều tra được kẻ hạ độc Diệp công tử."
_________________________________
Dạo này mọi người thi cử sao rồi :333