Đám du côn hung hãn bị Âu Dương Kỳ đơn thương độc mã đánh chạy, mọi chuyện nhanh đến nỗi có người còn chưa kịp phản ứng xong.
Lão bản thoạt tiên cảm ơn rối rít, sau đó chủ động nói sẽ miễn phí cho y bữa cơm này rồi mới cuống cuồng chạy đi làm việc.
Âu Dương Kỳ phủi tay cất kiếm, đi đến bên cạnh Diệp Nhược Phi đang ngồi im chờ đợi, hỏi: "Vừa nãy có làm ngươi sợ không?"
"...!Có một chút." Diệp Nhược Phi nhỏ giọng đáp.
Âu Dương Kỳ nhìn hắn một lát, sau đó vươn tay xoa đầu, bảo: "Chúng ta đi thôi."
Diệp Nhược Phi gật đầu, được y đỡ lấy chậm rãi ra khỏi khách điếm.
Thư sinh kia đứng gần đó nhìn thấy cả hai sắp phải đi, bèn chạy theo gọi.
"Đợi một chút.
Hai vị xin đợi một chút!"
Âu Dương Kỳ dừng bước chân, quay lại nhìn.
"Đây là...." Diệp Nhược Phi nghiêng đầu, lắng tai nghe, "Ngươi là người đã lên tiếng giúp lão bản khi nãy?"
Hắn có thể nhận ra, bởi vì thanh âm của người này rất quen.
Thư sinh khi nãy nhìn hành động của Diệp Nhược Phi bên trong khách điếm có phần không đúng, bây giờ mới ngộ ra hắn đúng là không thấy được, nhất thời trong lòng áy náy vì đã liên lụy tới.
"Ngươi có chuyện gì sao?" Diệp Nhược Phi hỏi.
Thư sinh hồi thần, sau đó đôi mắt sáng rực lên nhìn về phía Âu Dương Kỳ, nói: "Khi nãy vị đại hiệp này ra tay khiến cho tại hạ rất khâm phục.
Có thể mạo muội hỏi danh tính của ngài được không?"
Vừa nói xong đã thấy hai người trước mặt hơi ngẩng ra, thư sinh sờ mũi, nghĩ thầm mình đường đột như vậy, có khi nào làm người ta mất hảo cảm hay không.
Âu Dương Kỳ im lặng quan sát một hồi, thấy cậu không có vẻ gì là người xấu, vì thế nhàn nhạt mở miệng: "Ta họ Âu Dương."
"Âu Dương đại hiệp, ta họ Giao." Thư sinh nói.
Hắn ta thoạt nhìn có vẻ chính trực kiệm lời, nhưng thực ra lại rất nhiệt tình, chỉ là không biết cách thể hiện biểu cảm khuôn mặt mà thôi.
Cả ba chậm rãi vừa đi vừa trò chuyện, biết được sắp tới ở kinh thành sẽ diễn ra kỳ thi tú tài, thư sinh này là đang trên đường đi thi, sau đó vì mỏi mệt nên đã dừng lại nghỉ ngơi ở khách điếm kia.
Chuyện phía sau thì ai cũng biết.
"Chẳng trách khẩu âm của ngươi nghe là lạ." Diệp Nhược Phi nói.
Thư sinh gãi gãi đầu: "Nhà của ta ở xa lắm, tháng trước ta đã lên đường rồi, mãi mới đến được đây, thế nhưng tìm mấy ngày mà vẫn không thấy chỗ dự thi.
Thật kỳ lạ."
Diệp Nhược Phi nghe vậy kinh ngạc, liền hỏi: "Ngươi không phải đi kinh thành sao? Sao lại đến đây?"
Thư sinh khựng lại, quay đầu nhíu mày: "Đây...!không phải kinh thành ư?"
Âu Dương Kỳ một tay đỡ vai Diệp Nhược Phi, liếc qua, chậm rãi nói: "Kinh thành nằm ở hướng đông cách đây ba mươi dặm.
Ngươi đi nhầm đường rồi."
"...!Cái gì?" Thư sinh nghe xong đần cả ra.
Âu Dương Kỳ tiếp tục: "Quốc gia này không lớn, nếu ngươi ở miền núi thì muốn đến kinh thành nhiều lắm cũng chỉ mất nửa tháng mà thôi."
"Vậy....!phải làm sao đây?" Khuôn mặt than của thư sinh trong chốc lát xuất hiện vẻ hoang mang.
Diệp Nhược Phi không thấy được mặt hắn, nhưng nãy giờ nghe trò chuyện cũng nhận ra người này tâm tính thật thà, hơn nữa còn có chút ngốc, cảm thấy thật đáng yêu, vì thế mới mò mẫm đi tới, đặt tay lên vai cậu, vỗ hai phát.
"Không sao đâu, nếu bây giờ ngươi đi ngay thì vẫn kịp đấy."
"Ờ ờ...!được." Thư sinh gật đầu lia lịa, "Đa tạ hai vị nhiều lắm."
Sau đó xốc tay nải trên vai, cúi người bái một cái lễ.
Thế nhưng giữa chừng ngưng lại, ngẩng đầu, gãi tóc.
"Nãy giờ quên mất muốn hỏi.
Hai vị nhìn không giống người ở đây, không biết là đang đi đâu?"
Ở trong khách điếm Âu Dương Kỳ đã giúp cậu một lần, mặc dù là do cậu kiếm chuyện liên lụy cả hai, y lại còn không trách cứ mà chỉ đường cho cậu.
Cho nên thiết nghĩ, bản thân cũng nên giúp lại cái gì đó.
"Bọn ta muốn đến Thiên Thừa Quốc." Diệp Nhược Phi nói.
Âu Dương Kỳ nhìn hắn, thật ra y không mong thư sinh vừa yếu gà vừa mắc bệnh mù đường này có thể chỉ đường cho cả hai chút nào.
Thế nhưng hắn đã giành trước nói ra rồi thì cũng chỉ có thể nghe thôi.
"Thiên Thừa Quốc à?" Thư sinh lúc mới nghe xong có hơi kinh ngạc, nhưng lúc sau nói, "Thì ra là nơi đó.
Ta biết có một con đường tắt, các vị đi một ngày là tới rồi."
"Thật ư?" Diệp Nhược Phi ngạc nhiên.
Thư sinh gật đầu, rồi mới sực nhớ ra vị trước mặt không thấy được, theo thói quen gãi gãi tóc, nói: "Đúng vậy, nếu hai vị không ngại, ta có thể dẫn đường."
Nghe xong câu này, biểu cảm hai người Kỳ Phi liền không hẹn mà cùng trở nên quái dị.
Một người mù đường, ở trong quốc gia của mình còn lạc đến lạc đi, vậy mà nói muốn dẫn họ đi con đường tắt sang một quốc gia khác.
Đáng tin không?
Có quỷ mới tin!
"Chuyện này...." Diệp Nhược Phi hơi chần chừ.
Thư sinh nhìn hắn giây lát, lúc sau vỗ đầu nói: "Không sao đâu, trước đây ta từng cùng bằng hữu đi đến đó, hiện tại vẫn nhớ đường mà."
Âu Dương Kỳ nhìn sang Diệp Nhược Phi vẫn đang xoắn xuýt, cảm thấy thư sinh ngốc này thật sự không tin được.
Mặc dù không phải người xấu, thế nhưng vẫn cứ là không nên tin.
Lỡ như bị dẫn đi lòng vòng thêm vài tháng nữa, chẳng phải độc dược sẽ có cơ hội hành chết Diệp Nhược Phi hay sao.
Cho nên y bảo: "Ngươi cứ tìm đường đến kinh thành đi, bọn ta tự đi được."
"...!Được rồi." Thư sinh nghe vậy tiếc nuối, đành gãi đầu nói, "Vậy hai vị đại hiệp đi thong thả."
Âu Dương Kỳ gật đầu, sau đó cùng Diệp Nhược Phi sóng bước quay đi.
Thư sinh nọ nhìn theo cho đến khi bóng cả hai xa dần.
---oOo---oOo---
"Đoạn gia, sang ăn cơm này!"
"Tới ngay!"
Bồ Đề thôn vẫn như mọi ngày, bình yên mà chậm rãi, Đoạn gia vẫn theo thói quen cạ cơm nhà lão bá đối diện.
"Hôm nay có chè hạt sen tráng miệng đấy." Vợ lão bá vừa dọn cơm ra vừa cười nói.
Đoạn gia mới khám bệnh cho thôn dân xong liền xắn tay áo thong thả đi sang, điếu thuốc trên tay có khói chập chờn.
"Thiếu phụ kia lúc trước được Diệp công tử chuẩn đoán mang thai đấy, ông sang đó thì đừng hút thuốc." Lão bá thấy vậy nói.
"Biết rồi." Đoạn gia kéo ghế ngồi xuống, sẵn tay cầm lấy đôi đũa gắp miếng thịt cho vào miệng.
Vợ lão bá ngồi xuống xúc cơm cho hai người, sau mới lên tiếng hỏi: "Diệp công tử đi đã gần một tháng rồi nhỉ?"
Đoạn gia không để ý đáp: "Chắc cũng sắp tới rồi."
Lão đã gửi thư cho người quen ở Thiên Thừa Quốc, chỉ cần Âu Dương Kỳ và Diệp Nhược Phi đến nơi thì ắt sẽ có người chờ đón.
Trong lọ thuốc lão đưa trước lúc bọn họ lên đường có tổng cộng năm viên, tính đến hiện tại, có lẽ đã dùng hết bốn viên rồi.
Lão bá thở dài bảo: "Mong là Diệp công tử sớm trở về, ta cũng muốn ăn cơm cậu ấy nấu."
Đoạn gia liếc mắt một cái, giọng khinh bỉ: "Hắn có hứa sẽ nấu cho ngươi chắc."
Lão bá nhún vai: "Thì nấu cho ngươi, chẳng lẽ ta lại không thể ăn ké? Dù sao ngươi cũng ăn ké nhà ta chục năm rồi."
"Thôi, hai lão già các ông." Vợ lão bá bất đắc dĩ nói, "Lo mà ăn đi, cơm canh đều nguội cả bây giờ."
Đoạn gia hơi nhếch môi, cúi đầu ăn không nói nữa.