Tôn nhị lão vẻ mặt trầm ngâm: "Đoạn Quan Tán đã thất truyền từ rất lâu rồi, tại sao công tử lại gặp phải?"
Diệp Nhược Phi mấy ngón tay đan vào nhau, có chút xấu hổ nói: "Đúng là nghe có vẻ hoang đường, nhưng mà mệnh ta vẫn luôn không may mắn lắm."
Âu Dương Kỳ nhìn sang, bàn tay để dưới bàn khẽ nắm tay hắn.
"Hừm..." Tôn nhị lão im lặng chốc lát, chợt bảo, "Phiền ngươi đưa tay cho lão xem."
Diệp Nhược Phi nghe lời đưa tay về phía trước, Tôn nhị lão bắt mạch cho hắn, hồi lâu sau mới buông ra, thở dài.
"Công tử đây đúng thật là xui xẻo."
Trong lòng ông cũng ngạc nhiên vô cùng, vậy mà lại trúng phải Đoạn Quan Tán thật.
Diệp Nhược Phi gượng gạo cười.
"Được rồi." Tôn nhị lão rốt cuộc quyết định, "Nếu đã là Đoạn gia nhờ cậy, ta cũng đã xác nhận rồi, vậy hai vị cứ ở lại một thời gian, ta sẽ chữa cho."
Âu Dương Kỳ nghe vậy vui mừng, mới kiềm nén không để bản thân thất thố, cùng Diệp Nhược Phi đứng dậy nói: "Đa tạ Tôn nhị lão gia."
Tôn nhị lão xua tay, lại cho người thu dọn phòng ốc cho cả hai, lúc này mới bảo: "Hai vị đi đường vất vả, trước mắt đêm nay cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ mang thuốc đến."
"Được, đa tạ." Diệp Nhược Phi cười.
Lúc được đưa đến nơi đã sắp xếp trước, Âu Dương Kỳ mới nói: "Kỳ thực có thể chữa trong hôm nay mà."
Dù sao cũng chỉ là uống một viên giải bách độc, sau đó ngủ một giấc là xong thôi.
Diệp Nhược Phi lần mò ngồi lên giường, nghe y nói như thế không khỏi bất đắc dĩ: "Đi đường cả ngày ngài không mệt sao?"
Âu Dương Kỳ ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ta chỉ mong ngươi có thể nhanh nhìn thấy trở lại."
Diệp Nhược Phi phì cười, bảo: "Ít nhất cũng phải đợi mười ngày nửa tháng, chứ làm gì có chuyện uống thuốc xong là khỏi ngay đâu."
Âu Dương Kỳ phiền muộn không thôi.
Đến tối, người làm trong nhà đến gõ cửa mời bọn họ ra dùng cơm.
Tôn gia không hổ danh là gia tộc lâu đời, tiếp đón khách khứa cũng rất có quy củ.
Bàn ăn rộng rãi làm toàn những món cầu kỳ, thế nhưng lại thay rượu thành trà, tỏ thiện ý tôn trọng.
Tôn đại lão cũng Tôn nhị lão ngồi ở chỗ dành cho gia trưởng, hai vị phu nhân lần lượt ngồi ở hai bên, tiếp theo là thư sinh và A Phiến cô nương, cuối cùng là Âu Dương Kỳ và Diệp Nhược Phi ngồi ở nơi dành cho khách.
"Nghe có vẻ rất náo nhiệt." Diệp Nhược Phi cười nói.
Hắn vừa mới tắm xong, đầu tóc khô ráo sạch sẽ búi hờ bằng một cây trâm, y phục trên người trắng thuần tôn lên nước da hơi nhợt nhạt của người mang bệnh.
Càng khiến người ta muốn bảo bọc bên người.
Âu Dương Kỳ theo thường lệ kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn, phát hiện hôm nay đặc biệt lạnh, giống như vừa mới ngâm dưới băng lên.
Y không khỏi chau mày, định bụng khoác thêm áo cho hắn.
Diệp Nhược Phi như biết đọc suy nghĩ, đối với y cười bảo: "Không sao đâu, chỉ là nhiệt độ bên ngoài thôi."
Nhìn hắn một thân nhẹ nhàng khoan khoái, Âu Dương Kỳ hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể chỉnh cổ áo hắn cao lên một tí.
Tôn nhị phu nhân nhìn thấy vậy, nhẹ nhàng cười: "Vương gia thật là chăm lo cho công tử."
Âu Dương Kỳ hơi gật đầu đáp: "Việc nên làm thôi."
Tôn đại lão nói: "Nếu đã đến đủ rồi thì chúng ta cũng nên dùng bữa thôi."
Mọi người gật đầu, chính thức động đũa.
---oOo---oOo---
Thời gian trôi nhanh, phút chốc đã đến lúc tắt đèn.
Âu Dương Kỳ bấy giờ mới tắm, để Diệp Nhược Phi ngồi bên bàn sát cửa sổ hóng gió.
Bị mù khiến cho tâm tình của hắn hơi bồn chồn không yên, hơn nữa trong lúc chán chường lại chẳng thể theo thói quen điều chế thảo dược, nhất thời thất thần.
Tính đến hiện tại, thời gian hắn xuyên không đến đây chắc cũng ngót nghét được hơn ba năm rồi đi.
Ba năm ngắn như vậy, không ngờ lại có rất nhiều sự việc đã xảy ra.
Bất ngờ gặp lại Thiên Thiên, trở thành đệ đệ của cậu ấy, rồi trải qua mấy lần bị ám sát, đi đến thành Phong Châu gặp gỡ Tiểu Tam, lại không ngờ cả thành Phong Châu bị diệt.
Sau đó nổ ra chiến tranh, cùng với mọi người hợp lực chống giặc, biết thêm một quận chúa phản quốc Lam Lăng Nguyệt vừa xinh đẹp vừa tài năng.
Sau đó....
Sau đó cùng với Âu Dương Kỳ yêu đương, dẫn tới một hồi hiểu lầm, hệ lụy đến cả việc hắn bỏ đi, đến Bồ Đề Thôn gặp được Đoạn gia lão đại phu thích tạc mao lại còn độc miệng, rồi bất cẩn trúng độc mất đi đôi mắt.
Giờ cẩn thận ngẫm nghĩ lại, trong lòng Diệp Nhược Phi không khỏi muốn thốt lên một câu.
Đậu mé, mình có thể sống ra một cuộc đời cẩu huyết tới như vậy luôn hả???
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, hắn hồi thần, quay đầu lại, tức thì chóp mũi ngửi được mùi hương thanh lãnh mê người.
Âu Dương Kỳ bước tới vuốt tóc hắn, bảo: "Đi thôi, đến giờ ngủ rồi."
"À, được." Diệp Nhược Phi nói, chống tay đứng dậy.
Âu Dương Kỳ thuận thế đỡ hắn đến giường, sau đó mới ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dáng vẻ hơi ngập ngừng.
"Vương gia?" Diệp Nhược Phi nghiêng đầu, sao y không lên?
Âu Dương Kỳ giấu đi sự xoắn xuýt trong đáy mắt, ngẩng đầu hỏi: "Bổn vương có thể...!ngủ cùng ngươi không?"
Y hơi lo lắng, ngủ cùng một giường có thể khiến hắn nhớ lại chuyện lúc trước hay không, dù sao đó cũng là một vết xước sâu.
Diệp Nhược Phi nghe xong thoạt đầu ngơ ngác, lúc sau như hiểu được ý của y, mới cười bảo: "Không được, ta vẫn chưa tha thứ cho ngài."
Âu Dương Kỳ ngay lập tức cụp mắt, quả nhiên.
"Vậy ngươi ngủ đi, bổn vương nằm dưới đất." Y đứng dậy nói.
"Được." Diệp Nhược Phi gật đầu.
Hắn kéo chăn nằm xuống, không hề có chút áy náy xoay người vào bên trong, Âu Dương Kỳ thổi tắt nến, ngồi xổm phủi phủi sàn nhà, nằm xuống.
Y không khỏi sâu sắc thở dài, đường đường là một vương gia cao quý, lại phải hạ mình nằm dưới đất.
Cảnh này mà để hoàng huynh nhìn thấy, không khéo bị cười nhạo suốt ba ngày.
Mà thôi, hắn vui là được.
Thế nhưng đến nửa đêm, khi xác định Diệp Nhược Phi đã ngủ say, vị vương gia cao quý nào đó liền nhanh chóng vén chăn leo lên giường, cẩn thận ôm người vào lòng, sau đó thở nhẹ một hơi thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Dù sao thì mấy tháng qua y đều như thế, thêm một lần thì thêm một lần thôi.