Ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Tôn nhị lão theo hai người trở về phòng.
"Trước hết để cho ta kiểm tra độc tính trong người công tử lại lần nữa." Lão ngồi xuống bên bàn, nói.
Diệp Nhược Phi gật đầu, vô cùng phối hợp chìa cổ tay ra.
Tôn nhị lão bắt mạch một hồi, bảo: "Độc tính vẫn đang phát tán, chỉ là rất chậm, có thể sẽ không mất nhiều thời gian để chữa khỏi hoàn toàn."
"Thật sao?" Diệp Nhược Phi vui mừng, "Vậy thì tốt quá."
Tôn nhị lão không đáp lời hắn, mà ngoắc ngoắc tay, để người đứng sau đem tới một cái hộp gỗ.
Hộp gỗ chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay người trưởng thành, phía trước có cài một cái khóa bé tí.
Tôn nhị lão mở ra, bên trong chứa đựng chính là viên thuốc giải bách độc kia.
Lão lấy ra, đoạn nhìn về phía Âu Dương Kỳ đang đứng trước mặt, căn dặn: "Sau khi cho Diệp công tử uống xong viên thuốc này, vương gia hãy điều tức cho cậu ấy.
Bởi vì Đoạn Quan Tán là chất kịch độc, lại ở trong cơ thể cậu ấy đã hơn một tháng, cho nên việc này sẽ hơi lâu, nhưng phải bức hết độc ra thì mới an tâm được."
Âu Dương Kỳ nghiêm túc lắng nghe, lại nghiêm túc gật đầu: "Được."
Tôn nhị lão nói xong, với tay rót một chén nước, đưa đến cho Diệp Nhược Phi cầm: "Uống đi."
Diệp Nhược Phi mò mẫm tiếp nhận, một ngụm nuốt vào, chốc lát sau thuốc phát huy tác dụng, hắn liền lim dim buồn ngủ.
Âu Dương Kỳ lập tức kê gối cho, Tôn nhị lão xắn tay áo lên, lấy ra một cái kim bạc nhỏ dài, mò tìm một hồi trên đầu hắn, sau đó châm vào chính giữa huyệt đạo.
"Lúc điều tức, khi thấy cây kim chuyển thành màu đen thì hãy dùng lực nhiều một chút, tốt nhất là trong một lần khiến cậu ấy phun ra máu đen, như thế độc dược sẽ được bức khỏi hoàn toàn." Lão nói.
Âu Dương Kỳ cẩn thận ghi nhớ.
Tôn nhị lão lại hỏi: "Hôm qua ngài có nói Đoạn gia đã đưa thuốc làm chậm quá trình phát độc, không biết là còn hay không?"
"Vẫn còn một viên." Âu Dương Kỳ đáp, lập tức lấy ra lọ sứ vẫn luôn cất kỹ bên mình.
Tôn nhị lão nhận lấy xem kỹ, quay sang nói với nha hoàn: "Thứ này cũng coi như một dạng thuốc bổ, có thể sắc cùng với những thứ khác."
"Vâng, nô tì đã biết." Nha hoàn nhận lấy, lui xuống sắc thuốc.
Tôn nhị lão quay lại: "Ta đã kê một đơn thuốc để bồi bổ sau khi cậu ấy tỉnh lại, mỗi ngày hai lần uống đều đặn là được."
Âu Dương Kỳ tiếp tục gật đầu.
Đột nhiên, Tôn nhị lão nhìn chằm chằm vào y, nói: "Ta xem sắc mặt vương gia cũng không tốt lắm, hay là để ta khám thử?"
Âu Dương Kỳ ngẩn ra, mới nhẹ xua tay từ chối.
Thực ra từ lúc Diệp Nhược Phi mới vừa rời đi đến nay y vẫn chưa có được một giấc ngủ ngon nào, mỗi đêm đều vì lo lắng mà trằn trọc, ngủ cũng không sâu, cho nên thần sắc mới hơi nhợt nhạt một chút.
Tôn nhị lão cũng không phải người thích câu nệ, mặc dù ý tốt bị từ chối thế nhưng vẫn không nói gì, chỉ căn dặn y thêm vài thứ rồi đi ra ngoài.
Âu Dương Kỳ tiễn người xong quay trở vào, vì không bỏ lỡ nhiều thời gian, y bèn đỡ Diệp Nhược Phi ngồi dậy, để hắn nửa dựa vào người mình, bắt đầu vận công điều tức.
.
Ở bên ngoài, thời gian dần trôi, chớp mắt mặt trời đã đứng thẳng trên đỉnh đầu, rọi xuống từng tia nắng nóng bức.
Trang viên Tôn gia rộng lớn, mỗi người bận một việc.
Thư sinh bận luyện kiếm cùng Tôn đại lão, A Phiến cô nương học may vá thêu thùa cùng hai vị phu nhân, còn Tôn nhị lão thì đang ở thư phòng đọc sách.
Trong sân thi thoảng vang lên tiếng bước chân của hạ nhân trong nhà, tiếng chổi quét sột soạt và cả tiếng lá cây bị gió thổi lay động.
Thoạt nghe quen thuộc vô cùng, cứ ngỡ nơi này chính là phủ vương gia ở Thanh Dương Thành kia.
Bên trong phòng Âu Dương Kỳ vẫn đang không ngừng vận nội lực điều tức, trên trán sau lưng đều đã sớm thấm ra một tầng mồ hôi, cũng không biết là do nóng nực hay là do quá sức.
Nội lực mạnh mẽ cuồn cuộn đưa vào cơ thể Diệp Nhược Phi khiến lục phủ ngũ tạng dần nóng lên, trong cơn mê mang hắn thậm chí cảm nhận được lượng máu lưu thông đang nhanh hơn, từng thớ thịt lúc như thít lại, lúc như phồng ra, hơi thở dần trở nên dồn dập.
Âu Dương Kỳ vô cùng chăm chú, một bên không ngừng điều tức, một bên thi thoảng liếc nhìn cây kim bạc châm trên đầu hắn, chờ đợi thời khắc quan trọng.
Không khí xung quanh dường như bị luồng sức mạnh mà y phát ra ảnh hưởng, bắt đầu vặn vẹo gợn sóng, mơ hồ trong thấy khói trắng vờn quanh.
Trán Diệp Nhược Phi đổ mồ hôi, tay chân lại lạnh ngắt, đôi lông mày nhíu chặt lại.
Thêm một lúc lâu sau, nơi khóe miệng rỉ ra một dòng máu.
Âu Dương Kỳ nhanh chóng phát hiện, liền cấp tốc nhìn lên cây kim, quá nửa đã chuyển màu.
Trong nháy mắt, nội lực trong người y như bùng nổ, một khắc tựa thủy triều tràn ra, chấn vào cơ thể Diệp Nhược Phi.
Chỉ nghe hắn rên một tiếng, nhoài người phun ra một búng máu đen, sau đó ngất xỉu.
Âu Dương Kỳ từ từ thu liễm sức mạnh, đỡ lấy người ngồi ngay ngắn, lau sạch mồ hôi, sau đó với tay rót một ly nước lại kề sát miệng hắn, chậm rãi bón.
Y thầm thở ra một hơi, nhìn thời gian, mới đó đã qua hơn hai canh giờ.
Hơi thở của Diệp Nhược Phi dần dần ổn định, Âu Dương Kỳ lấy khăn lau mặt cho hắn, im lặng ngồi bên cạnh chờ đợi.
.
Đến khi chập tối, nha hoàn theo lệnh của Tôn nhị lão mang thuốc vào, hắn mới mơ màng tỉnh lại.
Trước mắt vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng cơ thể đã thoải mái hơn trước rất nhiều, giống như vừa mới trải qua một đợt thanh lọc, khiến cho tinh thần hắn thập phần sảng khoái.
Hắn vừa định chống tay ngồi dậy, sau lưng đã có người đỡ lấy.
"Thấy thế nào rồi?" Âu Dương Kỳ hỏi, trong giọng nói có chút mong chờ.
Diệp Nhược Phi thanh giọng đáp: "Tốt hơn nhiều lắm."
Nha hoàn đặt thuốc lên bàn, nói: "Nhị lão gia bảo rằng công tử phải chờ khoảng vài ngày nữa thì thuốc giải mới có tác dụng, hiện tại nên tẩm bổ dần."
Diệp Nhược Phi hướng giọng nói của nàng gật đầu: "Đa tạ."
Nha hoàn xong chuyện lui ra.
Âu Dương Kỳ cầm chén thuốc lên, thổi nguội, đút cho hắn: "Rất nhanh là có thể trở về rồi."
"Ừm." Diệp Nhược Phi cười.
Mong là thật sự có thể nhìn thấy lại.